Lời Mị Hoặc

Chương 51: "Anh muốn thứ người khác không có."




Edit: OhHarry

Beta: Táo

Không khí ấm áp, ánh sáng lờ mờ, còn có người mình thích. Bầu không khí này thật sự rất thích hợp để làm chuyện gì đó. Thế nhưng khi tôi đang mải mê vói lưỡi vào miệng Ma Xuyên thì anh lại như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê, ngửa đầu ra sau, đồng thời đưa tay đặt lên vai tôi, ngăn tôi tiếp tục.

"Không làm ở đây được."

Anh vô thức ngẩng đầu nhìn pho tượng vàng thân người đầu hươu ở trong chính điện, tôi dõi theo tầm mắt anh, nheo mắt lại, chẳng buồn để tâm đến vị thần núi của tộc Tằng Lộc này.

"Thế chúng ta đến kho chứa củi nhé?" Tôi nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, đề nghị.

Ma Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Giờ Lê Ương với Kháp Cốt về rồi, kho củi cách chỗ hai đứa ở gần quá, sẽ bị nghe thấy mất."

Thế phải làm sao? Tôi vất vả băng sông vượt núi để về mà không được hôn cũng không được sờ, chẳng lẽ phải nhịn thêm một tháng nữa thật à?

Nhưng tôi vẫn còn muốn làm mấy chuyện quá trớn hơn với anh đây này.

"Tạm kệ mấy vụ này vậy, chúng ta xem quà tiếp nhé." Tôi buông tay, lôi từ trong ba lô ra một cuốn lịch treo tường khổ A4, định nới lỏng cảnh giác của Ma Xuyên trước rồi lại tiến hành tiếp kế hoạch của mình.

"Lịch?" Ma Xuyên cầm lấy, nhìn thấy ô vuông đầu tiên ở trang thứ nhất được tôi vẽ một cây bách xanh rờn, anh hiểu ý ngay tắp lự, "Ngày em về?"

Tôi chỉ vào ô vuông ngày mùng 1 tháng 8, nói: "Ừa, sau này mỗi lần trước khi đi, em sẽ ấn định ngày về trên cuốn lịch này, vẽ một cây bách giống hôm nay."

Tôi lấy một cuộn băng keo siêu dính màu bạc ra khỏi ba lô, luồn dây buộc vào cuốn lịch rồi đứng dậy, tay còn lại bật đèn flash trên điện thoại, đi về phía phòng Ma Xuyên.

"Em nghĩ rồi, chỉ có treo trong tủ quần áo mới là an toàn nhất." Tuy không phải ai cũng vào được phòng Ma Xuyên, nhưng để để phòng thì vẫn nên cẩn thận.

Như đang lén lút hẹn hò với idol nổi tiếng ấy nhỉ. Không hiểu sao tôi lại nảy ra suy nghĩ buồn cười này.

Tôi kéo cửa tủ quần áo ra, tự nhiên đưa điện thoại cho Ma Xuyên cầm để anh soi cho mình.

Anh dựa vào cửa tủ, đứng đối diện với tôi, tự dưng hỏi: "Lần này em về kiểu gì?"

Nãy anh im lặng tôi còn tưởng anh đang ngâm nghê chuẩn bị gì, hóa ra là để hỏi câu này.

"Ngồi tàu trước rồi đi máy bay." Tôi xé cẩn thận một đoạn băng dính ngắn, cố định sợi dây của cuốn lịch treo tường trên cửa tủ quần áo rồi miết miết bằng đầu ngón tay. Vô cùng chắc, băng keo siêu dính có khác.

"Mất bao nhiêu thời gian?" Ma Xuyên hỏi tiếp.

"Anh đừng lo, đằng nào em cũng đã về rồi." Tôi nắm tay anh, dắt anh ra ngoài, "Đã đồng ý với anh là về lúc nào thì nhất định em sẽ về lúc ấy."

Ma Xuyên không đáp lại ngay mà để tôi kéo ra chính điện, ngồi xuống đệm hương bồ rồi mới lên tiếng như thể đã cân nhắc kĩ lưỡng: "Nếu có việc gì phải trì hoãn thật, em có thể... kéo dài ra thêm mấy ngày rồi hẵng về."

Xong để hôm nào anh cũng chờ em đến tận đêm khuya thế ư?

"Rõ ràng anh không muốn em đi mà sao lại giả vờ như không bận tâm?" Tôi chọt ngón trỏ vào ngực anh, nửa đùa nửa thật, "Cất cái mặt nạ của Tần Già đi, thả Ma Xuyên ra nào."

Anh nhìn ngón tay tôi, không biết là đang bộc lộ bản chất thật hay chỉ đang phối hợp với tôi để tạo hiệu ứng, ngay đến giọng cũng trở nên lạnh nhạt, "Khách khí thôi mà."

