Lời Khó Diễn Ý

Chương 13: Rất yêu anh




Trong hầu hết các cuộc đàm phán, Hạ Đình luôn là người tự tin sắc sảo. Hắn luôn chuẩn bị đầy đủ, lời lẽ sắc bén, nhưng những thủ đoạn và ưu điểm đó lại chẳng thể nào ứng dụng được khi đối mặt với Từ Duyên.

Bởi vì mọi cuộc giao tiếp với Từ Duyên đều không phải là đàm phán.

Bất kỳ phản ứng nào của Từ Duyên cũng có thể dễ dàng làm dao động quyết định của Hạ Đình.

“Từ Duyên.” Giọng nói Hạ Đình ẩn chứa sự ưu phiền và bất đắc dĩ khó mà phát hiện được: “Nếu như anh ghét em thì anh có thể làm những chuyện này sao?”Chắc chẳng còn ai ngu như cậu đâu nhỉ. Từ Duyên nghĩ thế, trần đời này chắc chỉ có cậu là ngu như vậy, chỉ thế mới coi thái độ không đành lòng của bác sĩ thành trấn an, coi vẻ thương hại của hộ lý là thân thiết, coi lòng tốt được Hạ Đình thi thoảng bố thí cho là sự mềm lòng, ngày qua ngày cậu đều tự mình đa tình.

Tiếng nức nở lặng xuống, sao khi tạm dừng vài giây ngắn ngủi, Hạ Đình tự giễu cười gằn: “Vốn tưởng rằng, đưa em đến gặp người lớn trong nhà thì ít nhiều gì em cũng hiểu được tấm lòng của anh. Nhưng xem ra là anh đã nghĩ nhiều quá rồi.”

Hạ Đình rụt lại bàn tay đặt sau lưng Từ Duyên, hắn đang còn muốn nói gì đó thì đã bị Từ Duyên bối rối mà bắt tay hắn lại.

Từ Duyên ngẩng mặt đối diện với Hạ Đình, khác với gương mặt lạnh tanh của Hạ Đình, hai mắt cậu hoang mang mà chớp chớp, khuôn mặt đẫm nước mắt vừa khó có thể tin, vừa thật thận trọng, còn có, những cảm xúc phức tạp khác mà Hạ Đình không nhìn ra được.

Cậu dán mặt lên lòng bàn tay ấm áp của Hạ Đình, đôi môi run rẩy khép mở một hồi, cuối cùng mới nghẹn ra được một lời: “Có phải như em hiểu không? Hạ Đình.”

Giọng nói Từ Duyên run vô cùng, lại có hơi khàn khàn: “Hức, hức, cứu với…” Từ Duyên khẽ nức nở, cậu dùng bàn tay Hạ Đình che đi biểu tình mất không chế trên mặt mình: “Hình như Hạ Đình, hức hức, cũng thích mình…”

Nước mắt ấm nóng nhanh chóng làm ướt lòng bàn tay của Hạ Đình, hắn vừa hơi cử động thì Từ Duyên đã lo lắng nắm chặt tay hắn hơn, chờ đến khi cậu khóc đủ rồi mới kéo tay Hạ Đình lại giấu trong lòng mình, lại thẹn thùng ngây ngốc cười với Hạ Đình.

“Anh, anh thực sự thích em ư?” Từ Duyên mím khóe môi không nhịn được mà nhếch lên, nhỏ giọng hỏi Hạ Đình: “Bây giờ anh không ghét Beta sao?”

Từ Duyên rất giỏi nũng nịu, nếu như Hạ Đình hơi nghiêm túc một chút thì liền không biết nên nói với cậu kiểu gì. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn giơ tay bịt lại đôi môi đỏ tươi của Từ Duyên, rồi nghiêm mặt như uy hiếp nói: “Không được khóc nữa.”Chắc chẳng còn ai ngu như cậu đâu nhỉ. Từ Duyên nghĩ thế, trần đời này chắc chỉ có cậu là ngu như vậy, chỉ thế mới coi thái độ không đành lòng của bác sĩ thành trấn an, coi vẻ thương hại của hộ lý là thân thiết, coi lòng tốt được Hạ Đình thi thoảng bố thí cho là sự mềm lòng, ngày qua ngày cậu đều tự mình đa tình.

