Edit: Miên
Beta: OhHarry
Tôi kiểm tra hình dáng của từng chiếc lông vũ bạch kim, cẩn thận đến mức không bỏ sót bất kì một chi tiết nhỏ nào, chắc chắn cả trăm chiếc lông vũ đã phù hợp với yêu cầu của mình rồi, tôi mới dành ra chút chú ý cho Bách Tề Phong ở đầu điện thoại bên kia.
"Ông vừa nói gì, nói lại đi." Tôi đứng dậy, giơ tay ra hiệu ok với thợ, có thể tiếp tục quy trình tiếp theo.
Trước sự khinh thường của tôi, Bách Tề Phong bất mãn nói: "Mày tôn trọng người cha này một chút được không?"
Tôi lén trợn mắt: "Chẳng phải tôi bắt máy rồi à?"
"Bố gọi mười cuộc mày mới bắt máy!" Bách Tề Phong trách cứ, "Bố mà không nhắn tin nói chuyện Mạn Mạn với mày thì đến cuộc thứ mười một mày cũng chẳng nghe."
Lão già này đúng là càng lúc càng thiếu suy nghĩ, già đầu rồi còn nói ra sự thật hiển nhiên như thế.
"Thế rốt cuộc Mạn Mạn bị làm sao? Ông đừng vòng vo nữa được không?"
Bách Tề Phong bị tôi chặn họng cáu không chịu được, nhưng vì bó tay với tôi nên ông ta chỉ biết thở phì phò ở đầu máy bên kia.
"Đúng là tôi mắc nợ mấy người mà!" Sau đó, cuối cùng ông ta cũng đi vào trọng điểm.
Hai hôm trước, Tôn Mạn Mạn đột nhiên nói với bố mẹ rằng nghỉ hè con bé muốn đi Sơn Nam hiking, leo núi tuyết Thương Lan cùng bạn. Vừa nghe xong mẹ nó đã không chịu, bảo Sơn Nam xa quá, bà không yên tâm, leo núi tuyết cũng quá nguy hiểm, bà ta càng lo lắng.
(*) Hiking: đi bộ đường dài.
Nói chung chỉ lặp lại một câu — Không cho đi.
Dù được cưng chiều từ nhỏ nhưng con bé vẫn luôn ngoan ngoãn, tính tình nghe lời hiểu chuyện. Vợ chồng Bách Tề Phong cho rằng chỉ cần họ phản đối thì lần này con gái nhất định sẽ nghe lời họ. Không ngờ Mạn Mạn đã trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, cô bé nói thẳng rằng đây là nguyện vọng ấp ủ từ lâu của nó, dù họ có đồng ý hay không, cuối cùng nó vẫn sẽ đi.
Con bé kiên quyết, bất kể bố mẹ có đe dọa, dụ dỗ hay khóc lóc khuyên nhủ thế nào cũng không hề dao động. Bách Tề Phong hết cách, chỉ đành tìm đến tôi.
Tuy tôi và Tôn Mạn Mạn cách nhau tám tuổi, lại cùng cha khác mẹ, thế nhưng con bé rất thân thiết với tôi. Năm đó Bách Tề Phong mong tôi đi theo con đường làm quan, đừng học thiết kế trang sức hoa hòe hoa sói gì đó, sau khi biết chuyện, con bé còn nhắn tin riêng cho tôi, bảo anh cứ làm bất cứ điều gì mình muốn, con bé sẽ luôn ủng hộ tôi.
Lúc ấy con bé mới mấy tuổi? Mười hai mười ba tuổi đã biết phải đứng về phía tôi, bây giờ nó cũng rơi vào tình huống giống tôi lúc ấy, sao tôi có thể giúp Bách Tề Phong khuyên con bé được?
"Nó hai mươi tuổi rồi chứ có phải hai đâu, ông bà tôn trọng mong muốn cá nhân của nó một chút được không?"