Bị anh chọc cười, tôi thu tay lại, nói: "Thế này mới đúng chứ."

Tôi lại lục ba lô, lần này lôi ra một cái túi đựng tài liệu dày.

Tôi tháo miệng, lấy giấy bộ giấy tờ ở bên trong ra, xếp trước mặt Ma Xuyên.

"Đây là sổ hộ khẩu của em, đây là sổ đỏ đứng tên em, đây là thẻ ngân hàng của em, mật khẩu là ngày sinh của em..." Tôi dốc ra một chiếc chìa khóa nhỏ, mở lòng bàn tay Ma Xuyên ra, đặt vào trong tay anh, "Đây là chìa khóa két sắt ngân hàng cất giữ chỗ trang sức của bà ngoại em."

Bà cụ yêu phỉ thúy nhất trên đời, hồi trẻ ông ngoại còn từng nhờ người ta mua được một khối ngọc Miến Điện, cắt ra được phỉ thúy thủy tinh chủng màu cực đẹp nên làm thành một bộ trang sức. Giờ lấy ra một chiếc nhẫn cũng phải có giá bảy con số. Tính cả vòng cổ, vòng tay, hoa tai, nhẫn thì ít cũng phải rơi vào chục triệu.

Mà đây mới chỉ là giá trị của một bộ trang sức.

"Đây là thẻ lương đợt trước anh đưa em." Tôi cầm một góc tấm thẻ ngân hàng màu xanh lá cây, quơ quơ trước mặt Ma Xuyên, "Em bảo sẽ trả lại anh cả gốc lẫn lãi. Giờ, gốc đưa anh, lãi cũng đưa anh."

Anh cho tôi hết mọi thứ có thể cho thì sao tôi lại có thể dè sẻn với anh ấy được?

Dù biết với thân phận của anh, quan hệ giữa chúng tôi bắt buộc phải được giữ bí mật cả đời, không thể cho người khác biết, nhưng không sao, nếu đã quyết định ở bên anh, tôi sẽ chẳng lưỡng lự một điều gì.

Thố Nham Tung cách Hải thành cả nghìn dặm xa, bị ngăn trở bởi núi non trùng điệp, sông lớn chảy xiết cũng như những cơn bão dữ dội, dù có gian nan bộn bề đến mấy tôi cũng quyết về bằng được.

Như tôi và Ma Xuyên đây, lúc mới nghĩ thì cảm giác rất khó khăn, đến khi làm thật rồi thì lại thấy chẳng ăn nhằm gì.

Ma Xuyên giở sổ hộ khẩu với sổ đỏ của tôi ra xem, bỗng nhíu mày ngẩng đầu hỏi tôi: "Chẳng phải trước em bảo mình không còn gì à?"

Thôi xong, lộ bài.

Tôi chột dạ, vội vàng dời mắt: "Thì đúng là em đã bán hết đồ có thể bán của mình để lấy tiền rồi. Những thứ này là bà ngoại để lại cho em, là tiền cưới vợ của em, nói đúng ra thì cũng không phải là của em. Haizz, còn một cái cuối cùng này, chúng ta xem trước đi hẵng nói chuyện khác..."

Tôi lươn lẹo chuyển chủ đề, lấy ra món quà cuối cùng và quan trọng nhất từ trong ba lô— Hai hộp 0.01 màu đen.

Ma Xuyên hoàn toàn lạ lẫm với thứ này, anh cầm lên xem: "Thuốc lá à..."

Tiếng "à" nhanh chóng biến mất ở nơi cửa miệng, với khả năng nhìn trong bóng tối, anh đã thấy được dòng chữ nhỏ ở dưới hộp đựng kia.

Tôi cầm một hộp, bóc vỏ rồi lấy ra một cái gói nhỏ ở bên trong, hỏi anh: "Biết đây là gì không? Hồi xưa trong tiết sinh lý các anh có được dạy sử dụng như thế nào không?"

Anh đặt chiếc hộp trong tay xuống, đáp: "Anh biết đây là gì, nhưng ở đây người ta không dạy mấy cái này."

Đây chính là điều tôi muốn.

Tôi cố gắng để mình không cười ngoác miệng: "Thế thì hôm nay thầy Bách sẽ dạy cho anh cách sử dụng nó nhé."

Tôi xé gói, lấy cái bao trong suốt ở bên trong ra, đặt lên tay mình để làm ví dụ.

"Như này... Véo phần núm để không khí thoát ra ngoài, sau đó từ từ kéo xuống dưới gốc..." Tôi chụp hai ngón tay, nói, "Rất đơn giản nhỉ?"

