Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 56: Vả mặt




Đúng là kẻ ghét mình thì luôn có cách khiến mình tổn thương. Khánh Đan lúc này đã không giấu được sự xấu hổ và tức giận. Những lời Diệu My nói không sai một từ về hoàn cảnh của cô, có muốn chối cãi cô cũng chẳng biết phải xử lý ra sao. Thấy cô im lặng, mặt đỏ ửng lên, tay cầm tách trà hơi run rồi lại vội vàng đặt xuống khiến mấy phu nhân ở phe đối đầu cảm thấy rất hả dạ.

Bà Diễm Châu nãy giờ vẫn làm chủ tọa, sự yên tĩnh của bà như một nữ hoàng đang lặng lẽ theo dõi những quân thần của mình xử trí tình huống vậy. Thấy Khánh Đan lâm vào thế bí, bà đặt ly trà trên tay xuống, định mở lời thì đã có tiếng nói trong trẻo, mạnh mẽ của một người phụ nữ khác từ xa vang đến:

- Ai bảo con dâu tôi chỉ biết dạo quanh biệt phủ chứ.

Là giọng của bà Ánh Tuyết, Khánh Đan sửng sốt nhìn về phía cổng. Bà Ánh Tuyết xuất hiện cùng trợ lý, bà vẫn phong thái của một nữ doanh nhân quyền lực trong bộ vest đen, tóc búi gọn gàng, trang sức bằng bạch kim từ đầu tới chân vừa thanh lịch vừa sang trọng.

Nhìn thấy bạn hữu đích thân tới, mắt bà Diễm Châu sáng rực rỡ, môi cười thật tươi:

- Kìa rồng hôm nay lại đến nhà tôm. Thế này thì Phạm gia chúng tôi phải mở tiệc lớn rồi.

Bà Diễm Châu định đứng lên đón bà Ánh Tuyết thì đã bị bàn tay bà Ánh Tuyết nhẹ nhàng ấn xuống:

- Không cần phải quá câu nệ. Tôi chỉ ghé qua chơi một chút với chị em. Bao lâu nay cũng vì bản thân quá bận rộn với công việc của công ty mà không thể tham gia trà chiều cùng mọi người. Bây giờ đã có con dâu của tôi đại diện tham gia, mong là mọi người có thể chỉ bảo thêm cho con bé.

Khánh Đan đứng lên nhường ghế cho mẹ:

- Sao mẹ lại đến đây ạ? Con không nghe cô Tâm báo gì cả?

Bà Ánh Tuyết mỉm cười nhìn con dâu, thoải mái ngồi xuống ghế:

- Mẹ chỉ là tiện đừng ngang qua nên không nói cho con biết. Cũng nhờ thế mà nghe được câu chuyện của mọi người.

Giờ thì bà Ánh Tuyết mới đưa mắt quét qua toàn bộ gương mặt có phần tăm tối của các phu nhân khác trong bàn, đặc biệt nhìn thật kỹ Diệu My và phu nhân ở đối diện:

- Như mọi người biết, con dâu tôi tuy có chút khuyết điểm nhỏ trên mặt nhưng tôi đảm bảo dị vết đó không làm dị dạng nhân phẩm tốt đẹp của con bé. Có lẽ mọi người còn chưa biết, con dâu tôi là người chịu trách nhiệm cho các hoạt động tình nguyện của Trần Cao.

Mọi người, ngay cả Khánh Đan đều hết sức ngạc nhiên với tuyên bố của bà Ánh Tuyết. Bà ngước nhìn qua cô, mỉm cười, tay vỗ nhẹ vào bàn tay đang vô thức siết chặt thành ghế của Khánh Đan. Bà Ánh Tuyết nói tiếp:

- Cũng vì lòng nhân ái nên con dâu tôi mới không dùng tiền để mua xa xỉ phẩm. Nói không dùng trang sức cao quý để làm đẹp mặt chồng mà dùng lòng thiện của mình giúp cho không chỉ chồng mà còn cả gia tộc có được tiếng thơm. Các vị nói xem, chắc chắn kiếp trước tôi đã phải tu dưỡng nhân đức nhiều lắm mới có thể gặp được con dâu thảo hiền, xinh đẹp lại có lòng thiện lương như vậy có phải không?

Đúng là lời nói của một doanh nhân thì không thể khinh thường, bà Ánh Tuyết vừa khéo léo khen con dâu, vừa nhẹ nhàng vả mặt những vị phu nhân thích dùng tiền để át vía người khác. Bà Diễm Châu tủm tỉm cười, trông không khí tiệc trà có chút ngượng ngùng liền lên tiếng xóa tan:

- Nào! Chúng ta cũng phải chúc mừng quý phu nhân Ánh Tuyết có được dâu hiền chứ nhỉ? Ở đây lấy trà thay rượu, chị em chúng ta kính phu nhân Ánh Tuyết một ly được không nào? Khánh Đan, cháu về ghế bên này ngồi với ta nhé!

Bà Diễm Châu thân thiện chỉ Khánh Đan ngồi chiếc ghế bên cánh trái, lại còn xưng “cháu” với cô là đủ biết bà ấy đã coi Khánh Đan rất thân thiết rồi. Gia nhân đưa ly trà mới lên cho bà Ánh Tuyết. Mọi người lại vui vẻ trò chuyện, ai cũng cố gắng dùng những lời có cánh để chúc tụng, khen ngợi gia đình Trần Cao, cố gắng chôn càng chặt càng tốt chuyện xấu hổ mà họ đã làm với Khánh Đan.

