Mùa mưa xuân ở Tây Cảng rất dài. Đã một tuần trôi qua kể từ khi trời quang mây tạnh trở lại với tiết trời xuân đầy nắng.
Tuy rằng mỗi lần Hạ Đình về nhà một cái là ôm lấy Từ Duyên, nhưng dù sao hắn cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Hạ, trên thực tế mỗi ngày hắn phải xử lý rất nhiều việc, thời gian nhàn rỗi rất ít, cực kỳ bận rộn.
Lúc người bận rộn không có ở nhà dân thất nghiệp lang thang Tiểu Từ có rất nhiều thời gian dành cho mình. Cậu không ra khỏi phòng, thấy mệt thì ngủ nướng, thức dậy lại thỉnh thoảng ngây người, ngẫu nhiên sẽ đọc sách Hạ Đình mang về cho cậu.
Không biết là Hạ Đình đã dặn dò hay quản gia Trình cũng là Beta nên có thể lý giải tình cảnh xấu hổ của cậu, ngày ấy qua đi, trách nhiệm đưa cơm cho Từ Duyên được giao lại cho một người máy thông minh đầu vuông.
“Tiểu Phương.”
Mấy ngày trôi qua Từ Duyên và người máy đã khá thân thiết với nhau. Cậu tự chủ trương đặt tên cho người máy, cũng mặc kệ nó nhiều lần phản bác “Em là Abdul, ngài cũng có thể gọi em là Abdul” mà vẫn cứ một mực thân thiện gần gũi gọi nó là “Tiểu Phương”. Chỉ mới như vậy Từ Duyên giống như đã giải tỏa được cơn giận, sau khi nhận sách cậu mím môi trộm cười, bảo Abdul đi ra ngoài, Abdul gật cái đầu cồng kềnh của mình rồi đi ra, trước khi đóng cửa lại bỗng nhiên nói với Từ Duyên cong cong hai mắt: “Trên cổ ngài thật là nhiều dấu hôn.”
Không biết vì chịu thua sự cố chấp của Từ Duyên hay là gì khác, Abdul đã hoàn toàn từ bỏ không giới thiệu bản thân mình với cậu nữa. Lúc Từ Duyên gọi “Tiểu Phương” nó rất cam chịu mà đáp “Có”, sau đó hỏi “Em có thể giúp gì cho ngài không”.
Không biết vì chịu thua sự cố chấp của Từ Duyên hay là gì khác, Abdul đã hoàn toàn từ bỏ không giới thiệu bản thân mình với cậu nữa. Lúc Từ Duyên gọi “Tiểu Phương” nó rất cam chịu mà đáp “Có”, sau đó hỏi “Em có thể giúp gì cho ngài không”.
Từ Duyên nói tên một quyển sách, bảo Abdul đi lấy giúp cậu. Chờ đến khi Abdul tìm được sách đặt lên tay mình cậu lại đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ: “Em đọc sách với ta đi.” Mấy ngày trôi qua Từ Duyên và người máy đã khá thân thiết với nhau. Cậu tự chủ trương đặt tên cho người máy, cũng mặc kệ nó nhiều lần phản bác “Em là Abdul, ngài cũng có thể gọi em là Abdul” mà vẫn cứ một mực thân thiện gần gũi gọi nó là “Tiểu Phương”.
“Xin lỗi ngài Từ.” Âm thanh điện tử kỳ dị trên người Abdul truyền đến, câu nào câu nấy cứ đều đều: “Em không cần học tập.”
Từ Duyên nói tên một quyển sách, bảo Abdul đi lấy giúp cậu. Chờ đến khi Abdul tìm được sách đặt lên tay mình cậu lại đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ: “Em đọc sách với ta đi.”
“Nếu ngài muốn em tiếp thu kiến thức hoặc thông tin từ sách,” Abdul nói: “Ngài chỉ cần nhập tiêu đề của cuốn sách trên bảng điều khiển.”
Từ Duyên rút lại ánh mắt thân thiện đang nhìn chăm chú vào Abdul, rầu rĩ mà “Ò” một tiếng, dừng một chút lại nói: “Vậy em đi đi.”
Từ Duyên rút lại ánh mắt thân thiện đang nhìn chăm chú vào Abdul, rầu rĩ mà “Ò” một tiếng, dừng một chút lại nói: “Vậy em đi đi.”
Abdul nghe vậy bước đôi chân thô ngắn ngủn của mình về sau, lúc đến trước cửa phòng Từ Duyên lại đổi ý bảo nó quay về, như đang cố ý trả thù một người máy vô tội, ấu trĩ nói: “Ta muốn đọc quyển sách khác.”