“Anh không biết là em nghe thấy lời đồn anh ghét Beta ở đâu, nhưng anh không hề như vậy, anh tôn trọng mọi giới tính.”Chắc chẳng còn ai ngu như cậu đâu nhỉ. Từ Duyên nghĩ thế, trần đời này chắc chỉ có cậu là ngu như vậy, chỉ thế mới coi thái độ không đành lòng của bác sĩ thành trấn an, coi vẻ thương hại của hộ lý là thân thiết, coi lòng tốt được Hạ Đình thi thoảng bố thí cho là sự mềm lòng, ngày qua ngày cậu đều tự mình đa tình.

Từ Duyên ưm ưm dưới lòng bàn tay của Hạ Đình, thấy cậu có chuyện muốn nói cho mình nên Hạ Đình bèn buông tay ra.Những giọt nước mắt cố kìm lại cuối cùng vẫn rơi xuống, lách tách lách tách nhỏ xuống màn hình phát sáng của máy liên lạc làm méo mó những ký tự trên đó. Hốc mắt Từ Duyên nóng bừng đến phát đau nhưng cậu vẫn cố trợn to mắt, cậu chỉ cảm thấy mỗi một câu “Em sợ quá” và “Em phải làm sao đây” mà mình nhắn khi trước đều trở nên vô nghĩa đến nực cười.

Sau khi hai người đối mặt một lúc lâu, Từ Duyên dường như đã sắp xếp được ngôn ngữ mà mở miệng nói: “Nhưng mà… nhưng mà lúc anh học đại học, có một lần, anh làm bạn Beta kia… Em nhìn thấy cả ảnh rồi, còn có cả ghi âm, anh nói, anh ghét Beta nhất.”Cậu với vẻ mặt thất thần nhìn Chu Tử Kỳ đang giúp mình phủ chăn lên chân rồi lùi ra ngoài nói tạm biệt với cậu. Cửa xe nhanh chóng bị đóng lại, chưa bao lâu mà xe đã phóng đi rất xa, rất xa, xa đến mức cậu không còn nhìn thấy rõ bệnh viện nữa.

Hạ Đình cản lại bàn tay mở túi zip để kiếm chứng cứ của Từ Duyên, tâm trạng hắn bình tĩnh không ngờ… Trước khi xóa những đoạn ghi âm có liên quan đến hắn trong máy liên lạc của Từ Mính thì Hạ Đình đã nghe qua từng cái một rồi, do vậy hắn rất nhanh đã hiểu Từ Duyên đang nói cái gì.Từ Duyên rất giỏi nũng nịu, nếu như Hạ Đình hơi nghiêm túc một chút thì liền không biết nên nói với cậu kiểu gì. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn giơ tay bịt lại đôi môi đỏ tươi của Từ Duyên, rồi nghiêm mặt như uy hiếp nói: “Không được khóc nữa.”

“Vậy em có biết vì sao anh làm vậy không?” Hạ Đình xoa nắn vành tai trái của Từ Duyên, tầm mắt hai người chạm nhau, sau khi nhìn thấy động tác lắc đầu của Từ Duyên, hắn nói với giọng điệu bình tĩnh: “Beta kia nói thích anh…”

“Nhưng cái thích của hắn, chính là trộm pheromone của anh rồi tiêm vào chính cơ thể hắn, hòng ngụy trang thành anh để đi cưỡng bức những Omega thích anh, sau đấy chụp ảnh lõa thể của họ và phát tán ra ngoài.”

