Không ai ngờ người đầu tiên ra tay lại là Giang Tri Phi.
Bao gồm cả tôi.
Khi tôi kịp phản ứng, cậu ấy đã lao vào đánh nhau với mấy người kia.
Không, chính xác mà nói, là Giang Tri Phi đơn phương đánh đập họ.
Tôi chưa từng thấy cậu ấy ra tay, cậu thiếu niên gầy gò trong ấn tượng của tôi, khi đánh người lại lộ ra sự tàn nhẫn từ trong cốt tủy.
Ban đầu mấy người đó còn cố gắng chống trả, sau đó thì bắt đầu bị đánh đến mức mặt mày bầm tím và cầu xin tha thứ.
Nhưng Giang Tri Phi như không nghe thấy, kéo người đàn ông đã đẩy cậu, định đập đầu hắn vào tường.
Tim tôi nhảy lên một nhịp.
"Giang Tri Phi!"
Cậu ấy dừng lại, dường như lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của tôi.
"Về đi, coi như chưa từng đến đây." Giang Tri Phi giọng rất lạnh.
Tôi không để ý gì khác, vội vàng chạy đến kéo tay áo cậu ấy.
"Giang Tri Phi! Đừng đánh nữa!"
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tô Dương dẫn một nhóm đàn em đến, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ ngỡ ngàng.
"Gia tỷ!? Cái... cái này... cậu đánh à?"
Tôi: "..."
Ngay khi đến đầu ngõ và nhận ra có điều bất thường, tôi đã gọi cho Tô Dương, nhờ họ dẫn người đến.
Thực ra họ không đến chậm, nhưng ai ngờ Giang Tri Phi lại ra tay?
Tôi kéo tay áo, cậu ấy không nhúc nhích, tôi đành nắm chặt cổ tay cậu ấy.
"Tiếp đón mấy người này tử tế nhé."
Nói xong, không quan tâm đ ến ánh mắt tò mò của mọi người, tôi kéo Giang Tri Phi đi.
Đi một đoạn dài, tôi mới nhận ra Giang Tri Phi vẫn cứ đi theo sau tôi.
Trong n.g.ự.c như có gì đó đang va đập dữ dội, tôi buông tay cậu ấy ra, xoay người, cuối cùng không kìm được.
"Giang Tri Phi! Cậu có biết cậu còn phải vào đại học không!"
Lúc này tôi mới nhận ra giọng mình hơi run, mang theo cả sự tức giận và... lo sợ mà chính tôi cũng không ngờ đến.
Cậu ấy sao có thể như vậy?
Khó khăn lắm mới qua được kỳ thi đại học, khó khăn lắm mới chào đón một giai đoạn mới của cuộc đời, nếu hôm nay đánh mấy người đó ra chuyện gì, thì tất cả tương lai của cậu ấy sẽ tan thành mây khói!
Giang Tri Phi cứ lặng lẽ nhìn tôi.
Một lát sau, cậu ấy hỏi: "Cậu quan tâm?"
Tôi ngơ ngác: "Gì cơ?"
Giang Tri Phi nói: "Tôi thi tốt hay không, có vào đại học hay không, cậu quan tâm?"
Tôi nhất thời cứng họng.
Tôi tất nhiên quan tâm! Vì trong nguyên tác, cậu chính là bị Trình Gia làm lỡ dở!
Nhưng câu này làm sao nói ra?
Tôi hít sâu một hơi: "Đương nhiên là quan tâm! Cậu là thủ khoa khối A toàn thành phố, dù sao chúng ta cũng là bạn học, tôi cũng được thơm lây! Sau này tôi còn trông cậy vào cậu—"
Giang Tri Phi đột nhiên nói nhỏ: "Kẻ nói dối."
Tôi sững người: "... Gì cơ?"
Giang Tri Phi lấy ra thứ gì đó từ trong túi, đặt vào tay tôi.
Một chiếc thẻ ngân hàng.
"Tiền viện phí cậu giúp tôi trả cho bà, đều ở đây. Tôi đã nói sẽ trả sớm nhất có thể, tôi giữ lời."
Trong n.g.ự.c như có một tấm bông ướt nghẹn lại.
Cậu ấy nói không có tiền, ý là, toàn bộ tiền thưởng học bổng đều phải trả tôi?
Quả nhiên cậu ấy không bao giờ muốn mắc nợ ai, mỗi món nợ đều tính toán rõ ràng.
Cậu ấy quay người định đi.
Tôi tức cười.
"Giang Tri Phi, cậu biết rõ điều này đối với tôi không đáng là gì, chỉ vì chút tiền này, chỉ để cắt đứt quan hệ với tôi, cậu thà đánh nhau với họ? Thà từ bỏ cả tương lai của mình?"
Giang Tri Phi dừng bước.
"Tôi ra tay, không phải vì họ đòi tiền, mà là vì cậu."
Tôi bỗng nhiên trống rỗng: "... Gì cơ?"