Ba năm sau...
Tại một nhà hàng tiệc cưới của thành phố New York, bốn cô dâu cùng nhau bước ra, thật xinh đẹp và lộng lẫy. Có điều Phương hơi bị lạc quẻ một chút, dù nhân viên make up đã cố gắng lắm rồi nhưng cũng không thể khiến cô trẻ ra bằng ba đứa còn lại.
Sau khi nghỉ hưu, ông Long quyết định sẽ đưa các con qua Mỹ du học rồi nhập tịch để hôn nhân của chúng được công nhận. Về phần Hải, cô cũng rất nóng lòng muốn được cưới Phương vậy nên cô đã gặp bố mẹ để thông báo. Chính xác là thông báo chứ không phải là xin phép. Bởi vì rõ ràng họ cưới người khác cũng đâu thông qua cô. Ba mẹ cô chỉ biết nói với cô mấy từ. Mất dạy, đồ mê gái.
Đương nhiên, tình yêu thương của bố mẹ với cô là vô bờ bến. Cô không nghĩ họ lo cho cô đến vậy. Vì rõ ràng khi cô đi tới nói với họ chuyện tình yêu đồng giới của mình. Họ không hề sốc vì chuyện cô nói mà chỉ giận vì thái độ hống hách của cô. Thực ra cô sợ họ chửi hay phản đối gì đó, nên mới ra vẻ trước cho họ sợ thôi.
Ba mẹ cô nói rằng, họ biết sớm muộn gì cũng có ngày này, từ cái ngày nằng nặc đòi chuyển tới ở với Phương, sau đó lại đòi bố mẹ hứa sau này cô có yêu ai cũng không được can thiệp là họ hiểu rồi.
Ba mẹ cô cũng không muốn con mình thua kém ai, nên khi nghe ngóng bên nhà ông Long cho hai đứa qua Mỹ ở để tình yêu của chúng được công nhận họ liền lấy ra cuốn sổ tiết kiệm. Đó là số tiền họ gom góp từ lúc kết hôn đến khi ly hôn. Họ đã chuẩn bị riêng cho Hải để lo cho tương lai sau này. Họ biết chắc chắn Hải cũng muốn đưa người yêu mình qua bên đấy. Nên quyết định giao lại cho Hải. Phương, cùng vợ chồng bà Hoa qua bên ấy mở một quán ăn nhỏ chuyên phục vụ các món Việt Nam, buôn bán cũng khá ổn, còn ba cô gái thì du học ở bên đó. Quán ăn họ mở gần trường đại học của các con nên sau khi học xong, ba người hoàn toàn có thể phụ giúp người lớn buôn bán.
Một đám cưới khác lạ, nhưng không hề bị bàn tán săm soi. Bởi vì ở nơi này, mọi người hoàn toàn tôn trọng tình yêu đồng giới. Nhìn các con xinh đẹp, rạng ngời với nụ cười hạnh phúc trên môi. Ông Long và bà Hoa cùng rơi nước mắt.
Ba mẹ Hải cũng dẫn theo người bạn đời mới của mình đến dự đám cưới của các con. Điều họ mong muốn nhất bây giờ là chúng có thể nhanh chóng sinh cho họ vài đứa cháu để cưng nựng.
Sau tất cả những kiếp người lao đao cùng nhau, Ngọc và Thương đã giữ chọn được lời nguyện ước dưới ánh trăng năm ấy. Đời đời kiếp kiếp bên nhau. Mãi không lìa xa.
- Hết -
P/s. Khi nào tui vui tui ra vài cái ngoại truyện có H cho mọi người.