Huống hồ... Gần đây tôi cũng rất nhạy cảm với vấn đề này nên vô thức đặt cảm xúc cá nhân của mình vào đó, thật sự cảm thấy khó mà chịu nổi.
"Ông bà định trói buộc nó bao lâu? Cả đời à? Nó là người chứ không phải chim ông bà nuôi. Ông tìm tôi là sai lầm rồi, tôi sẽ không khuyên nó giúp ông bà đâu."
Ra khỏi xưởng, thời tiết bên ngoài hơi âm u, gió lạnh xuyên qua từng khe hở trên quần áo, tôi rụt cổ, đội mũ áo phao lên, sau đó đút hai tay vào túi, bước nhanh đến bãi đỗ xe.
"Cha mẹ nào mà không lo cho con cái? Bố mẹ không cho nó đi đương nhiên là có cái lý của bố mẹ, chẳng lẽ bố mẹ lại hại nó ư? Mày nói như bố mẹ cố tình hạn chế tự do cuộc sống của nó ấy, nó mà đi leo núi Lư Sơn, Thái Sơn thì ai cản?" Trong điện thoại, Bách Tề Phong cũng bị tôi chọc sôi máu, nhất quyết phải tranh luận đúng sai với tôi.
Cũng định giữ chút thể diện cho ông ta rồi, nhưng nếu ông ta đã tự đào hố chôn mình thì cũng đừng trách tôi ăn nói khó nghe.
"Bố mẹ nào mà không lo nghĩ cho con cái ư? Bố mẹ tôi đấy." Tôi dừng trước xe, cười khẩy nói, "Cần tôi nhắc lại cho ông biết tôi đã lớn lên như nào không?"
Ông ta lập tức nín bặt, mãi lâu sau mới lúng túng nói: "Bố mẹ... bố mẹ chưa bao giờ để mày thiếu thốn về mặt vật chất." Chắc cũng thấy tự đuối lý, ông ta không tiếp tục cuộc điện thoại này thêm được nữa, "Bỏ đi bỏ đi, coi như bố chưa gọi cho mày." Nói xong thì ông ta cúp máy.
Cởi mũ bước vào trong xe, tôi tháo tai nghe ra bỏ vào hộp sạc, thấy sắp đến giờ hẹn, tôi cài dẫn đường dẫn đến Đại học Hải thành. Điện thoại xuống đặt xuống đã lại cầm lên, cuối cùng tôi vẫn không yên tâm hẳn về Tôn Mạn Mạn, sau khi cân nhắc, tôi vẫn gửi voice chat cho con bó.
"Ban nãy Bách Tề Phong gọi cho anh bảo nghỉ hè em định đi hiking với bạn ở Sơn Nam rồi cùng leo núi tuyết Thương Lan. Vừa hay anh có vài người bạn ở đó, khi nào em đi? Anh đi cùng em."
Vừa gửi tin nhắn đi, điện thoại đã rung lên, nhưng không phải Tôn Mạn Mạn.
【 Không cần đến đón tôi, tôi tự đến nhà hàng. 】
Tôi hơi cau mày vì tin nhắn của Ma Xuyên. Sao đây? Thế này là giận đến mức không muốn tôi đến đón cậu ta, sợ ở một mình với tôi thì cái sự hoang dâm vô sỉ của tôi sẽ lây sang cậu ta ư?
【 Được. 】
Tôi quẳng máy sang một bên, nhanh chóng đổi điểm đến, sau đó khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ.
Đường hơi tắc, khi tôi đến nơi thì cũng đã sắp tới giờ hẹn. Đỗ xe xong, tôi vội vàng vào trong, trên đường tranh thủ nghe voice chat Tôn Mạn Mạn trả lời mình.
