Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 76: Chúng ta sinh con đi




Huy Vũ đang vô cùng khó xử thì nghe thấy tiếng đổ vỡ phía trong bữa tiệc, tiếng người la hét huyên náo, tiếp theo đó là toàn bộ đèn của sân khấu tắt phụt đi. Tim anh đột nhiên nhói mạnh một cái, ánh mắt vô thức nhìn vào đám đông lao xao. Bằng một thế lực nào đó anh đã vội vàng chạy xuyên đám đông.

Có người hô lớn:

- Mọi người tránh ra! Có người bị thương rồi.

Đúng lúc đó anh cũng vào được giữa vòng vây. Những người đàn ông vừa nâng giàn đèn ra khỏi cơ thể nhỏ bé của một thiếu nữ. Trong vòng tay cô ấy đang ôm chặt một đứa trẻ.

Vợ chồng Tấn Tài lúc này cũng đã chạy đến. Mai Linh thất thanh kêu lên:

- Đại Bảo! Đại Bảo con tôi!

Khi hai vợ chồng họ vội vàng chạy tới đỡ lấy con trai thì Huy Vũ đã sát kề với thân xác nằm bất động trên đất. Anh hoảng loạn nâng đầu vợ mình lên, tay chân anh run lẩy bẩy, khó khăn để mở miệng:

- Đan! Đan à!

Trên trán Khánh Đan, một dòng m.áu đen ngòm chảy xuống. Huy Vũ lại càng sợ hãi hơn, anh ôm lấy gương mặt cô, ra sức gọi:

- Đan ơi! Mau nhìn tôi, mau tỉnh lại.

Thật may đứa trẻ nhờ có cô che chở mà không một chút xây xát. Vợ chồng Tấn Tài nhìn Khánh Đan với ánh mắt biết ơn. Tấn Tài lúc này mới hô hoán cho người chuẩn bị xe lập tức chở hai vợ chồng Huy Vũ đến bệnh viện.

Không kịp gọi xe cấp cứu, xe riêng của Tấn Tài chở hai vợ chồng thẳng đến bệnh viện riêng của gia đình Tấn Tài gần đó. Trên xe, Huy Vũ không rời vợ một giây, trong lòng thầm khấn cầu mong cô không sao.

Huy Vũ và Tấn Tài đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu. Tay và cả chiếc áo khoác của Huy Vũ đã bị nhuộm đỏ bởi má.u của Khánh Đan. Tấn Tài hiểu cảm giác của Huy Vũ nên cố gắng trấn an:

- Cậu đừng lo lắng quá. Tôi đã sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho phu nhân. Cô ấy chắc chắn sẽ không sao.

***

Tại biệt phủ Trần Cao, bà Ánh Tuyết đang bàn công việc với ông Diệp Hoạt và Bát Vĩ tại phòng làm việc thì Huy Vũ gọi điện về. Hai người đàn ông nhìn thấy vẻ mắt bà Ánh Tuyết từ ngạc nhiên chuyển dần sang lo lắng thì vô cùng tò mò. Bà Ánh Tuyết sốt ruột hỏi:

- Đan bây giờ thế nào rồi? Có cần chuyển con bé về bệnh viện của chúng ta không?

Nghe đến bệnh viện khiến lòng Bát Vĩ chột dạ. Mặt anh không phải là sự thỏa mãn hay tò mò trong vui vẻ như người cha đứng bên cạnh mà là sự lo lắng bất an. Đợi bà Ánh Tuyết dập máy Bát Vĩ đã vội hỏi ngay:

- Có chuyện gì xảy ra vậy cô?

Bà Ánh Tuyết thở dài đáp:

- Khánh Đan bị dàn đèn rơi trúng người. Nghe nói bị chấn thương ở đầu rất nặng. Hiện tại đang ở bệnh viện Hima. Cô phải đến đó mới được.

Bà Ánh Tuyết đang định đứng lên thì Bát Vĩ lập tức cản lại:

- Cũng không còn sớm nữa, cô cứ để con đến đó cùng Vũ. Nếu không có gì đặc biệt thì sáng mai cô đến cũng được ạ.

Nghe anh nói cũng có lý nên bà gật đầu, an tâm gửi gắm:

- Vậy cũng được. Cháu mau đi đi. Có gì báo ngay cho cô. Vũ có vẻ rất hoảng loạn, cô sợ thằng bé không chủ động được.

Bát Vĩ cúi đầu vâng dạ rồi lập tức quay người đi. Người ba của anh đứng bên cũng vô cùng ngạc nhiên trước thái độ sốt ruột của con trai. Việc Khánh Đan bị thương hoặc thậm chí mất m.ạng chẳng phải là đúng ý anh rồi sao?

Tại bệnh viện Hima.

Cuối cùng thì Khánh Đan cũng rời khỏi phòng cấp cứu. Cô được bệnh viện sắp xếp nằm điều trị ở phòng riêng và đặc biệt có viện trưởng theo dõi sát sao. Huy Vũ đã cởi bỏ chiếc áo khoác dính m.áu, chỉ còn một chút dính lại trên cổ tay chiếc áo sơ mi. Anh ngồi thẫn thờ bên cạnh giường bệnh, nhìn Khánh Đan đang nằm im bất động. Cổ cô đeo nẹp, đầu quấn băng trắng và cổ tay cũng bị bó bột lại nốt. Cũng may chỉ bị tổn thương phần lành, cô tạm thời bị choáng do mất má.u quá nhiều nên mới hôn mê.

