Lời Nguyền Gia Tộc

Chương 52: Động chạm thân mật




Tròng mắt Diệu My nở rộng khi Minh Trang nhắc đúng cái tên đang làm cô ta hậm hực tức giận. Minh Trang tiếp tục nhỏ nhẹ:

- Khó khăn lắm cô mới có được sự chú ý của đám người nhà giàu đó, vậy mà để một con nhỏ mới chân ướt chân ráo bước vào giật mất hào quang, có phải khó chịu lắm không? Tôi có cách giúp cô hả giận, không biết cô có gan làm không thôi.

Bàn tay Diệu My đã siết chặt, cô ta hỏi:

- Cô có cách gì?

Minh Trang nhếch môi cười khoái trá vì cảm thấy đạt được nguyện vọng thật quá dễ dàng.

Sau buổi thi là bữa tiệc rượu thân mật. Mỗi cặp vợ chồng được chuẩn bị một phòng riêng ở khu nhà khách của sân golf.

Cô Tâm đã chuẩn bị đồ dự tiệc cho hai vợ chồng từ sớm. Khánh Đan vào phòng thì đã thấy Huy Vũ bảnh bao gọn gàng đứng ở trước gương. Nhìn thấy cô, anh thoáng thấy khó xử, muốn nói gì đó lại không thể mở lời.

Khánh Đan làm như không nhìn thấy Huy Vũ, cô vẫn như thói quen khi ở nhà, không giao lưu và không quan tâm đến việc riêng của anh.

Sau khi tắm rửa và thay quần áo xong, cô bước ra thì vẫn thấy anh ngồi ở chiếc ghế bành ở trong phòng để bấm điện thoại. Mặt cô hơi ửng đỏ, cảm giác không giống với vẻ lãnh đạm lạnh lùng của Khánh Đan ban nãy. Thấy cô cứ đứng xớ rớ ở cửa nhà tắm mà không di chuyển khiến Huy Vũ chú ý. Anh đặt điện thoại xuống bàn rồi hỏi:

- Cô có chuyện gì sao?

Khánh Đan nhìn anh rồi lại lúng túng nhìn xung quanh, lắp bắp nói:

- Tôi… Tôi muốn gọi cô Tâm.

Huy Vũ thở dài, có vẻ không hài lòng. Anh đứng dậy tiến về phía cô:

- Có chuyện gì mà phải gọi cô Tâm vào đây? Đây là phòng riêng của chúng ta, tôi không muốn ai khác vào đây cả.

Anh tiến đến càng gần thì mặt cô càng đỏ, sự bối rối làm cô đảo mắt liên tục. Anh linh cảm là cô đang lo lắng và căng thẳng, nên nhất định phải tra hỏi bằng được:

- Cô làm gì mà mặt mày dáo dác sợ sệt như kẻ trộm vậy? Đang âm mưu gì với tôi sao?

- Tôi… tôi có chuyện chỉ có cô Tâm mới giúp được.

Anh bực bội đáp ngay:

- Có chuyện gì mà cô Tâm làm được còn tôi thì không chứ. Cô coi thường tôi à?

Hai người lúc này mặt đã đối mặt. Cô đang mặc trên người một chiếc váy đuôi cá dài chấm gót, váy ôm trọn đường cong cơ thể, lại còn để lộ bờ vai thanh mảnh với chiếc xương quai xanh hút mắt. Cô ngước mắt nhìn anh, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực chỉ vì sự tiến đến quá bất ngờ của anh. Trước sự chất vấn của anh, cô đành nuốt nước bọt rồi đáp:

- Tôi cần kéo khóa áo.

Lúc này thì sự ngại ngùng của cô đã nhảy bổ vào lồng ngực của Huy Vũ, mặt anh cũng đỏ ửng nhanh chóng. Nhưng đã mạnh miệng đòi làm rồi thì phải làm chứ không lẽ bỏ cuộc. Anh trầm giọng đáp:

- Chỉ… chỉ là kéo khóa thôi mà. Tôi làm được.

Anh đã nói thế thì cô cũng không ngại nữa, dù sao cũng không có thời gian để mà gọi cô Tâm vào làm mấy việc vặt vãnh này. Khánh Đan từ từ xoay lưng lại phía chồng, vén mái tóc đang ẩm ướt của mình sang một bên, để lộ tấm lưng trần trắng nuột nà như một phiến ngọc thạch. Trái tim Huy Vũ dần trở nên loạn nhịp, anh nuốt nước bọt mất lần trong vô thức. Những ngón tay dè dặt chạm vào lớp vải áo mềm mại, động chạm khẽ vào làn da trắng ngần của cô. Không phải anh chưa từng kéo khóa áo cho phụ nữ, vậy mà chẳng hiểu sao lần này giúp Khánh Đan anh lại hồi hộp đến thế.

Không biết nội tâm của Khánh Đan đã nghĩ gì trong giây phút ấy, chỉ biết cô đã đột ngột cất lời:

- Tôi biết bản thân không hoàn hảo. Nhưng tôi tin năng lực của mình đủ làm cho Trần Cao không phải cảm thấy xấu hổ. Mong rằng anh từ nay về sau đừng để bất người con gái nào khác sử dụng danh xưng thiếu phu nhân Trần Cao của tôi nữa.

Chiếc khóa đã kéo lên, lời muốn nói cũng đã nói ra khiến Khánh Đan nhẹ nhõm đi rất nhiều. Người sau lưng cô sau một lúc im lặng chỉ đáp một từ “được”.

