Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 6: Cánh chim hải âu




Trường đại học New City tại Úc. Một buổi sáng đẹp trời.

Sinh viên khóa cuối vừa kết thúc buổi lễ trao bằng khen, hiện tại toàn trường đang đổ xô ra sân để chụp kỷ yếu và hình lưu niệm với bạn bè và người thân. Từng nhóm từng cụm người đi qua đi lại, nói cười náo nhiệt. Hoa, cờ phướn và bóng bay ở khắp mọi nơi tạo nên một khung cảnh rực rỡ sắc màu.

Một chàng trai thanh lịch trong áo jacket màu nâu bò, áo thun trắng, quần jean đen và đôi giày trắng. Không quá cầu kỳ trong lựa chọn trang phục, tuy nhiên ở anh ta tỏa ra một khí chất thu hút lạ thường. Mái tóc cắt ngắn vừa phải, không vuốt keo mà thả tự nhiên. Gương mặt không thô mà mềm mại vừa phải, cằm V-line, mũi dọc dừa, mày sắc sảo và rậm, đôi môi quả tim phớt hồng tự nhiên. Nếu anh có mái tóc dài thì người ta đoán nhầm là thiếu nữ cũng không oan. Một chàng trai ngọt ngào như vừa bước ra từ truyện tranh.

Giấu đôi mắt nâu thẫm sau cặp kính râm hình oval, anh đứng lặng yên ôm một bó hoa tulip màu hồng pha trắng, dường như mọi thứ ồn ào xung quanh đều không ảnh hưởng đến thế giới của anh. Trước tầm nhìn của anh, một lớp sinh viên khoa quản trị kinh doanh đang xếp hàng chụp kỷ yếu. Cô gái của anh đứng ở hàng đầu, ngay trung tâm. Một cô gái có mái tóc nhuộm vàng hoe, uốn xoăn hippy làm nổi bật lên là da trắng muốt như ngọc thạch. Gương mặt nàng nhỏ nhắn như một miếng cơm nắm xinh đẹp mềm mại, từ xa có thể nhìn thấy đôi mắt một mí hơi xếch, đôi môi đỏ chúm chím đang cười thật tươi của nàng. Người yêu của anh có một nét đẹp hài hòa cân đối, gần như là tỉ lệ vàng trong mắt anh.

Anh đưa tay vẫy chào đáp lại người yêu, không quên nở nụ cười rạng rỡ. Anh rất thích cô ấy, một cô gái có trái tim ấm áp và luôn mang một năng lượng tích cực đến cho anh. Hôm nay cô ấy ra trường, cũng đã đến lúc anh đưa cô ấy trở về ra mắt gia đình sau bao nhiêu năm yêu đương. Anh sẽ dành tất cả những điều tốt đẹp nhất dành cho nàng công chúa mà anh yêu nhất.

Trong đám sinh viên đang vui đùa nhốn nháo, thi nhau tạo những dáng chụp ảnh bá đạo bỗng có một người hút lấy sự chú ý của anh. Một cô gái mang trên mặt một vết bớt đen lớn, anh không quên cô ấy, người con gái anh từng gặp ở nhà hàng M cách đây vài năm. Cô ấy có mái tóc dài đen thẳng mượt, làn da trắng, đôi mắt to tròn lấp lánh và nụ cười như thu hết cả ánh nắng của nhân gian. Cô ấy sau khi chụp ảnh xong cùng bạn bè liền đứng riêng mình một góc, ánh mắt thoáng bối rối khi không còn thấy ai bên mình. Bỗng nhiên anh nhìn thấy sự cô độc trong đôi mắt của cô ấy, nhìn thấy sự bơ vơ đến đáng thương. Hình như cô ấy không có gia đình ở bên vào lễ tốt nghiệp.

Anh chưa kịp thoát hồn khỏi cô gái ấy thì bị cái ôm của người yêu làm bừng tình. Nàng công chúa tóc xù của anh ôm chầm lấy anh, tươi cười nói:

- Anh làm em bất ngờ quá, không phải anh nói anh bận việc ở công ty sao? Vậy mà còn đến dự lễ tốt nghiệp của em?

Anh kéo ánh mắt của mình về đậu trên gương mặt cơm nắm của người yêu. Anh trao cho cô ấy bó hoa rồi cười bảo:

- Người yêu của anh tốt nghiệp, anh nhất định phải tham gia rồi. Không thể để em một mình được. Bận thì bận, người yêu anh vẫn là nhất.

Minh Trang yêu chiều kéo cổ của Huy Vũ xuống, hôn lên má anh một cái thật kêu:

- Yêu anh nhất! Em hạnh phúc quá đi mất. Anh sẽ ở lại với em đến khi nào?