Khánh Đan không mấy tự nhiên, chỉ có thể mỉm cười thay lời đáp những vẻ mặt giả dối kia. Cô âm thầm nhìn mẹ chồng, hôm nay nếu mẹ chồng không đến kịp, không biết cô phải xử lý ra sao nữa.

Nhờ bà Ánh Tuyết có mặt mà cô vừa được tiếng thơm là người có tấm lòng cao thượng, lại còn có tiếng được mẹ chồng hết mực yêu thương. Nhìn khắp giới thượng lưu, có mấy ai được mẹ chồng yêu chiều bằng cô nữa, chỉ tính riêng việc bà trực tiếp ra mặt bênh con dâu thì cô đã hoàn toàn có thể nở mày nở mặt với người đời rồi.

Sau bữa tiệc trà, Khánh Đan đi cùng xe với bà Ánh Tuyết trở về nhà. Cô ngập ngừng nói:

- Hôm nay nếu không có mẹ đến thì chắc con lại mang sự xấu hổ về cho Trần Cao nữa rồi.

Bà Ánh Tuyết nắm tay cô, trấn an:

- Con đã làm rất tốt. Chỉ là lâu nay Trần Cao thật sự đã không cho con được những điều đáng lẽ một thiếu phu nhân cần phải có. Hiện nay Huy Vũ đang rất cần có một hậu phương vững chắc như con để củng cố địa vị trong công ty. Chồng con đang còn kém kinh nghiệm làm việc, các cổ đông và đối tác hiện tại không đánh giá cao chồng con. Vì vậy, việc của con là phải nâng cao uy tín cho chồng và cho Trần Cao. Đó chính là lý do mẹ để cho con toàn quyền quyết định trong việc quản lý quỹ Nhân Ái của Trần Cao.

Nhận được sự ủy thác bất ngờ của bà Ánh Tuyết khiến Khánh Đan vừa cảm thấy vui mừng nhưng cũng thêm phần lo lắng. Cuối cùng thì bà Ánh Tuyết cũng tin tưởng giao cho cô công việc liên quan đến Trần Cao, tuy nhiên cũng vì thế mà trách nhiệm của cô càng thêm nặng nề hơn. Khánh Đan đáp:

- Con sẽ cố gắng hết sức mình để giúp đỡ anh Vũ bước lên ghế tổng giám đốc Trần Cao một cách thuận lợi.

***

Tại văn phòng của tổng giám đốc Ánh Tuyết. Minh Trang ngồi nghiêm chỉnh không dám nhúc nhích trước ánh nhìn sắc sảo của bà giám đốc. Bà Ánh Tuyết nhìn cô từ đầu tới chân rồi nói:

- Khá khen cho cô dám thao túng cả con trai của tôi để có một vị trí ở Trần Cao. Xem ra tham vọng của cô cũng không nhỏ đâu.

Minh Trang cười gượng gạo, ngọt giọng đáp:

- Cô hiểu lầm cháu rồi. Đây hoàn toàn là chủ ý của anh Vũ, cháu không hề đòi hỏi ạ.

Bà Ánh Tuyết phẩy tay cắt lời:

- Thôi, chủ ý của ai bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa. Một chức vụ trợ lý nhỏ bé cũng chẳng thể làm được gì. Vì Huy Vũ dạo gần đây rất bận rộn, nó cũng cần có một người hiểu rõ và thân cận ở bên cạnh nên tôi mới cho phép cô được bước vào Trần Cao. Sau khi Huy Vũ thành công ngồi vào vị trí giám đốc thì cô cũng sẽ hết trách nhiệm, quay về với nơi chốn của mình, cô rõ rồi chứ?

Thấy rõ ý tứ của bà Ánh Tuyết dành cho mình nhưng Minh Trang không hề tổn thương hay nản lòng, vẫn đón nhận nó vô cùng tích cực:

- Cháu biết ạ. Cháu yêu anh Vũ, nguyện dùng cả đời làm cái bóng để đứng phía sau chăm sóc và ủng hộ anh ấy. Thế nên dù cho chỉ là một phương tiện, một viên đá lót đường để giúp anh Vũ an tâm hơn cháu cũng cam lòng.

Nghe mấy lời ủy mị của cô ta, bà Ánh Tuyết không nói gì thêm, chỉ âm thầm mỉm cười rồi ra hiệu cho cô ta rời đi. Bà biết thừa loại con gái như Minh Trang muốn gì. Vì con trai bà là người thừa kế của Trần Cao, nắm trong tay quyền lực và danh vọng khó ai sánh kịp nên loại con gái như cô ta có bảo làm thảm chùi chân cũng sẵn lòng chứ đừng nói đến là làm một trợ lý cỏn con.

Minh Trang thở phào nhẹ nhõm, cất đi gương mặt hiền ngoan thục đức ngay khi rời khỏi phòng của bà Ánh Tuyết. Đối với cô ta, chỉ cần một bước được vào Trần Cao thì sợ gì không bước thêm được bước thứ hai.