Thiếu phu nhân của Trần Cao trở về biệt phủ một mình. Tất cả gia nhân bao gồm cả quản gia Thiên Bình cũng có mặt để nghênh đón. Thấy cô trở về mà không có Huy Vũ đi cùng, bà ta đã lén cười mỉa mai.
Khánh Đan không còn hơi sức để ý đến thái độ của họ, lạnh lùng đi lên lầu. Cô Tâm, hầu gái riêng của cô dẫn thêm một hầu gái nữa đi theo cô. Họ dẫn cô về phòng tân hôn ở tầng hai, một căn phòng lớn có cửa sổ hai bên nhìn toàn cảnh biệt phủ. Phòng tân hôn được xông tinh dầu thơm dịu, chiếc giường lớn phủ vải đỏ và trải cánh hoa hồng lãng mạn.
Khánh Đan đứng ngẩn một lúc lâu khiến cô Tâm sốt ruột hỏi:
- Cô muốn đi nghỉ luôn hay muốn tắm trước ạ?
Khánh Đan uể oải đáp:
- Tôi mệt lắm, tôi muốn đi ngủ.
- Vậy được, cô ngồi vào bàn trang điểm đi ạ. Chúng tôi tẩy trang cho cô trước.
Khánh Đan không trả lời thêm, lẳng lặng bước lại bàn trang điểm đã được chuẩn bị vô vàn mỹ phẩm đắt tiền còn chưa khui tem. Hai hầu hái giúp cô lau make up và chải lại tóc tai. Vẻ mặt chân thật đến đáng sợ dần hiện lên trong gương khiến Khánh Đan đau lòng.
“Cô là thứ đàn bà ghê tởm. Ghê tởm như chính gương mặt của cô vậy.”
***
Huy Vũ bắt xe đi thẳng đến căn hộ 909. Minh Trang mở cửa cho anh, chưa kịp để anh nói lời nào cô ta đã ôm siết lấy cổ anh mà khóc. Anh vô cùng mỏi mệt sau đám cưới, chỉ muốn có thể ngả lưng và thư giãn một chút. Sự ỷ ôi của Minh Trang khiến trái tim anh thêm nặng nề và càng cảm thấy có lỗi với cô nhiều hơn.
Hai người chẳng nể nang có mặt của quản gia mà ôm hôn nhau cuồng si từ cửa cho đến khi vào đến tận phòng riêng. Minh Trang triền miên ngậm lấy môi lưỡi anh, tiếc là không thể hòa tan anh ra mà hút trọn vào buồng phổi.
Huy Vũ ngồi xuống giường, Minh Trang ngồi dạng chân trên đùi anh, kê cặp mông căng tròn lên ngã ba của anh. Huy Vũ vừa yêu vừa thương, ôm chặt lấy người yêu, đê mê chiều chuộng cảm xúc của cô. Một tay anh chống xuống giường, một tay ve vuốt cặp mông của Minh Trang
Minh Trang cởi áo vét của anh ra, rồi cà vạt và từng khuy áo một được ngón tay điệu nghệ gỡ sạch. Hai người thở hổn hển sau nụ hôn triền miên, nhìn nhau với đôi mắt cực đỉnh hứng tình. Huy Vũ nhoẻn cười nhìn gương mặt đang còn đẫm lệ nhưng lóe lên tia nhìn dục vọng hư hỏng của người yêu. Anh chống cả hai tay xuống giường rồi nhìn con cáo nhỏ đang ngự trên người mình.
Minh Trang tinh nghịch đưa cái lưới mình đến gần cổ anh, chạm vào trái cổ anh là cảm giác ướt át rồi cả bờ môi ấm nóng khiến anh rùng mình một cái vì được kích thích. Cô lại trở về vị trí cũ, nhìn anh đầy khiêu khích, đôi bàn tay nõn nà đã luồn vào khuôn ngực rắn rỏi của người yêu, nhè nhẹ xoa hai đầu nhũ hoa của anh. Sự thư giãn kích thích đã khiến cho cậu em của anh đã cương lên phía dưới đũng quần, chạm vào kẽ mông của Minh Trang. Anh tủm tỉm cười rồi nói:
- Hôm nay anh hơi mệt đấy. Có thể nhẹ nhàng với anh được không?
Minh Trang vuốt hai tay lên bờ vai, đẩy chiếc áo sơ mi trắng ra khỏi cơ thể trắng mịn như ngọc và những múi cơ chắc khỏe đã hiện lên hoàn mỹ dưới mắt cô. Cô ta ghé sát mặt vào tai anh, từ từ đẩy anh nằm xuống nệm, môi và lưỡi lại mơn trớn nơi nhạy cảm bên vành tai:
- Anh hôm nay không cần làm gì cả. Em sẽ cho anh một đêm tân hôn đáng nhớ. Chú rể của em.
Huy Vũ không có ý kiến, thoải mái nằm xuống, nhắm mắt tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt của người yêu. Cô ấy là bông hoa dịu dàng nhưng cũng là con cáo đầy tinh ranh khi ở trên giường. Cũng chính vì vậy mà anh mê mẩn cô ta đến mức không dứt ra được.
Minh Trang tự cởi bỏ quần áo của mình, cô không mặc áo ngực, quần lót một mảnh màu đen vừa đủ che vùng tam giác nhạy cảm nhất. Tòa thiên nhiên tuyệt mỹ cứ thế hiện ra trước mắt Huy Vũ, chạm lên thịt anh vừa mềm vừa ấm. Sự ẩm ướt của đôi môi trải khắp cơ thể anh, chạm đến những vùng giác quan nhạy cảm nhất.
