Khánh Đan và Huy Vũ chạm mắt nhau trong bối rối. Huy Vũ không dám đối diện, ngó lơ nhìn đi nơi khác. Khánh Đan dẫu biết rằng anh đang công khai qua lại với Minh Trang nhưng việc gặp trực tiếp thế này vẫn không tránh khỏi đau lòng.
Mắt cô hơi nóng nóng, định quay đi thì Minh Trang lên tiếng:
- Giới thiệu với cậu đây là người yêu của mình. Anh ấy tên là Huy Vũ, cậu đã từng gặp anh ấy rồi đấy. Anh ấy là quý tử của công ty Trần Cao.
Khánh Đan méo xệch miệng, ráng cười đáp lời cô ta:
- Ừ! Chúc mừng cậu.
- Nghe nói cậu đã kết hôn rồi. Chồng của cậu là ai thế? Anh ấy sao không đi với cậu?
Minh Trang vờ hoảng hốt:
- Này! Đừng nói với mình là cậu lấy một tên nhà giàu có bệnh sắp chết để đổi lấy cuộc sống giàu sang hiện tại đó nhé!
Mặt Huy Vũ trông không thể thảm hơn. Khánh Đan liếc nhìn anh, cảm thấy hoàn cảnh này thật buồn cười. Cô đang định bốp chát lại câu gì đó để chửi xéo trả thù Huy Vũ vì anh vô trách nhiệm không đi mua sắm quà lại mặt cùng cô thì cô Tâm đã tiến lên phía trước một bước, nghiêm cẩn cúi đầu chào:
- Chào cậu chủ!
Hành động của cô Tâm đúng là không thể lường trước được. Tuy nhiên nó lại rất vừa ý Khánh Đan. Minh Trang lại lâm vào hoàn cảnh éo le thêm một lần nữa, lắp bắp nói:
- Cái… cái … cái gì? Cô vừa gọi người yêu tôi là gì cơ? Cậu… cậu chủ?
Cô Tâm đứng lên ưỡn ngực đáp:
- Vâng! Đây chính là cậu Huy Vũ, cậu chủ của Trần Cao chúng tôi.
Khánh Đan nhanh tay chộp lấy tay của cô Tâm, ngăn cô nói thêm những câu thừa thãi phía sau. Mặt cô lạnh tanh đáp:
- Tôi có việc phải đi rồi. Chúc hai người đi chơi vui vẻ.
Nói xong cô và cô Tâm quay gót rời đi ngay. Để lại Huy Vũ sững sờ chết lặng nhìn theo, gương mặt kia của anh là vô cùng khó xử. Minh Trang vùng vằng nổi giận, đánh anh:
- Anh nói gì đi chứ! Chuyện này là sao hả? Tại sao cô ta lại gọi anh là cậu chủ? Tại sao Khánh Đan kia lại đi cùng gia nhân của anh? Anh mau nói đi!
- Bình tĩnh đi, nghe anh giải thích đã nào.
- Giải thích cái gì nữa, anh đã làm em nhục nhã thế nào thấy chưa?
Nghe thấy âm thanh chí chóe sau lưng khiến Khánh Đan vừa hả dạ lại vừa cảm thấy lo lắng. Hả dạ là vì đã khiến cho Minh Trang hết vênh váo với cô. Nhưng cũng lo lắng rằng việc mình làm loạn mối quan hệ của Huy Vũ có thể khiến cho anh càng thêm ghét cô hơn. Liệu đêm nay cô còn được ngủ chung phòng với anh hay là bị đuổi thẳng cổ ra ngoài?
Khánh Đan đi rồi để lại cho Huy Vũ một hiện trường vô cùng lộn xộn. Anh đưa tay gãi gãi trán, trong khi cô người yêu không ngừng chất vấn:
- Tại sao người đó lại là bạn cùng lớp của em hả? Có phải anh và cô ta cố ý để khiến em mất mặt hay không? Anh còn định giấu em đến bao giờ nữa?
Huy Vũ hơi nhức đầu vì mấy lời ỉ ôi phiền tai của Minh Trang. Anh hơi xẵng giọng:
- Là vì anh sợ em buồn nên mới giấu em. Em cũng biết chuyện kết hôn giữa anh và cô ta là do gia đình hai bên sắp xếp mà. Thật tình thì khi anh biết cô ta là vị hôn thê của mình cũng đã sốc như em vậy.
Minh Trang ngửi thấy mùi khó chịu trong lời của Huy Vũ thì cũng thôi ghen ngược. Cô ta chuyển qua nước mắt ngắn dài:
- Anh có biết không, cô ta là một con cáo mưu mẹo. Ngày còn ở Úc, cô ta luôn dựa vào việc mình có khuyết điểm mà lợi dụng tình thương của người khác. Em chỉ sợ anh rồi sẽ mềm lòng trước cô ta mà bỏ rơi em.
