Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 77




Trong nhà bố trí hai phòng ngủ một phòng khách, từ trang trí đến bài trí không khác gì nhà ở trong khu dân cư, không giống ký túc xá chút nào. Hầu hết những người sống trong tòa nhà này đều là sĩ quan, vậy nên mới được bố trí cho điều kiện chỗ ở như vậy.

Lục Hách Dương rót cho Hứa Tắc một ly nước, đặt lên bàn trà: "Tôi đã nói lần kiểm tra này không cần tính tôi vào, không ngờ muộn thế này rồi còn yêu cầu cậu đến đây một chuyến, bác sĩ Hứa vất vả rồi."

"Không sao, đây là công việc của tôi." Hứa Tắc ép buộc mình tập trung tinh thần, đảm bảo không nói sai, "Chỉ là kiểm tra đơn giản thôi."

"Vậy bắt đầu đi, cần tôi phải làm gì?" Lục Hách Dương đứng trước mặt Hứa Tắc, hơi nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng thoải mái và phối hợp.

2

Hứa Tắc nhìn đi nơi khác theo bản năng: "Ngồi trên sofa là được rồi."

Lục Hách Dương ngồi xuống, Hứa Tắc đặt hộp thuốc xuống, mở ra, bật phiếu khám sức khỏe và phần mềm bên ngoài ống nghe từ hệ thống. Cậu đứng bên cạnh hai chân Lục Hách Dương, đeo ống nghe vào, sau đó cúi người đặt đầu ống nghe lên ngực Lục Hách Dương, vừa nghe vừa quan sát hình ảnh dao động trên màn hình.

Hứa Tắc đã nghe chẩn đoán bệnh cho rất nhiều người, có người sẽ nhìn xuống quan sát cánh tay cậu di chuyển, có người sẽ cùng cậu nhìn vào màn hình, có người sẽ thả lỏng, nhưng rất ít khi có người giống như Lục Hách Dương, quan sát góc nghiêng của cậu ở khoảng cách gần bình tĩnh và trực tiếp như vậy.

Cậu mừng vì người được nghe chẩn đoán bệnh không phải là mình.

2

Thời gian trôi qua vô cùng chậm, khi lặng lẽ đếm đến giây cuối cùng, Hứa Tắc liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu lưu dữ liệu vào hệ thống thông tin, tháo ống nghe cất đi rồi mở ống thu thập ra. Bao bì bình thường vốn rất dễ mở nhưng bây giờ đã xé mấy lần vẫn không xé được, Hứa Tắc khẽ cau mày, không phải là không vui mà là phiền muộn.

Một bàn tay duỗi ra muốn lấy ống thu thập đi, Lục Hách Dương xé mở bao bì rồi lại đưa qua cho Hứa Tắc, nói: "Bác sĩ Hứa, đừng tức giận."

1

Hứa Tắc ngẩn người, cúi đầu lấy tăm bông, giải thích: "Không có tức giận."

"Tôi biết." Lục Hách Dương nói.

"Tôi cần rút một ít pheromone." Hứa Tắc đóng nắp hộp tăm bông lại, cố gắng tỏ ra bình thường như đang tìm hiểu tình trạng thể chất của đối tượng kiểm tra, hỏi: "Tuyến thể và pheromone... đều ổn chứ?"

"Vẫn ổn." Lục Hách Dương nghiêng người qua, đưa lưng về phía Hứa Tắc để thuận tiện cho cậu thao tác, trả lời: "Nhưng khoảng ba tháng sẽ xảy ra kỳ mẫn cảm một lần."

Hứa Tắc sững người, tưởng là mình nghe nhầm. Một alpha cấp S xuất hiện kỳ mẫn cảm vẫn luôn hiếm gặp, chính cậu đã trải nghiệm rất nhiều lần vì lần phân hoá thứ hai. Cho đến hiện tại, sự khó chịu về sinh lý đã là thứ yếu, ảnh hưởng đến công việc mới là bất tiện lớn nhất, huống hồ gì Lục Hách Dương còn mang trọng trách trên người. Anh vốn dĩ có thể mãi mãi không bao giờ bị quấy nhiễu bởi kỳ mẫn cảm.

Mãi vẫn chưa đợi được Hứa Tắc rút pheromone, Lục Hách Dương nghiêng đầu nhắc nhở cậu: "Bác sĩ Hứa?"