"Làm em hú hồn, nghe đoạn đầu còn tưởng anh định khuyên em đừng đi cơ. Ban đầu em định đi vào dịp nghỉ hè, nhưng hai hôm trước bạn em tìm được mấy phượt thủ có cùng điểm đến với tụi em, họ đi làm cả rồi, không có kì nghỉ đông hay nghỉ hè nên tụi em định đi vào mùng 1 tháng 5 luôn." Giọng nói trẻ trung ngọt ngào vang ra từ trong điện thoại, Tôn Mạn Mạn làm nũng nói, "Anh, chẳng phải hồi trước anh cũng hay đi hiking ở nước ngoài ư? Đến lúc đó anh đi cùng tụi em nhé? Vậy thì bố mẹ cũng yên tâm hơn."
Thật ra tôi đang có suy nghĩ này, chẳng qua sợ con bé thấy tôi can thiệp sâu quá nên ban nãy mới không nói thẳng, bây giờ con bé tự ngỏ lời thì đúng là không thể tốt hơn.
"Được, thế mùng 1 tháng 5 anh sẽ đi hiking với em."
Trả lời tin nhắn của con bé xong, tôi cũng thấy bóng dáng của Nghiêm Sơ Văn trong nhà hàng nên bước nhanh hơn về phía nó.
Nhà hàng này do Nghiêm Sơ Văn đặt, là một quán ăn gia đình độc đáo. Vừa bước vào cửa là sẽ thấy ngay một sân khấu kịch lớn đang trình diễn đàn tranh, xung quanh là hòn non bộ nước chảy quanh vờn, cắm thêm một vài bông sen và đài sen giả trông rất thật, chốc chốc lại có đá khô bốc khói, khiến bầu không khí trông rất thần tiên.
"Ma Xuyên vẫn chưa tới à?" Tôi ngồi đối diện Nghiêm Sơ Văn.
Nghiêm Sơ Văn ngẩng đầu, lắc lắc điện thoại trong tay, nói: "Vừa liên lạc với cậu ấy, cậu ấy đi tàu điện ngầm, tới ngay thôi."
Để tôi đến đón thì chẳng phải đã xong rồi ư, lại còn chen lên tàu điện ngầm...
Tôi cởi áo khoác, choàng lên lưng ghế, sau đó đánh tiếng với Nghiêm Sơ Văn, đứng dậy vào nhà vệ sinh. Đến khi đi vệ sinh xong quay lại thì Ma Xuyên cũng đã đến.
Vẻ giận dữ, chán ghét ngày hôm qua giờ đã hoàn toàn biến mất trên gương mặt cậu ta, cậu ta vẫn nhìn tôi không khác gì trước kia. Tử tế đến mức tôi không khỏi nảy sinh ác ý, muốn đâm bị thóc, chọc bị gạo để cậu ta không thể giả vờ điềm nhiên nữa.
"Triệu Thần Nguyên nói hôm qua cậu đưa tôi về?" Tôi cầm cốc nước lọc lên uống, vờ như lơ đãng, "Tôi không say nhè đó chứ?"
Ma Xuyên bóc bộ đồ ăn dùng một lần trên bàn, không ngẩng đầu lên: "Không."
Chẳng biết có phải do tối qua tôi cắn ác quá hay không mà hôm nay cậu ta không đeo khuyên tai, dái tai trái hơi đỏ lên, nếu không nhìn kĩ thì sẽ tưởng là do bị rét
"Thế à? Vậy tốt rồi. Cái nết sau khi uống rượu của tôi không tốt lắm, uống say dễ làm bậy." Cậu ta càng lảng tránh, tôi càng muốn bám riết không thôi.
Cậu ta siết đũa, đầu ngón tay thoáng chốc trở nên trắng bệch, chắc đang nhớ lại ký ức tồi tệ ngày hôm qua.
"Vậy uống ít thôi." Nói xong, cậu ta đặt nhẹ đôi đũa xuống đĩa để xương.
Tôi cười khẩy: "Cậu không được uống nên mới không uống, tôi uống được thì sao lại không uống? Mai tôi mà chết thì hôm nay chính là bữa ăn cuối cùng của tôi, sẽ nuối tiếc biết mấy nếu muốn uống mà không thể uống?"