Từ Duyên có lẽ không ngờ được rằng trên đời này lại có người xấu như vậy, cậu khiếp sợ lặng thinh nhìn Hạ Đình một cách khó tin. Sắc mặt Hạ Đình vẫn lạnh tanh, giọng điệu trần thuật cũng rất bình tĩnh: “Có thể em sẽ khinh thường cách mà anh đã làm, nhưng anh không nghĩ rằng anh làm như thế với gã có vấn đề gì.”Đến khi cậu tình lại thì đã ở trên giường rồi, Từ Duyên che lại đôi mắt đau nhức rồi suy nghĩ một hồi, cậu không nhớ mình đã trở lại đây lúc nào, chỉ thấy đầu óc say sẩm nên muốn rửa mặt cho tỉnh táo cái đã.

“Huống hồ, hắn làm ra chuyện như vậy, anh ghét hắn là sai sao.”

Từ Duyên vô thức lắc đầu, trong đầu cậu vẫn còn rối rắm, nếu là nguyên nhân như vậy, thế thì tại sao lúc ấy anh hai lại kiêng dè cậu có hảo cảm với Hạ Đình? Sao lại nói Hạ Đình đáng sợ đến vậy? Vì sao lại liên tục nhắc nhở cậu rời xa Hạ Đình?

Rõ ràng Hạ Đình vốn không có xấu xa như vậy.Những lúc thế này, Hạ Đình không khỏi có cảm giác bất lực, Từ Duyên yếu đuối đau khổ khiến hắn cảm thấy mình thật không có tài cán cùng với không đành lòng, nhưng Hạ Đình không biết nên nói cái gì, nên đành im lặng.

“Vậy nên.” Hạ Đình cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn, trầm giọng nói: “Em nghĩ rằng anh căm ghét tất cả Beta nên mới sợ anh như vậy?”Từ Duyên rất giỏi nũng nịu, nếu như Hạ Đình hơi nghiêm túc một chút thì liền không biết nên nói với cậu kiểu gì. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn giơ tay bịt lại đôi môi đỏ tươi của Từ Duyên, rồi nghiêm mặt như uy hiếp nói: “Không được khóc nữa.”

Ngoại trừ những lời khuyên và nhắn nhủ của Từ Mính, thì đây quả thực là nguyên nhân khiến Từ Duyên không dám bộc lộ cảm tình thật của mình suốt bao năm qua. Cậu gật đầu với Hạ Đình, rồi lại dừng một lát và lấy hết can đảm ôm lấy khuôn mặt sắc lạnh của Hạ Đình, cậu hôn nhẹ lên môi hắn rồi áy náy hối hận mà nói: “Xin lỗi anh.”

Hạ Đình không tránh né sự thân mật của Từ Duyên, sau một lúc nói không lên lời, Hạ Đình cầm lấy bàn tay đang khẽ vuốt sườn mặt hắn của Từ Duyên rồi nói: “Chúng ta thành thật nói thẳng với nhau đi, Từ Duyên.”Đến khi cậu tình lại thì đã ở trên giường rồi, Từ Duyên che lại đôi mắt đau nhức rồi suy nghĩ một hồi, cậu không nhớ mình đã trở lại đây lúc nào, chỉ thấy đầu óc say sẩm nên muốn rửa mặt cho tỉnh táo cái đã.

Từ Duyên không cần nghĩ ngợi mà gật đầu, nói: “Vâng.”

“Có sợ không?” Tay Hạ Đình đặt lên đùi Từ Duyên, nhẹ nhàng xoa bóp.Hạ Đình cản lại bàn tay mở túi zip để kiếm chứng cứ của Từ Duyên, tâm trạng hắn bình tĩnh không ngờ… Trước khi xóa những đoạn ghi âm có liên quan đến hắn trong máy liên lạc của Từ Mính thì Hạ Đình đã nghe qua từng cái một rồi, do vậy hắn rất nhanh đã hiểu Từ Duyên đang nói cái gì.