Ma Xuyên nhìn cái bao cao su trên tay tôi rồi lại nhìn tôi, khó hiểu hỏi: "Sao phải học cái này?"

Nghe anh hỏi câu ngây thơ như vậy, tôi thật sự có cảm giác tội lỗi như một con sói xấu xa vừa dạy hư cho thỏ trắng.

Tôi lấy bao ra khỏi ngón tay, đặt nó về hộp: "Anh biết cái này là gì, vậy anh biết nó dùng để làm gì không?"

"Để tránh thai ngoài ý muốn." Ma Xuyên đưa ra câu trả lời chuẩn sách giáo khoa.

Tôi nhịn cười: "Cũng đúng. Nhưng thật ra, đàn ông với đàn ông cũng có thể dùng được..."

So với thần điểu thánh khiết cư ngụ trên núi tuyết lâu năm, trên con đường này, công tử Hải thành vẫn được va chạm nhiều hơn đôi chút. Tôi nhích lại gần, thì thầm vào tai anh, phổ cập kiến thức cơ bản về quan hệ đồng giới.

Trong hiểu biết của Ma Xuyên, có lẽ việc hai người đàn ông "giúp đỡ" lẫn nhau đã là giới hạn cuối cùng có thể làm rồi, thế nên khi bất ngờ biết chuyện có thể thân mật hơn nữa, anh thấy hơi ngỡ ngàng.

Anh lấy một gói hình vuông ra khỏi hộp, nhỏ giọng hỏi: "Em dùng chưa?"

"Dùng rồi." Lúc đầu là tò mò, sau đó sợ "ra" lung tung nên đeo, thuận tiện, sạch sẽ, rất hữu dụng.

Móng tay Ma Xuyên vạch qua bao bì, để lại một vết mờ: "Em bảo, trong quan hệ đồng tình thường có một top, một bot, thế em với mấy bạn trai cũ của em..."

"Tất nhiên em là top." Từ lúc xác nhận tính hướng của bản thân, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ là người nằm dưới, thuộc tính của Babyface với Minh Trác... rõ ràng hơn, tôi nghĩ cả đời họ cũng sẽ không muốn "làm" tôi.

"Nên em muốn anh làm người nằm dưới ư?"

Mặt tôi hơi nóng, nhưng cũng may là ánh sáng tương đối ấm, chắc anh không nhận ra: "Nếu anh không ghét."

"Không muốn." Anh từ chối thẳng.

Tôi sửng sốt, nhíu mày, vô thức buột miệng: "Thế anh muốn gì?"

Ma Xuyên ngước lên, bình tĩnh nhìn tôi: "Anh muốn cái người khác không có."

Cái người khác không có?

Tôi quan sát nét mặt anh, bỗng hiểu ra tại sao kể từ lúc giác ngộ, anh lại cư xử kì lạ như vậy.

Anh ấy hiểu lầm tôi, tưởng tôi và người ta đã làm đến bước cuối từ lâu, tôi là một tay già đời!

Tuy không khớp với tưởng tượng của tôi, nhưng... Có lẽ lợi dụng lòng ghen tuông của anh cũng là một cách hay để ép anh đi vào khuôn khổ?

Chậc, mình hết cứu rồi sao? Lúc này, không ngờ trong đầu tôi lại ra suy nghĩ "may mà tôi đáp ứng được thứ anh muốn".

Tôi hít sâu một hơi rồi đứng dậy cởi cúc, tuột quần xuống, sau đó đá sang một bên ngay trước mặt Ma Xuyên.

Tròng mắt anh đen kịt. Anh chỉ nhìn tôi chứ không ngăn cản.

Mùa hè mặc đồ thoải mái là chủ yếu, tôi chỉ mặc mỗi một cái áo phông trắng rộng thùng thình ở trên người, lúc này vừa đủ để che đi bộ phận trọng tâm của cơ thể, như kiểu tay ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt.

(*) Tay ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt: trích "Tỳ bà hành" của Bạch Cư Dị.

Tôi ngồi lại xuống đệm hương bồ, vén vạt áo phông lên cho anh nhìn: "Còn nhớ cái khố mũi bê này không?" Tôi kéo tay anh, đưa từng ngón vào miệng liếm láp, tay còn lại rút phần vải phía trước, lúng búng nói, "Lúc đó em thấy, nó rất tiện lợi..."

Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, nét mặt trông như đang vật lộn, ngay cả ngón tay cũng giật giật.

"A-xà-lê, thầy muốn gì thì tự đến lấy đi." Tôi ngậm ngón tay anh vào trong miệng.