Kết thúc câu nói bằng nước mắt đầm đìa, Minh Trang thành công thấm ướt cõi lòng bối rối của Huy Vũ. Anh kéo cô ta vào lòng mình mà vỗ về ngay trong trung tâm thương mại:
- Anh thương, anh biết em lo lắng. Nhưng anh thề là bản thân sẽ không bao giờ rung động vì cô ta mà làm tổn thương em. Trong lòng anh chỉ có em là người vợ duy nhất mà thôi.
Nghe được mấy câu ngọt như mía lùi này của Huy Vũ thì Minh Trang mới chịu ngậm miệng lại một chút.
Trên đường trở về biệt phủ Trần Cao, tâm trạng của Khánh Đan không được tốt cho lắm. Tính nết khó ưa của Minh Trang vẫn không đổi, vậy mà chồng của cô thì cứ đắm đuối ở bên cô ta. Không biết anh còn bị con hồ ly đó mê hoặc đến bao giờ nữa. Nhớ lại cảnh anh nắm chặt tay Minh Trang, gương mặt áy náy nhìn cô ta lại khiến cho tim cô như bị ai đó lấy kim châm vào. Hôm nay lỡ làm loạn chuyện của Huy Vũ, ngày mai trở về Bảo Sơn không biết thái độ của Huy Vũ đối với cô còn khó chịu đến mức nào nữa.
Nhìn thấy cô buồn, cô Tâm ngồi bên cạnh dò hỏi:
- Cô Đan! Có cần nói chuyện vừa rồi cho bà chủ không ạ?
Khánh Đan thở dài đáp:
- Không cần đâu ạ. Từ nay trừ những việc đặc biệt quan trọng thì mới nói với mẹ Tuyết. Còn lại cứ để cho tôi tự xử lý. Dù ở chung nhà nhưng tôi và Huy Vũ cũng có thể gọi là một gia đình riêng rồi, không phải trẻ con để cái gì cũng đi theo mách mẹ nữa.
Cô Tâm nghe nói vậy thì cụp mắt vâng dạ. Chỉ cảm thấy Khánh Đan mỗi lúc một đáng thương, đêm tân hôn thì chồng bỏ đi, giờ còn thấy chồng mình ngang nhiên đi với người phụ nữ khác.
Không biết là do cãi cọ với Minh Trang hay là vì biết sáng mai sẽ khởi hành về Bảo Sơn sớm mà Huy Vũ đã về nhà trước bữa tối. Từ ngày có thêm vợ chồng Khánh Đan thì bữa cơm đã không còn gia đình Diệp Hoạt nữa, nghĩa là Khánh Đan không phải ngày ngày nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của Bát Vĩ nữa. Điều này cũng là hợp lý, dù sao bà Ánh Tuyết cũng không xem ông Diệp Hoạt là em chồng, mà con dâu của bà thì từ ngày về Trần Cao cứ cúi mặt ăn cơm trước ánh nhìn săm soi từ gia đình bên kia khiến cho bà cũng cảm thấy chộn rộn trong lòng.
Thấy bà Ánh Tuyết vì con dâu mà làm bao nhiêu chuyện, giờ còn vì tâm trạng của con dâu mà khéo léo tách rời gia đình ông Diệp Hoạt khỏi bữa ăn của Trần Cao, điều này nói ra thì thấy khá bình thường nhưng đối với ông bà Diệp Hoạt lại như cái vỗ mặt nhè nhẹ để thức tỉnh rằng bà Ánh Tuyết vốn không coi họ là người nhà.
Dãy nhà quản lý, gọi như thế vì đây là nơi ở của gia đình ông bà Diệp Hoạt. Dãy nhà có đầy đủ các loại phòng như một gia đình bình thường, tuy nhiên lâu nay họ không sử dụng nó.
Bữa cơm bên nhà ông Diệp Hoạt có vẻ hơi trầm, mặt ai cũng hiện lên vẻ bất mãn. Bà Thiên Bình thấy hai cha con im lặng thì tự lên tiếng nói lên cõi lòng của mình trước:
- Cứ tưởng là con nhỏ đó chỉ là đồ trang trí của Trần Cao, không ngờ cái vẻ mặt ngây thơ tội nghiệp ấy có thể thao túng cả bà Ánh Tuyết. Không biết cô ta nhỏ to cái gì mà khiến cho bà Ánh Tuyết để chúng ta tách riêng thế này.
Bát Vĩ dừng động tác ăn cơm một giây, cười nhếch mép một cái rồi lại tiếp tục. Bà Thiên Bình thì thào với Bát Vĩ:
- Con còn cười. Còn không mau nghĩ cách mà khống chế con nhỏ đó. Cứ đà này nó sắp đá đít mẹ của con rồi quản lý cái biệt phủ này đến nơi rồi.
Bát Vĩ nhàn nhã đáp:
- Mẹ cứ yên tâm. Con đã có kế hoạch của mình.