Sau khi nhận ra Hạ Đình đang hỏi cái gì, Từ Duyên cười một cách miễn cưỡng nói: “Không sao.” Nhưng lại bị Hạ Đình dùng ánh mắt “Không được gạt anh” chăm chú nhìn cậu một hồi, Từ Duyên mới đành phải ăn ngay nói thật: “Được rồi, em rất sợ. Không đứng dậy nổi thực sự rất đáng sợ.”Không một ai tiết lộ tình trạng cơ thể của chính cậu cho Từ Duyên. Rõ ràng cơ thể là của cậu nhưng tất cả những kết quả kiểm tra đều giao vào tay của Hạ Đình. Ban đầu Từ Duyên có hỏi thăm Bàng Quần Anh nhưng hắn chỉ qua loa khách sáo nói vài câu an ủi cổ vũ, nên sau đấy dù có tính tò mò nhưng Từ Duyên cũng không hỏi đến nữa mà chỉ ngoan ngoãn làm theo chỉ định của bác sĩ hằng tuần, nghiêm túc tập phục hồi chức năng.

Hạ Đình yên lặng nhìn khuôn mặt giống như sắp khóc của Từ Duyên, vẻ mặt hắn nghiêm trọng tựa như là đang tự trách bản thân vậy.Bữa cơm này Từ Duyên ăn rất lâu nhưng đến khi quản gia Trình dọn khay đồ ăn đi thì thức ăn bên trong vẫn còn non nửa. Ông có khuyên đến đâu thì Từ Duyên cũng chỉ nói không muốn ăn, quản gia Trình thấy sắc mặt của cậu hơi kém nên khi lên nom cậu lần nữa thì bèn tiện tay đem theo hai ống dinh dưỡng đặt lên đầu giường cho cậu.

Sự ngọt ngào nhỏ nhoi đánh lui sự sợ hãi và nhút nhát của Từ Duyên trong nháy mắt, cậu bất giác bật cười, cậu vuốt ve gương mặt hắn như để trấn an, như thể ngay lúc này cậu đã có tất cả những gì mà cậu muốn.

Nhưng những đoạn ký ức nhanh chóng mạnh mẽ lấn át niềm vui của Từ Duyên, sự uất ức và buồn bã thoáng chốc quấn lấy cậu. Cậu cảm thấy như mình sắp bị tâm thần phân liệt rồi vậy, ngồi trong lòng Hạ Đình mà hết khóc lại cười.Bữa cơm này Từ Duyên ăn rất lâu nhưng đến khi quản gia Trình dọn khay đồ ăn đi thì thức ăn bên trong vẫn còn non nửa. Ông có khuyên đến đâu thì Từ Duyên cũng chỉ nói không muốn ăn, quản gia Trình thấy sắc mặt của cậu hơi kém nên khi lên nom cậu lần nữa thì bèn tiện tay đem theo hai ống dinh dưỡng đặt lên đầu giường cho cậu.

“Anh không biết là… em đã thích anh bao lâu rồi đâu.” Từ Duyên khóc đến lưng chừng rồi chợt nhớ ra Hạ Đình vừa mới kêu cậu không được khóc, bèn hoảng loạn luống cuống mà lau nước mắt: “Biết sớm thì, biết sớm thì, hức, tức chết mất…”Buổi tối Triệu Khinh Lộ mang đến một tin tức tốt, cô dựa vào kết quả phán quyết của hai cha con Từ Thanh Bình mà đổi lấy một mảnh đất mà Triệu Vân muốn. Hai nhà họ Triệu Hạ trước nay đều là quan hệ đôi bên cùng có lợi, có thể dựa vào thủ đoạn của đối phương để lấy được kết quả mà bên ta muốn, đối với cả hai nhà mà nói thì là chuyện mà cả nhà đều vui.

“Thế à?”

“Ưm, ừ.” Từ Duyên càng nghĩ càng tủi thân, sau khi gật mạnh một cái mới dứt khoát để Hạ Đình lau nước mắt giúp mình: “Tức chết mất, tức chết mất, hồi cấp ba, có nhiêu tiền tiêu vặt em đều lấy ra để mua tin tức của anh… Người kia đúng là một tên gian thương, một tấm ảnh của anh mà hắn có thể bán với giá tận hai trăm hức hức!”

Hạ Đình vốn còn đang đanh mặt, vừa nghe vậy đã không nhịn được mà bật cười: “Ồ, vậy em có mua không?”

“…Mua.” Từ Duyên ngại muốn chết những vẫn ngoan ngoãn thừa nhận: “Mua hết.”