Cô ta phục vụ anh như một ông hoàng, môi lưỡi chăm sóc cậu em của anh thật kỹ. Anh sung sướng đến căng hết cả cơ, tay siết vào tấm drap giường theo nhịp nhấp lên xuống, xoay vòng như xay bột của cô ta.
Khi bản thân cảm thấy hưng phấn cực đại, anh như trở thành mãnh thú, vồ lấy cô ta, xoay người một cái đã đè cô ta xuống giường, gặm mút đầu nhũ hoa căng cứng giương cao chờ đợi của cô ta. Minh Trang sung sướng đê mê vòng tay ôm cổ anh:
- Chồng ơi! Anh tuyệt lắm!
- Vợ yêu! Anh yêu em! Cả cuộc đời này anh chỉ yêu em.
Huy Vũ cho cậu em mình thám hiểm hang động của Minh Trang. Tiếng rên rỉ hoan ái, tiếng da thịt va chạm vang lên sống động trong căn phòng ngủ màu nâu xám. Bây giờ anh mới nhận ra drap giường có màu đỏ thẫm và cánh hoa hồng lẫn cả vào mái tóc xanh đen của Minh Trang. Anh đang động phòng với người anh yêu, đây là phòng tân hôn của anh, nhưng người nằm dưới thân anh chỉ là nhân tình.
Anh nghiến răng, ra sức đưa cậu em sâu hơn, muốn Minh Trang rên lớn hơn, sung sướng hơn nữa để thỏa cái sự tức giận đang ngự trị trong đầu anh. Khánh Đan, cô ta sẽ không bao giờ có được anh. Cô ta sẽ bắt đầu cuộc sống địa ngục vào hôm nay. Mở đầu bằng việc đêm tân hôn không có chú rể.
Ở cùng một vùng trời, cùng một quốc gia và cùng một thành phố. Thậm chí căn hộ 909 và biệt phủ Trần Cao còn chung một quận. Một bên có hai ngươi đê mê hoan ái với nhau trong căn phòng tân hôn ngập tràn hoa hồng và nến. Một bên có một người nằm ủ mình trong chăn, mồ hôi rịn đẫm trán và nước mắt lấm lem khuôn mặt.
Khánh Đan chìm sâu vào giấc ngủ và cô đang bỏ chạy khỏi sự truy đuổi của Minh Trang và Huy Vũ. Minh Trang cầm trên tay một con d.a.o nhọn, không ngừng gọi tên cô:
- Khánh Đan! Mày mau đứng lại! Mày phải c.h.ết, thứ ghê tởm như mày phải c.h.ết thì Huy Vũ mới sống hạnh phúc được.
Cô mặc váy cưới màu trắng, cố gắng xách tà váy lên cao hơn để có thể bỏ chạy thật nhanh, vừa chạy vừa ngoái lại phía sau, khóc lóc van xin:
- Minh Trang! Xin cô! Không phải tại tôi! Tôi không cố ý!
Minh Trang không hề nao núng, tay vẫn cầm hung khí hòng ché/m vào người Khánh Đan bất cứ lúc nào. Huy Vũ nhàn nhã bước phía sau, chỉ nhếch môi cười khinh bỉ.
- Anh Vũ! Cứu em! Anh Vũ! Cứu…
Cô vấp chân ngã phịch xuống đất đồng thời Minh Trang nhảu bổ đến, không chút chần chừ ché.m con d.ao vào mặt cô.
Khánh Đan hét lên:
- Không!
Người cô lạnh toát, rùng mình một cái đã thấy mình nằm trên giường. Lại là ác mộng, cô thở hắt ra một cái khi biết mình vẫn còn sống.
Bỗng có tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền vào giọng cô Tâm:
- Cô Đan, cô Đan ơi! Cô tỉnh chưa ạ?
Khánh Đan đưa tay gạt mồ hôi, kéo mình ngồi dậy khỏi giường. Cả người cô nóng hầm hập tuy nhiên lại cảm thấy lạnh run. Khánh Đan đáp:
- Tôi dậy rồi.
Cô Tâm mở cửa bước vào, tiện tay bật đèn lên cho cô, sợ cô chói mắt nên chỉ bật đèn viền trần.
Nhìn thấy Khánh Đan đầu tóc rũ rượi, nước mắt đầm đìa thì vội vàng chạy đến thăm nom:
- Cô có sao không ạ? - Cô Tâm để tay lên trán cô - Thôi chết! Cô sốt rồi. Để tôi bảo người chuẩn bị nước xông cho cô.
Người Khánh Đan mỏi nhừ, cô không muốn động đậy cũng không muốn nói chuyện, miệng mấp máy mãi mới nên lời:
- Mấy giờ rồi cô Tâm?
- Đã mười giờ đêm rồi thưa cô. Cô đã ngủ từ ba giờ chiều tới giờ đó ạ. Bà chủ dặn tôi căn cô dậy để chuẩn bị đồ ăn cho cô. Cô muốn ăn gì không?
Khánh Đan lắc đầu, tiếp tục hỏi:
- Huy Vũ vẫn chưa về phải không?
Cô Tâm ngập ngừng buồn rầu không dám đáp. Khánh Đan cũng chẳng cần câu trả lời chỉ lẳng lặng nằm xuống, kéo chăn lên kín cổ và nhắm mắt lại. Cô rùng mình run lên một cơn, một chút đắng chát chạy từ tim trào lên cổ họng và rồi xông lên mắt. Khánh Đan thều thào:
- Tôi mệt lắm, chẳng muốn ăn gì cả.
- Cô không ăn thì lại càng yếu sức hơn đó ạ. Để tôi bảo đầu bếp nấu cho cô chút cháo.
Nói xong thì cô Tâm rời đi, căn phòng lại trở về sự yên tĩnh và lạnh lẽo. Đêm tân hôn mà cô dâu chỉ có một mình.
-