Nghiêm Sơ Văn đang tập trung gọi món ở một bên, chẳng biết có phải nghe thấy cuộc đối thoại giữa chúng tôi hay không mà đột nhiên chen vào: "Muốn uống chút rượu không?"
Tôi và Ma Xuyên cùng nhìn về phía nó.
Nghiêm Sơ Văn không hay biết gì, lướt điện thoại nói: "Rượu mơ của nhà hàng này ngon phết, mày muốn uống một chút không Bách Dận? Không, mày lái xe à?"
Hôm qua tôi uống hơi nhiều, tuy chưa say đến mức bất tỉnh nhưng hôm nay cơ thể vẫn không được nhạy cho lắm. Nếu là dịp khác, chắc chắn tôi sẽ không uống. Nhưng mà tôi vừa nổ thế kia trước mặt Ma Xuyên, bây giờ mà rút lại lời thì đúng là khiến mình tức cười.
"Uống chứ, gọi lái xe hộ là được." Tôi liếc Ma Xuyên, nói, "Hôm qua Triệu Thần Nguyên đãi tiệc tao cũng uống rượu, cuối cùng nó gọi lái xe hộ, Ma Xuyên đưa tao lên nhà đó."
Nghiêm Sơ Văn gật đầu, không hề tò mò tại sao Ma Xuyên cũng được mời đến dự tiệc sinh nhật của Thẩm Tĩnh.
"Vậy gọi một bình trước đi, tao uống một ít với mày. Ma Xuyên, cậu muốn uống gì?" Nó hỏi.
Ma Xuyên nhịp đầu ngón tay trên cốc trà trước mặt, nói: "Tôi uống nước là được."
Gọi món xong, Nghiêm Sơ Văn chỉnh lại kính, tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.
"Tai cậu sao thế Ma Xuyên? Bị nẻ da à?" Nghiêm Sơ Văn cũng chú ý đến sự khác thường trên lỗ tai của Ma Xuyên, quan tâm hỏi, "Có phải chưa quen với thời tiết ở Hải thành không?"
"Không..." Ma Xuyên xoa vành tai sưng đỏ của mình, giọng nói bỗng trầm xuống mấy độ, "Bị một con 'bọ nhỏ' không có mắt đốt."
Nghiêm Sơ Văn ngạc nhiên: "Thời tiết này mà vẫn còn bọ ư? Điều kiện vệ sinh ở ký túc xá Đại học Hải thành kém thế sao? Vậy cậu bôi thuốc mỡ đi, nhỡ bọ có độc thì sao."
Tôi: "..."
Bọ không có mắt? Tôi âm thầm ghi nhớ món nợ này.
Uống hết một bình rượu mơ, Nghiêm Sơ Văn đã hết chịu nổi, mặt đỏ như đít khỉ. Tôi gọi thêm một bình, uống hết một mình.
Cuối bữa ăn, tôi lại nằm vật xuống, mặc kệ sự đời như tối hôm qua.
Nghiêm Sơ Văn đẩy tôi, thấy tôi không tỉnh thì nói với Ma Xuyên: "Hình như Bách Dận... say rồi."
Ma Xuyên lặng thinh hồi lâu, tôi nằm rạp một chỗ phỏng đoán suy nghĩ của cậu ta, chắc mẩm cậu ta đang thầm mắng tôi là yếu mà còn thích ra gió.
Bỗng nhiên, bên tai vang lên một tiếng thở dài rõ ràng, sau đó tôi nghe thấy Ma Xuyên bảo: "Cậu gọi lái xe hộ đi, tôi đưa cậu ấy về."
Mọi thứ giống tối hôm qua một cách bất ngờ, khác cái là hôm nay tôi không cần chỉ đường cho tài xế nữa, sau khi vào khu chung cư, Ma Xuyên đã có thể chỉ đường cho tài xế đỗ xe chính xác dưới tầng nhà tôi.