“Ở đâu rồi?”

“Em, em để trong album trong máy liên lạc.”

Hạ Đình nhớ tới trong link của Từ Duyên còn có một cái album tên “Số mười chín” gồm 978 tấm ảnh, lòng thoáng mềm mại một cách lạ thường. Lồng ngực hắn nóng lên, thật không thể diễn tả lên lời loại cảm giác tê dại, tràn đầy này như thế nào, ngón tay hắn thoáng nhéo mặt Từ Duyên, giọng nói mang theo ý cười mà cả hắn cũng không nhận ra: “Từ Duyên, em là biến thái à?”Trong phòng bất một chiếc đèn ngủ nhỏ có độ sáng thấp, còn chưa đến 10 giờ nhưng Từ Duyên giống như ngủ không đủ vậy, đến khi Hạ Đình đi vào phòng thì đã thấy cậu nhằm nghiền mắt, nghiêng người dựa vào gối ôm hình con thỏ ngủ mất rồi.

Từ Duyên nghe vậy thì giật mình, dường như cậu còn nghiêm túc kiểm điểm lại mình xem mình có biến thái thật không, cậu lặng thinh một lúc rồi mới chần chờ hỏi: “Biến thái lắm sao?” Thấy Hạ Đình không đáp lại, cậu lại gục đầu xuống không cam tâm cho lắm mà cãi lại: “Nhưng mà, em chỉ là… quá thích anh mà thôi….”Không một ai tiết lộ tình trạng cơ thể của chính cậu cho Từ Duyên. Rõ ràng cơ thể là của cậu nhưng tất cả những kết quả kiểm tra đều giao vào tay của Hạ Đình. Ban đầu Từ Duyên có hỏi thăm Bàng Quần Anh nhưng hắn chỉ qua loa khách sáo nói vài câu an ủi cổ vũ, nên sau đấy dù có tính tò mò nhưng Từ Duyên cũng không hỏi đến nữa mà chỉ ngoan ngoãn làm theo chỉ định của bác sĩ hằng tuần, nghiêm túc tập phục hồi chức năng.

“Ồ.” Hạ Đình tiếp lời, rõ là giọng điệu vẫn vậy, nhưng Từ Duyên lại cảm thấy dường như hắn đang bày ra tư thế muốn tính sổ với cậu: “Đối xử lạnh lùng, ngoảnh mặt làm ngơ, em thích anh thế à?”

Từ Duyên bị ánh mắt trách cứ của Hạ Đình nhìn đến chột dạ, muốn phản bác cũng không biết nên nói từ đâu, thoáng trông thấy đôi môi mỏng của Hạ Đình khẽ nhếch, Từ Duyên xấu hổ bèn vội vã che miệng Hạ Đình lại rồi nài nỉ hắn: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa mà, em thực sự biết sai rồi mà.”

Hạ Đình hạ tầm mắt xuống đối diện với đôi mắt ướt của Từ Duyên, trong khoảnh khắc suy nghĩ của hắn trôi đi thật xa xăm.Hạ Đình nhìn dáng vẻ mắt mũi đỏ bừng của Từ Duyên, tự hỏi sao mà lại có người có thể nói ra những lời này với vẻ mặt đáng thường khiến người đau lòng như thế chứ? Niềm vui sướng khi tối nhìn thấy trên link trong máy liên lạc của Từ Duyên có album của riếng Hạ Đình nhát mắt bị tan biến, Hạ Đình giống như trút giận mà dùng sức lau mặt Từ Duyên, giọng điệu hung hăng hỏi: “Em muốn nhiều tiền như thế là để làm gì?”

Từ Duyên lúc 21 tuổi không khác mấy với khi 17 tuổi, vẫn khuôn mặt trong sáng thuần khiết ấy, chỉ là thiếu chút phúng phính trẻ con mà thôi.Không biết qua bao lâu, Hạ Đình đang mơ ngủ bỗng đưa tay bật đèn lên, một tay khác thì vòng lấy Từ Duyên đang nức nở trong lòng hắn, rồi không biết làm sao mà hỏi cậu: “Từ Duyên, sao em lại khóc?”