Hứa Tắc "ừm" một tiếng, đặt tay xuống, để cổ tay hơi run lên của mình thả lỏng trong vài giây, sau đó lại nhấc lên, dùng cồn iốt sát trùng vùng da có tuyến thể rồi từ từ đâm kim vào.

Sau khi lấy pheromone xong, Hứa Tắc rút kim ra, cầm tăm bông và ấn vào lỗ kim trên tuyến thể. Đèn trong phòng khách được bật ở chế độ dịu nhẹ nên không tính là quá sáng, Hứa Tắc nhìn đường cơ bắp trên vai và lưng của Lục Hách Dương một lát, không phát hiện vết sẹo rõ ràng nào. Lực lượng không quân quả thật rất ít khi bị thương, bị thương cũng có nghĩa là máy bay chiến đấu đã bị tổn hại, đồng nghĩa với việc phi công rất có khả năng đã mất đi năng lực tiếp tục điều khiển máy bay hoặc đã nhảy dù xuống, ở một mức độ nào đó mà nói, từ thời điểm bị thương ở độ cao trên trời chính là đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với cái chết.

Mười giây sau, Lục Hách Dương giơ tay lên: "Để tôi tự giữ đi."

Tay anh khó tránh khỏi phủ lên mu bàn tay Hứa Tắc, trông có vẻ còn lớn hơn một cỡ, có thể hoàn toàn bao lấy bàn tay Hứa Tắc. Khi bị vết chai trên lòng bàn tay của Lục Hách Dương cọ đến, Hứa Tắc cảm thấy da thịt ngứa ngáy đến tê dại, cậu mất tự nhiên rút tay ra, cất ống thu thập đi, sau đó ngồi xổm bên bàn trà, vùi đầu viết hai chữ lên nhãn.

"Thượng tá?" Đợi đến khi Hứa Tắc dán nhãn lên ống thu thập, Lục Hách Dương mới nói, "Tôi nhớ rằng trước đây đã nói tên mình với bác sĩ Hứa rồi."

"Chỉ là đánh dấu thôi." Hứa Tắc nói, "Sau khi trở về đều sẽ thống nhất nhập vào hệ thống, tạo ra một mã nhận dạng riêng, sau đó mới dán lên, phòng ngừa lộ tên."

Lúc trả lời Hứa Tắc còn chưa đứng dậy, bên vai là đầu gối của Lục Hách Dương, giống như cậu đang ngồi xổm dưới chân Lục Hách Dương. Hứa Tắc giải thích rất nghiêm túc và chi tiết, như thể lo lắng rằng Lục Hách Dương sẽ không vui vì điều này.

Lục Hách Dương nhìn xuống Hứa Tắc, nói với cậu: "Tôi không tức giận."

Hứa Tắc dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Hách Dương, sau đó nhanh chóng quay đi nói: "Tôi biết."

"Bác sĩ Hứa bắt đầu đeo kính từ khi nào vậy?" Lục Hách Dương đột nhiên hỏi.

"Cấp ba... năm lớp 12." Hứa Tắc đẩy kính.

Cặp kính đầu tiên của cậu là do Lục Hách Dương tặng.

Lục Hách Dương ném bông gòn vào thùng rác: "Có thể xem kính của cậu được không?"

Hứa Tắc gật đầu, hoàn toàn không để ý kính có gì đẹp mà xem. Cậu tháo kính ra đưa cho Lục Hách Dương.

Độ cận thị của cậu không quá cao, thỉnh thoảng không đeo kính cũng có thể hoạt động bình thường. Nhưng ngay lúc tháo kính ra, bởi vì nhất thời không quen nên Hứa Tắc nheo mắt lại, ánh sáng bị lông mi cắt thành vô số mảnh bóng mờ, cậu cảm giác được Lục Hách Dương đang nhìn kính, càng giống như đang nhìn mình khiến cho cậu có một loại ảo giác như đang nhìn nhau.

Lúc Hứa Tắc khôi phục lại thị lực thì Lục Hách Dương đã trả lại kính cho cậu. Hứa Tắc đeo lại rồi đứng dậy.

Đến lúc phải đi rồi, Hứa Tắc thu dọn đồ đạc, do dự một lát, cậu hỏi: "Bình thường ngài thường trải qua kỳ mẫn cảm như thế nào?"