Anh mím chặt môi, dường như rất căm hận sự dụ dỗ của tôi nhưng lại cũng bất lực không làm gì được tôi. Anh nhắm mắt lại, ngón tay cứng đồ bỗng kẹp lấy đầu lưỡi tôi, hơi siết: "Họ cũng thấy, dáng vẻ này của em rồi à?"

Tôi há miệng, để nước bọt chảy ra theo khóe môi, không trả lời, cũng không thể trả lời.

"Họ thấy rồi." Anh rút ngón tay ra, đè lên tôi, thay ngón tay bằng môi lưỡi, chen vào khoang miệng tôi.

Tôi ôm anh, nhiệt tình đáp lại, kích động ưỡn eo, cọ lên cơ thể anh.

Anh ấy là một học sinh xuất chúng, chỉ dạy bằng miệng thôi đã nắm vững được tinh túy, biết rõ nên làm như nào cho đúng.

Giống như hồi anh dạy tôi bắn cung, bây giờ anh cũng đang áp dụng mọi điều tôi đã dạy cho anh.

Trong lúc ngơ ngẩn, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện trong bữa tối ăn với vợ chồng Triệu Thần Nguyên cách đây không lâu.

Tôi chia sẻ phân tích của Tôn Mạn Mạn về tôi cho hai người họ nghe như một câu chuyện hài hước, không ngờ Thẩm Tĩnh lại thấy nó có lý.

"Có thể em gái cậu nói đúng đấy, cậu ghét đàn ông? Trước đây chị cũng có cảm giác này, nhưng giờ thì rõ rồi. Đúng là thỉnh thoảng trông cậu... không giống người thích đàn ông. Cậu là 1 nhỉ, có lẽ cậu thích đàn ông là vì cậu muốn thấy dáng vẻ của họ khi bị cậu chinh phục, xâm phạm?"

Tôi đơ ra trước câu hỏi của chị ấy: "Chẳng phải tất cả 1 đều vậy ư? Không thì lại lại muốn làm 1?"

Thẩm Tĩnh đung đưa ngón trỏ, nói: "No no no! Gay cũng không giữ mình kĩ như cậu. Cậu không không thật sự yêu họ, chẳng qua lúc dậy thì thì cậu hiểu lầm việc bất mãn với đàn ông thành đồng tính luyến ái, chứ thực chất là cậu ghét đàn ông."

Chị ấy càng nói càng thấy đúng là như vậy, cuối cùng còn gật mạnh đầu.

Sau khi im lặng một lúc lâu, tôi đáp: "... Có lẽ em giữ mình là bởi em có người mình thích rồi?"

Cả Triệu Thần Nguyễn lẫn Thẩm Tĩnh đều giật mình, vô cùng ăn ý: "Cái gì!?"

Nếu nói bản chất của tôi là ghét đồng tính, vậy thì tại sao bây giờ tôi lại không do dự để Ma Xuyên chinh phục và xâm phạm mình, là vì tôi yêu anh ư?

Chúng tôi ôm hôn nhau dưới ánh nến trong điện thờ, mỗi khi Ma Xuyên có dấu hiệu hồi phục lý trí, tôi lại lôi hết thủ đoạn mình làm được ra để dụ dỗ anh, để anh quên đi thân phận của mình, quên đi mọi thứ xung quanh.

Anh lại lót áo ngôn quan của mình xuống dưới người tôi, ngón tay lướt dọc xuống theo đường eo.

"Đợi đã..."

Anh hôn cổ tôi, nói "đợi" nhưng lại chẳng rời khỏi tôi.

"Không được, Sơn thần sẽ nổi giận mất..."

Tôi nằm ngửa dưới đất, tầm mắt giao với pho tượng vàng trên đài hoa sen. Tôi ôm lấy Ma Xuyên, áp vào tai anh, run rẩy nói: "Em chưa từng làm chuyện này với người khác..."

Anh khựng lại, ngẩng đầu, mù mờ nhìn tôi như thể không hiểu ý tôi nói.

Bất chấp sức nóng bỏng rát trên mặt, tôi bấm bụng nói: "Chưa bao giờ em là playboy cả. Cả hai người bạn trai trước của em anh đều gặp rồi, em với họ... ngay cả "giúp nhau" còn chưa từng làm chứ nói gì là chuyện này. Những năm xa anh, em cũng chưa từng có ai khác..."

Tôi gập gối lên, phối hợp với ngôn từ, kích thích các cơ quan cảm giác cũng như làm tan rã ý chí của anh ấy.

"Ma Xuyên, bất kể là trái tim hay cơ thể này, tất cả đều chỉ thuộc về một mình anh." Tôi thở hổn hển, hỏi anh, "Anh không muốn à ưm..."

Đáp lại tôi là Ma Xuyên cúi tiếp người xuống, ngấu nghiến hôn như muốn chén sạch tôi không để lại gì.