Cho đến hôm nay, Hạ Đình mới biết được chân tướng khiến họ bỏ lỡ nhau hoang đường và nực cười biết bao nhiêu…Buổi tối Triệu Khinh Lộ mang đến một tin tức tốt, cô dựa vào kết quả phán quyết của hai cha con Từ Thanh Bình mà đổi lấy một mảnh đất mà Triệu Vân muốn. Hai nhà họ Triệu Hạ trước nay đều là quan hệ đôi bên cùng có lợi, có thể dựa vào thủ đoạn của đối phương để lấy được kết quả mà bên ta muốn, đối với cả hai nhà mà nói thì là chuyện mà cả nhà đều vui.

Chẳng qua là vì bọn họ, một người thì nhát gan và tin vào những lời đồn đại, một người thì cái tôi quá cao, trước sau dè dặt, bọn họ tự xúc động, tự đau buồn bởi chính những thứ không liên quan.Đầu óc cậu rối bời, Từ Duyên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới lời Chu Tử Kỳ nói, nghĩ tới thái độ lạnh nhạt gần đây của Hạ Đình, nghĩ tới sao mình lại xui xẻo đến mức như vậy, tại sao khi trước mỗi lần Hạ Đình luôn đến bệnh viện đón cậu về nhưng hôm nay lại không tới.

Mà sự dốt đặc cán mai trong tình yêu lại là thứ ăn ý duy nhất của bọn họ.

Thực tế, cả hai chỉ cần đưa ra một phần sự can đảm thôi thì sẽ không phải lãng phí nhiều thời gian quý giá đến vậy.Thời tiết đang ấm dần nhưng tay chân Từ Duyên lại lạnh ngắt tựa như đang trong hầm băng vậy, tay đang nắm chặt máy liên lạc của cậu không kìm được mà run rẩy, biết rõ rằng là sẽ vô dụng và cũng sẽ không nhận được bất cứ lời hồi âm nào cả nhưng cậu vẫn cố chấp gửi đến tin nhắn đến link tài khoản của Từ Mính.

Những kẻ vụng dại như vậy chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Thế nhưng, dù tình yên đến muộn nhưng may mắn thay lần này cuối cùng họ đã kịp lúc nắm bắt được.

Có lẽ sẽ không còn khoảnh khắc nào tuyệt vời hơn khoảnh khắc này.Bữa cơm này Từ Duyên ăn rất lâu nhưng đến khi quản gia Trình dọn khay đồ ăn đi thì thức ăn bên trong vẫn còn non nửa. Ông có khuyên đến đâu thì Từ Duyên cũng chỉ nói không muốn ăn, quản gia Trình thấy sắc mặt của cậu hơi kém nên khi lên nom cậu lần nữa thì bèn tiện tay đem theo hai ống dinh dưỡng đặt lên đầu giường cho cậu.

Ánh nắng chiều khiến mọi thứ đều trở nên dịu nhẹ tươi sáng, tựa như ký ức cũng được ánh mặt trời ủi qua, những nếp gấp ố vàng đều trở nên phẳng phiu đâu vào đấy. Lòng Từ Duyên chứa rất nhiều sự chua xót và tiếc nuối, nhưng cậu cũng cảm thấy may mắn nhiều hơn.

Cậu nhìn lên rồi hôn lên môi chàng cầu thủ mang áo số 19 mà cậu thích năm 16 tuổi kia, lời tỏ tình này đến muộn lắm, dù giờ đây cậu có trăm câu với Hạ Đình rằng em thích anh đi chẳng nữa, thì đều có vẻ như lời khó diễn ý.Không biết qua bao lâu, Hạ Đình đang mơ ngủ bỗng đưa tay bật đèn lên, một tay khác thì vòng lấy Từ Duyên đang nức nở trong lòng hắn, rồi không biết làm sao mà hỏi cậu: “Từ Duyên, sao em lại khóc?”

Nhưng Từ Duyên vẫn muốn nói…

“Em thích anh vô cùng.”

—Hết 13—