Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 89: Ác quỷ và sự trừng phạt




Minh Trang hồi phục sức khỏe rất nhanh. Vịn vào cớ bị Khánh Đan đẩy ngã nên Minh Trang được Huy Vũ và Bát Vĩ chiều chuộng hơn cả bà hoàng. Cô ta chia sẻ thân dưới với hai người đàn ông cùng một lúc, làm chuyện ấy với cả hai người trong Trần Cao mà chẳng chút sợ sệt, còn lấy đó làm niềm vui thích. Chỉ thương cho hai người đàn ông đã tin vào sự ranh ma của cô ta một cách mù quáng.

Sau hồ bơi, Huy Vũ đang nằm thư giãn trên ghế bố một mình. Dạo gần đây anh không còn hay gần gũi với Minh Trang nữa. Một phần vì anh không có hứng thú một phần vì sợ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.

Nhưng còn một điều mà bản thân anh không thể nào hiểu nổi là mỗi khi chìm đắm cùng Minh Trang trong cơn hoan ái, anh cảm thấy như bản thân đã từng làm điều này với người khác. Cơ thể anh như đang gợi nhớ anh về một ký ức mà anh đã vô tình quên đi. Anh cảm thấy như đã từng có cảm xúc thăng hoa cực đỉnh với một ai đó, ở khoảnh khắc nào đó mà không phải là Minh Trang.

Đang mải mê suy nghĩ thì Song Luân gọi điện thoại đến:

- Anh à. Em về nước rồi. Chúng ta gặp nhau nói chuyện với nhau một chút có được không?

- Được. Tôi có thể chọn địa điểm không?

***

Tại biệt thự Rum, nơi từng tổ chức sinh nhật của Song Luân.

Huy Vũ ngồi ở đình trà ngoài hoa viên, mắt đăm đăm nhìn về lan can tầng hai. Anh đang cố nhớ lại một ký ức xưa cũ mà bản thân đã vô tình quên mất.

Song Luân bước ra cùng hai ly cà phê đá:

- Sao anh lại chọn gặp mặt ở đây ạ?

Huy Vũ nhận lấy ly cà phê, nhấp một ngụm nhỏ để lấy tinh thần rồi mới đáp:

- Tôi có chuyện cần hỏi cậu. Chuyện này khá quan trọng nên tôi không muốn ai khác biết được.

Nhìn Huy Vũ nói có vẻ nghiêm trọng nên Song Luân cũng căng thẳng theo:

- Vâng ạ. Anh cứ nói đi ạ.

Huy Vũ có vẻ rất đắn đo, nặn mãi mới có thể nói thành lời:

- Cậu có biết Đan đã có thai không?

Song Luân dựng thẳng lưng dậy, mặt mày ngơ ngác:

- Có thai? Với anh đúng không?

Huy Vũ cau mày, giọng lạnh lùng hỏi:

- Cậu không nghĩ đứa bé là con của cậu sao?

Mặt Song Luân ửng đỏ, anh bối rối cúi đầu rồi cố nặn một nụ cười gượng đáp lại Huy Vũ:

- Thật ra. Đã có một chuyện đáng xấu hổ xảy ra giữa em và Đan. Chính vì chuyện đó mà em đã rời khỏi Việt Nam suốt mấy tháng qua. Em… đã từng muốn Đan. Nhưng hôm đó cô ấy đã được bạn mình giải cứu. Em và Đan không xảy ra chuyện gì cả. Bọn em chưa từng ngủ với nhau.

Nét lạnh lùng trên gương mặt Huy Vũ dần tiêu biến, thay vào đó là sự sửng sốt và ngỡ ngàng. Song Luân khẳng định lại lần nữa:

- Nếu Đan mang thai, đứa trẻ đó chắc chắn không phải là của em.

Huy Vũ chẳng còn quan tâm đến điều Song Luân nói nữa. Anh đứng bật dậy, mặt thất thần hỏi:

- Cậu… cậu có thể trích xuất camera vào ngày sinh nhật hôm ấy chứ?

- Ý anh là sao ạ?

Huy Vũ nhìn vào mắt Song Luân đầy chờ mong:

- Tôi cần đoạn ghi hình ở phòng sát ban công kia. Chỉ cần biết ai là người ra khỏi căn phòng đó trước tôi thôi.

Nhắc đến căn phòng sát ban công, Song Luân cũng như nhớ ra điều gì. Anh cũng bất ngờ sốt ruột. Ngày hôm đó gia đình anh gặp chuyện, anh đã vội vàng bỏ đi và để Khánh Đan một mình. Có khi nào lúc đó đã xảy ra chuyện gì với Đan không?

***

Tại công ty Trần Cao. Phòng làm việc của phó giám đốc Diệp Hoạt.