Trong khi Khánh Đan chỉnh trang lại makeup và tóc tai, Huy Vũ đến bữa tiệc trước để trò chuyện cùng hội quý ông.

Để lấn át vẻ đẹp của Khánh Đan, Minh Trang lại diện một chiếc đầm đính kim sa lấp lánh và khoét lưng táo bạo. Cô ta thật sự rất xinh đẹp, tuy nhiên việc phô bày quá lố cơ thể đã để lại không ít những ánh nhìn chê bai và ghét bỏ của hội quý bà. Trông cô ta càng se sua màu mè thì lại càng giống hạng gái rẻ tiền chỉ biết dùng nhan sắc mồi chài đàn ông.

Với sự tinh tế của cô Tâm, Khánh Đan xuất hiện dịu dàng xứng đáng được gọi là ngọc nữ của hội quý bà. Bộ trang sức bằng kim cương không quá cầu kỳ khéo léo khoe được sự giàu có của Trần Cao nhưng cũng đủ thấy sự khiêm tốn của người sở hữu. Chẳng cần đấu đá, Khánh Đan lại thắng Minh Trang thêm một điểm. Trong khi quý ông nói chuyện với nhau thì các quý bà cũng tụ lại để trò chuyện và bắt đầu bàn bạc về những cuộc gặp mặt trong tương lai.

Dù mới gia nhập nhưng Khánh Đan đã được các đàn chị rủ cô đến bữa tiệc trà hằng tuần của hội quý bà. Dẫu Khánh Đan chẳng thích mấy hoạt động mang tính khoe mẽ này chút nào nhưng đã là dâu của Trần Cao thì việc giao lưu trong giới thượng lưu là điều không thể tránh khỏi, cô đành phải tập làm quen dần vậy.

Huy Vũ đứng bên hội quý ông cũng được nở mày nở mặt không kém khi ai nấy đều hết mực khen ngợi vợ anh vừa khéo vừa xinh. Ai cũng nói rằng anh rất may mắn khi có được cô. Ngoài mặt anh rất vui nhưng trong lòng lại cảm thấy rối bời vô cùng. Anh biết rõ anh và Khánh Đan không có tình yêu với nhau, hơn nữa bản thân anh đã từng coi cô là điều đáng ghê tởm nhất của đời anh. Mấy lời nói ấy đối với anh bây giờ lại như vết dao tự đâm lấy tim mình. Hôm nay anh có chút hối hận rồi, anh có thể nói lại được không?

Huy Vũ đứng từ xa, mắt vẫn đặc biệt dõi theo từng biểu cảm của Khánh Đan. Anh cảm thấy cô ngày một khác đi trong mắt anh, ngày một khiến anh có cảm tình hơn với cô. Tuy nhiên tỉ lệ nghịch với tình cảm trái tim anh thì hình như mỗi ngày cô lại ghét anh hơn thì phải.

Bát Vĩ đang vui vẻ vừa uống rượu vừa trò chuyện cùng mọi người thì tự dưng lại dáo dác đưa mắt tìm kiếm ai đó. Thấy Minh Trang đủng đỉnh từ đăng xa, anh ta lập tức bước đến ghé xuống tai cô ta và nói:

- Cô đã đi đâu vậy hả? Cô là vợ chưa cưới của tôi đó. Làm ơn hãy giữ ý tứ một chút. Đừng có làm loạn ở đây.

Minh Trang quay nhìn Bát Vĩ, thân mật sửa lại cà vạt cho anh rồi nhìn về phía Khánh Đan:

- Tôi đã chuẩn bị một màn hay ho cho Khánh Đan. Anh chờ mà xem đi.

Bát Vĩ hơi bất ngờ, anh ta cau mày tỏ ra khó chịu. Anh ta nắm lấy cằm Minh Trang, mắt đối mắt:

- Đừng có làm những việc tôi không sai bảo, nghe rõ chưa?

Minh Trang không hề sợ anh ta, cô ta cười nhếch môi:

- Không phải anh muốn nhanh chóng đẩy con nhỏ đó biến khỏi Trần Cao hay sao? Tôi chỉ đang giúp anh một tay thôi.

***

Khánh Đan đang đứng trò chuyện vui vẻ với các chị thì Diệu My đi tới. Cô ta đưa cho Khánh Đan một ly vang, gương mặt xinh đẹp đầy thiện ý:

- Chào thiếu phu nhân Trần Cao. Tôi là Diệu My, phu nhân của ngày Đỗ Khải. Rất vui được làm quen với cô.

Khánh Đan không hề đề phòng, nhận lấy rượu của cô ta một cách vô tư:

- Chào Diệu My phu nhân! Tôi là Khánh Đan, rất vui được biết cô.

- Hôm nay được xem tác phẩm của cô cùng bài hùng biện quá xúc động đã khiến tôi thua tâm phục khẩu phục. Rất mong sau này chúng ta có thể gặp gỡ nhau nhiều hơn để tôi có thể học hỏi thêm về kỹ thuật cắm hoa của cô.

Khánh Đan vui vẻ gật đầu:

- Cảm ơn cô Diệu My đã đề cao tôi. Tôi chỉ là đang múa rìu qua mắt thợ, thật lòng còn phải học hỏi ở đương kim vô địch như cô đây nhiều hơn.

Hai người đang trò chuyện với nhau vui vẻ và thân thiện không để ý là Minh Trang đã lén lút tiến đến phía sau lưng Khánh Đan từ lúc nào.