- Một vài ngày, sau đó anh sẽ phải về nước để tiếp quản công ty cho mẹ, nếu không bà ấy sẽ nổi điên với anh mất.

Minh Trang chuyển sắc mặt rất nhanh, bàn tay thon thả ve vuốt xương hàm của Huy Vũ:

- Thương người yêu em quá à! Đợi em sắp xếp được công việc bên này rồi sẽ nhanh chóng trở về bên anh.

Ngay lúc ấy có một nhóm bạn đến gọi Minh Trang đi chụp hình, cô nhanh chóng để người yêu ở lại một mình và tâm trí anh lại có dịp lang thang đến chỗ của cô gái đặc biệt kia. Cô ấy vẫn đứng một mình, mỉm cười với những người có bạn bè và người thân ở bên. Nhưng anh không có hoa, cũng không có quà gì để tặng hay chúc mừng cô ấy. Anh cũng chẳng thật quen biết để có thể bước đến và chào hỏi. Nhưng động lực nào đó đã thôi thúc anh bước đến bên cô, vượt qua những chướng ngại để đến trước mặt cô.

- Chào cô! Chúc mừng cô đã tốt nghiệp. - Anh mạnh dạn mở lời.

Cô gái đang lơ đễnh, tỏ ra hoảng hốt trước sự xuất hiện bất thình lình của anh. Đôi mắt ngây thơ tròn to của cô nhìn vào anh khiến anh thấy mình như đang bị thôi miên. Anh ngập ngừng nói tiếp:

- Cô còn nhớ tôi không?

Khóe môi cô hơi rung động, chậm chạp cất lời:

- Anh… Anh là… Anh là bạn trai của Minh Trang?

Anh mỉm cười, cảm thấy vui trong lòng vì cô còn nhớ:

- May quá, cô vẫn còn nhớ tôi.

Cô lúc này mới lật đật cúi đầu chào:

- Chào anh ạ! Cảm ơn vì lời chúc của anh. - Sau đó cô đưa mắt nhìn ngó xung quanh - Anh tìm Minh Trang đúng không? Cô ấy ở…

Anh ngắt ngang lời cô:

- Tôi gặp Minh Trang rồi. Tôi ở đây để cô.

Lời của anh nói làm cô ngẩn ra mấy giây, hai má bắt đầu chuyển hồng. Cô gái này hóa ra lại dễ đỏ mặt như vậy. Anh nhìn lên ngực trái của mình, trên đó có cài một chiếc huy hiệu bằng kim loại hình chim hải âu, là một món quà anh được anh trai tặng vào ngày tốt nghiệp cấp ba. Ý nghĩa của chim hải âu là mang lại điềm tốt lành ở hiện tại và tương lai. Cũng là mong muốn sự tự do và hạnh phúc cho người được nhận nó.

Anh tháo chiếc cài áo ra, nhẹ nhàng cài nó lên áo tốt nghiệp của cô gái Chiếc ghim cài áo màu trắng bạc điểm màu xanh dương của đá quý lấp lánh giữa ánh mặt trời. Cô gái ngây ngốc nhìn anh như chưa tin vào hiện thực. Cô cũng không thể nào hiểu được vì sao anh lại đến bên cô và tặng món quà bất ngờ này.

Anh mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy cánh chim hải âu đậu trên ngực áo của cô gái. Anh nói:

- Nó rất hợp với cô. Mong rằng cô sẽ nhận được điềm lành từ món quà nhỏ này. Chúc cô sau này sẽ tìm được niềm vui đích thực, sống ung dung tự tại như cánh hải âu này.

Cô không đáp lại lời anh, thực ra là vì quá bất ngờ mà bản thân không kịp phản ứng. Anh rụt rè đặt tay lên vai cô, vỗ nhẹ mấy cái như an ủi, như bằng hữu rồi quay lưng bước đi.

Minh Trang nhanh chóng xuất hiện, nàng công chúa và chàng hoàng tử trong phút chốc đã cùng nhau biến mất khỏi sân trường náo nhiệt, biến mất khỏi tầm mắt đang ngập tràn rung động của Khánh Đan.

- Này! Mau đi thôi! Chúng ta còn bữa tiệc chia tay nữa. - Thái Nguyên bất ngờ xuất hiện, vỗ vào vai của bạn thân.

Khánh Đan thu hồn về xác, mặt mày hơi bơ phờ sau khi chứng kiến một chuyện mà bản thân không thể nào lý giải được. Thái Nguyên thấy bạn thất thần thì rất lo:

- Này! Cậu làm sao đấy?

Khánh Đan lúng túng đáp:

- À không có gì! Mình đi thôi không mọi người lại đợi.

Khánh Đan lấy lại tâm trạng rất nhanh, vừa đó còn như con búp bê hết pin, nhoắng một cái đã vui vẻ trở lại.