Lúc vào thang máy, tôi vẫn tựa hẳn người vào Ma Xuyên, mắt say lờ đờ, đứng cũng đứng không vững. Đợi cậu ta dùng dấu vân tay của tôi để mở khóa, chúng tôi cùng bước vào căn nhà tối om rồi, tôi lười giả vờ, kéo lấy bàn tay vẫn đang mò mẫm tìm công tắc của cậu ta, đẩy cậu ta lên bức tường đối diện cửa.
Tôi hôn nhẹ lên dái tai cậu ta, nghĩ đến tình trạng hiện tại của nó, tôi không giày vò nơi này quá nhiều mà lướt môi xuống, khai phá trận địa mới, vội vàng cắn yết hầu của cậu ta.
Hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đen, để lộ ra toàn bộ phần cổ và yết hầu, lúc nãy ăn cơm tôi đã muốn làm thế này. Ngoạm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cậu ta, bắt cậu ta phải ngửa cổ lên như thiên nga bị thương, van xin tôi tha cho một con đường sống...
"Ưm..." Cậu ta rên nhẹ một tiếng vì đau, ngửa cổ lên như tôi nghĩ, áp gáy vào tường.
"Bách Dận!" Giọng cậu ta run lên vì tức giận.
Tôi không quan tâm đến cậu ta. Tôi say rồi mà, sao tôi quan tâm đến cậu ta được?
Răng tôi day nhẹ trên phần xương nhô ra ở cổ cậu ta, một tay tôi đè trên vai cậu, tay còn lại luồn vào trong áo lên từ bên dưới.
Tay tôi lạnh quá, khác xa nhiệt độ trên cơ thể cậu ta, tôi vừa áp tay lên, cậu ta đã bất giác rùng mình.
"Bách Dận..." Cậu ta cuống quít nắm lấy tay tôi, nghiêng đầu né tránh môi lưỡi của tôi, "Buông tôi ra..."
Tôi cũng không quá trớn, cậu ta nắm thì để cậu ta nắm, lòng bàn tay áp lên phần bụng dưới của cậu ta, môi và chóp mũi cọ liên tục bên cổ cậu.
Từ sau khi trở về từ Bằng Cát, tôi tưởng mình đã có thể buông bỏ. Từ giờ trở đi cậu ta làm Tần Già của cậu ta, tôi làm nhà thiết kế trang sức của tôi, đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Nhưng tôi đã sai, tôi không thể buông tay được. Chỉ cần vừa thấy cậu ta là những suy nghĩ bẩn thỉu sâu kín nhất từ đáy lòng tôi sẽ trỗi dậy mạnh mẽ.
Sao tôi không thể? Sao tôi phải kiềm chế?
Đời này... Mẹ kiếp tôi chưa bao giờ phải kiềm chế lâu như vậy!
Chút ánh sáng nhạt chiếu vào từ hành lang ngoài cửa, hơi thở nóng rẫy gấp gáp, tôi hơi lùi lại, mắt dừng trên môi Ma Xuyên, tôi vừa định hành động, cậu ta đã dùng sức nắm lấy tay tôi, trở tay đè tôi lên tường.
Một cơ thể nóng rực lập tức đè lên lưng tôi: "Cái nết sau khi uống rượu của cậu thật sự rất tệ, thói quen cũng hỏng bét."
Giọng điệu của cậu ta nguy hiểm, tay còn lại đè trên cổ tôi, ghì lại với vẻ cảnh cáo, tôi mới hơi tức thở một chút, cậu ta đã nhanh chóng rút ra, nắm lấy cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu.
"... Quá nát." Cậu ta thọc tay vào miệng tôi, cùng với giọng nói trầm thấp, ngón tay cọ qua từng chiếc răng tôi vừa cắn cậu ta.
Tôi run rẩy, chống một tay lên tường, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Chẳng lẽ cậu ta... tức đến nỗi muốn nhổ răng tôi?