Bát Vĩ đã chạy suốt cả quãng đường đến bệnh viện, cho đến khi tới được cửa phòng bệnh, nhìn thấy Huy Vũ ngồi trầm tư bên cạnh Khánh Đan thì anh mới dừng bước. Dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy mà anh mới thấy ban nãy đã thay bằng một thân xác chằng chịt vết thương nằm trên giường. Bàn tay anh vô thức siết chặt, cả anh và cả Huy Vũ đều có chung một cảm giác. Hóa ra sự hiện diện của cô cũng quan trọng với họ đến vậy.

Bát Vĩ tiến vào, lên tiếng khẽ:

- Vũ! Bác sĩ nói Đan thế nào?

Huy Vũ giật mình, anh nhìn qua Bát Vĩ rồi thở dài:

- Anh đến rồi à. Đan ổn rồi, vì bị choáng nên cô ấy tạm thời còn hôn mê.

Đúng lúc đó điện thoại Huy Vũ lại reo, Bát Vĩ liếc thấy tên Minh Trang thì vỗ vai Huy Vũ bảo:

- Cậu nghe máy đi. Tôi ở đây trông chừng cho.

Huy Vũ gật đầu, cẩn thận nhìn Khánh Đan cái nữa rồi mới rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Bát Vĩ. Anh tiến đến gần cô, ánh mắt trầm ngâm nhìn từng vết thương trên người cô, cảm nhận nỗi đau đớn như kim châm khắp cơ thể. Anh nhìn bàn tay nhỏ của cô, khao khát muốn được chạm vào. Chỉ là anh muốn nắm tay cô ngay lúc này, cảm nhận được sự tồn tại của cô. Chỉ tiếc rằng anh không thể làm như vậy, con đường anh chọn, cuộc sống anh chọn không cho anh quyền làm như vậy.

Minh Trang giở trò giận dỗi để ép Huy Vũ phải đến gặp cô ta nhưng cuối cùng lại bị Huy Vũ ngó lơ nên tiếp tục khủng bố tinh thần qua điện thoại. Huy Vũ thở dài mỏi mệt trước khi bắt máy của người yêu. Cô ấy lại nỉ non, lần này giọng đã nhỏ nhẹ hơn nhiều:

- Anh hết thương em thật rồi sao?

- Anh xin lỗi! Đan vừa gặp tai nạn nên anh phải đưa cô ấy vào viện. Khi nào cô ấy ổn định lại, anh sẽ đến thăm em có được không?

Cô ta nhận ra làm quá vấn đề lên sẽ không ổn nên bắt đầu đổi sang chiêu khác. Cô ta không có làm lồng lộn lên nữa mà trở về thiếu nữ nhỏ nhẹ hiểu chuyện:

- Đan bị làm sao? Em… em không biết là có chuyện xảy ra với cô ấy. Em xin lỗi.

- Không sao. Anh mới là người phải xin lỗi.

- Không mà. Bấy lâu nay em thật ích kỷ. Thật ra Đan cũng là một người đáng thương. Cô ấy lấy chồng nhưng không có hạnh phúc. Là tại em, tại em xen vào cuộc hôn nhân của hai người.

Mọi chuyện mỗi ngày một rối rắm hơn khi tình cảm của ba người đã không còn giống như những ngày đầu nữa. Huy Vũ đang đứng trong tình huống mà bản thân chẳng biết phải nên làm thế nào mới được. Sau một lúc đắt đo phân vân, Huy Vũ quyết định nói ra điều mà mình đã suy nghĩ suốt mấy ngày qua:

- Anh nghĩ đã đến lúc chúng ta kết thúc mối quan hệ rắc rối này rồi.

Minh Trang chột dạ, cô ấp úng hỏi:

- Ý… ý anh là sao? Chẳng lẽ…

Huy vũ hít thở một hơi sâu rồi đáp:

- Chúng ta sinh con đi. Chỉ cần em mang thai, mẹ sẽ chấp nhận em. Sau đó anh và Đan sẽ ly hôn. Chúng ta sẽ kết thúc sự ràng buộc đau khổ này.

Nghe đến chuyện Khánh Đan ly hôn thì lòng Minh Trang đã vui phơi phới. Tuy nhiên việc Minh Trang mang thai là rất khó. Cô ta bị buồng trứng đa nang, bởi vậy bao lâu nay chung sống cùng với Huy Vũ mới không mang thai. Chuyện này Huy Vũ không hề biết vì cô ta sợ rằng anh sẽ bỏ cô ta nếu cô ta không thể sinh con. Minh Trang hiểu rõ gia thế của Huy Vũ, đối với một gia đình danh giá như anh, anh lại là con một thì việc sinh con là điều kiện tiên quyết để kết hôn.

Ngay cả với Khánh Đan, không đơn giản chỉ vì cô là cô dâu được chỉ định cho Huy Vũ mà được bà Ánh Tuyết dễ dàng chấp nhận như vậy. Trong thời gian chăm Huy Vũ ở bệnh viện, Khánh Đan đã được bà cho khám tổng quát, bà biết được sức khỏe của Khánh Đan rất tốt cho việc sinh con nên mới nhiệt tình với cô như vậy.

Minh Trang rơi vào thế khó nhưng mà cô ta dù có phải bán mạng cũng nhất định phải trở thành vợ Huy Vũ, phải trở thành thiếu phu nhân giàu có và quyền lực như mơ ước. Minh Trang Đáp:

- Vâng. Mọi chuyện hãy theo ý của anh.