Cậu không phải là bác sĩ trong quân khu, câu hỏi này có lẽ không phù hợp lắm nhưng Hứa Tắc vẫn hỏi.

Nhưng Lục Hách Dương dường như rất hứng thú với chữ "ngài", anh cười hỏi: "Chúng ta không phải người cùng tuổi sao?"

"Đúng vậy." Hứa Tắc suy nghĩ một chút, "Nhưng ngài là quan trên."

"Hồi cấp ba, cậu là bạn cùng bàn với Hạ Uý." Lục Hách Dương chống tay lên thành ghế sofa, hơi ngẩng đầu nhìn Hứa Tắc, "Chắc là chúng ta đã từng nói chuyện nhỉ?"

1

Hứa Tắc nhìn bộ dụng cụ y tế trên bàn trà, bắt đầu cảm thấy nếu Hạ Uý không nhắc đến mình với Lục Hách Dương thì tốt rồi, bọn họ sẽ trở thành những người hoàn toàn xa lạ chứ không giống như bây giờ, cậu đối với Lục Hách Dương mà nói chỉ là một người bạn cùng trường có khuôn mặt và cái tên mơ hồ.

"Nói qua vài câu." Hứa Tắc không thể nói dối về quá khứ, nói dối bọn họ chưa từng có tiếp xúc nào.

1

Lục Hách Dương gật đầu: "Xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm."

Hứa Tắc đóng hộp y tế lại, đột nhiên cười nhạt, là một nụ cười khó tả, có chút nuối tiếc lại có chút thất thần. Cậu nói: "Ừm, trí nhớ của cậu không tốt."

6

Phòng khách rơi vào yên tĩnh, ý thức được mình đã nói gì đó kỳ quái, Hứa Tắc sửng sốt một lát, nói: "Ngài nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi trước đây."

Lục Hách Dương không trả lời, đứng dậy. Giữa ghế sofa và bàn trà chỉ cách nhau có hơn nửa mét, hai alpha trưởng thành đứng ở giữa dường như có hơi chen chúc, Hứa Tắc có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Lục Hách Dương một cách rõ ràng, cậu lùi về phía sau theo bản năng nhưng cẳng chân lập tức đụng vào mép bàn trà.

"Có muốn uống nước không?" Lục Hách Dương cầm ly nước trên bàn trà lên.

Là một câu hỏi nhưng Hứa Tắc như thể đang phục tùng một loại yêu cầu hoặc mệnh lệnh nào đó, sau khi do dự một lát, cậu nhận lấy ly nước, nói: "Được."

Lúc ngẩng đầu lên uống nước, lông mi của Hứa Tắc rủ xuống tự nhiên tạo thành hai bóng mờ dưới mắt. Cậu dường như thật sự khát nước, hai môi ngậm lấy uống hơn nửa ly, yết hầu di chuyển phát ra tiếng nuốt khe khẽ.

"Cảm ơn." Lời là nói với Lục Hách Dương nhưng Hứa Tắc lại không nhìn anh. Hứa Tắc liếm khóe miệng ướt át, đặt ly trở lại trên bàn trà.

Cậu không biết hướng ánh mắt đi đâu nên chỉ có thể nhìn ra ngoài ban công, có thể thấy được một khóm cây tươi tốt, cành lá đung đưa, khiến cho cậu nhớ đến ngôi nhà cũ của mình, bên ngoài căn phòng nhỏ đó cũng có cây như vậy.

Trước khi vào phòng, vòng tay đã được điều chỉnh ở mức cao nhất, Hứa Tắc vẫn có thể ngửi thấy mùi pheromone của Lục Hách Dương, rất nhạt nhưng đã đủ để cậu nhớ lại rất nhiều điều.

Khuôn mặt, cơ thể, đôi mắt, những yếu tố tạo nên Lục Hách Dương này luôn khắc sâu rõ ràng trong tâm trí Hứa Tắc, nhưng chỉ khi ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh, tất cả khung cảnh mới trở nên trọn vẹn. Một đêm mưa như trút nước, ánh nắng buổi chiều, hoa dành dành trắng muốt, trái tim đập rộn ràng đã lấp đầy mùa hè năm ấy.

+

Lục Hách Dương không nói "đừng khách sáo", lúc Hứa Tắc đang sững sờ, anh hỏi: "Bác sĩ Hứa có để ý nếu tôi ngửi cổ của cậu không?"