Ông Diệp Hoạt và con trai đứng đối diện nhau bên cửa sổ. Hai người trò chuyện chỉ vừa đủ để đôi bên nghe rõ. Ông Diệp Hoạn nói:

- Cuộc họp đại cổ đông Quý một sắp đến rồi. Con còn chưa chịu xử lý xong thằng Vũ đi sao? Lần này bà Tuyết sẽ đẩy nhanh tiến độ, cho bầu Tổng giám đốc lần một đấy. Nếu còn không mau hành động thì còn chờ đến bao giờ nữa? Mau tiến hành nhanh gọn đi. Hiện tại xung quanh nó không còn ai cản trở, đừng để đêm dài lắm mộng.

Bát Vĩ chớp mắt một cái, nhìn ra thành phố rộng lớn bao la ngoài cửa sổ. Anh chỉ cười nhẹ để đáp lời ba. Ông Diệp Hoạt lại nói:

- Thế giới bao la trước mặt chỉ còn một bước nữa là thuộc về con. Đừng mềm lòng nữa. Đã đến lúc con trở về đúng vị trí của mình rồi.

Bát Vĩ bấy giờ mới nhìn vào ba mình:

- Đợi tin vui của con đi.

Nói xong anh quay người rời khỏi phòng phó tổng. Bỗng một số không tên gọi cho anh:

- Mục tiêu đang di chuyển ra ngoại thành. Có vẻ như muốn rời khỏi thành phố.

Bát Vĩ nhếch mép cười, nét tàn ác hiện lên trên cả mắt lẫn thần sắc của anh:

- Tốt lắm. Lựa chọn thời cơ, hãy xử lý sạch sẽ nó cho tôi.

- Đã rõ.

***

Huy Vũ vừa lái xe vừa khóc. Nước mắt anh nhòe cả con đường trước mặt. Anh gọi cho Đan nhưng số máy đã không còn tồn tại. Anh liên tục đấm vào ngực mình, nghĩ đến những điều tàn nhẫn mà anh đã gây ra cho cô khiến anh thở không nổi. Anh đã nhớ ra mọi chuyện, anh đã nhớ ra đêm ấy mình đã ôm và hôn cô trong cơn say. Anh còn nhớ mình đã nói với cô câu gì sau cùng: “ Đừng rời bỏ anh, anh không muốn mất em”.

Anh nhớ cả giây phút cô bật khóc nói rằng đứa trẻ là con của anh. Anh đã tàn nhẫn nói không tin cô. Cả thế giới đã không tin cô. Điều đó khiến cho anh càng thêm hối hận. Một mình Đan đã phải chịu đựng tất cả, chỉ vì muốn bảo vệ anh, muốn để anh được hạnh phúc yên ấm bên cạnh Minh Trang.

Huy Vũ giẫm mạnh chân ga, lúc này anh chỉ nhớ về cô, lúc này anh chỉ muốn được quỳ xuống dưới chân cô mà xin lỗi về sự vô tâm của mình. Anh biết mình đã yêu cô nhưng lại quá ích kỷ và tự cao nên đã để cô hết lần này đến lần khác chịu tổn thương. Anh yêu Đan, yêu bằng tất cả những gì mà anh có.

***

Tin tức đưa một vụ tai nạn xe hơi ở ngoại thành. Chiếc xe mất kiểm soát đã lao thẳng xuống vực núi chỉ toàn cây cối. Người lái xe bị thương rất nặng có lẽ không qua khỏi.

Tại một bệnh viện lớn. Một thanh niên chừng hai mươi lăm bị thương rất nặng vừa được đưa tới. Người phụ nữ trung niên đã ngất rất nhiều lần rồi lại tỉnh dậy. Bà không còn kiềm chế được cảm xúc, hoàn toàn sụp đổ trước người con trai độc nhất của mình.

Bác sĩ thông báo tin không lành cho gia đình nạn nhân. Chàng thanh nhiên đẹp đẽ đến phát sáng kia hiện tại chỉ có ba mươi phần trăm cơ hội sống sót. Và nếu sống sót cũng khó có thể bình thường trở lại. Người mẹ lúc này hoàn toàn suy sụp, cơn đau đầu ập đến. Một sức mạnh nào đó kéo ngược cổ bà về sau, mắt mà trợn trắng dã, cả cơ thể cứng ngắc không thể cử động. Vì quá sốc mà bà đã bị đột quỵ. May mắn họ cứu được bà, chỉ có điều bây giờ bà đã bị liệt một nửa người. Phải ngồi xe lăn để chăm sóc đứa con gần đất xa trời của mình.

Gia đình hai người lúc này càng thêm bi kịch. Có lẽ nào lời nguyền dành cho gia tộc Trần Cao đúng là có thật.