“Xin chờ một lát.” Abdul đáp, lấy quyển sách Từ Duyên muốn trên kệ sách rồi lần nữa di chuyển đến mép giường.
Chỉ mới như vậy Từ Duyên giống như đã giải tỏa được cơn giận, sau khi nhận sách cậu mím môi trộm cười, bảo Abdul đi ra ngoài, Abdul gật cái đầu cồng kềnh của mình rồi đi ra, trước khi đóng cửa lại bỗng nhiên nói với Từ Duyên cong cong hai mắt: “Trên cổ ngài thật là nhiều dấu hôn.”
Ý cười của Từ Duyên tắt lịm, gương mặt và lỗ tai đều đỏ ửng, cậu tức muốn hộc máu ném gối đầu về phía Abdul, đáp lại cậu chỉ có cánh cửa từ từ khép lại.
Không hổ danh là sản phẩm được công ty Hạ Đình nghiên cứu phát minh ra. Từ Duyên thẹn quá hóa giận vung tay đấm vào không khí hai cái, lại dùng bàn tay ôm lấy cổ mình, tự hỏi sao một người máy mà cũng quá đáng y như Hạ Đình vậy chứ.
Sau khi rời khỏi chương trình giám sát gia dụng Hạ Đình thuận tay khép lại laptop. Hắn xoa xoa sơn căn* để bớt mỏi mắt, hắn thấy Từ Duyên ấu trĩ có hơi buồn cười, lại nghĩ tới cậu chưa từng để lộ dáng vẻ này trước mặt mình, nháy mắt càng cảm thấy vô lực và mệt mỏi.
⌕ Chú thíchTư liệu hắn nhờ Trần Tư Ích điều tra đã được gửi đến hòm thư. Hạ Đình nhìn tư liệu được mở trên màn hình, nghĩ đến tiền tài quyền thế cùng danh vọng của nhà họ Từ ở Tây Cảng so với nhà họ Hạ cũng một chín một mười năm xưa, chỉ cảm thấy tiếc hận khôn nguôi. Năm đó Từ Thanh Hải ở Tây Cảng uy phong bao nhiêu thì Từ Thanh Bình kiêu ngạo bấy nhiêu. Rõ ràng thiên hạ của Từ gia là do một tay Từ Thanh Hải chinh phục, Từ Thanh Bình chẳng qua chỉ là bao cỏ ngồi mát ăn bát vàng, nhưng suốt ngày cứ ra vẻ cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người, tiếng xấu đồn xa ai ai cũng biết.
Theo tư liệu, hai năm trước người cha Alpha của Từ Duyên – Từ Thanh Hải bỗng nhiên mang cả nhà di dân đến lục địa D mà không hề báo trước, hóa ra không phải vì cho người vợ ốm yếu Tống Khả Hân của mình có điều kiện chữa bệnh tiên tiến hơn, mà là vì tập đoàn Từ thị bị tình nghi có liên quan đến sự kiện giao dịch phi pháp đột nhiên bị lộ tẩy (mức độ nghiêm trọng đến nay chưa thể ước tính)—— di dân chỉ là ngụy trang, thật ra là chạy án. Hai năm trước Từ Duyên cùng lắm mới mười chín tuổi. Một tháng trước khi rời khỏi Tây Cảng Từ Thanh Hải còn tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu.
Hai năm trước Từ Duyên cùng lắm mới mười chín tuổi. Một tháng trước khi rời khỏi Tây Cảng Từ Thanh Hải còn tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu.
Hạ Đình ngồi bên mép giường, ôm cậu vào trong lồng ngực mình, duỗi một tay làm bộ muốn tắt đèn trên đầu giường: “Vậy thì tắt nhé.”
Lúc ấy Hạ Đình cũng đến. Cho dù là cháu của Hạ Luật Hành hay là bạn tốt của con trưởng Từ gia Từ Mính, hắn đều có đủ tư cách được mời.
Hạ Đình vào nhà đã tám giờ tối, quản gia Trình chào đón hỏi hắn có muốn bắt đầu ăn tối không, Hạ Đình xua tay, đổi giày xong lập tức lên lầu.
Từ Duyên trong bữa tiệc sinh nhật vẫn là dáng vẻ lạnh lùng cao quý như trong trí nhớ của Hạ Đình. Tất cả mọi người đều chen nhau tới nịnh nọt người thừa kế không dễ gì gặp được của Hạ gia, chỉ có Từ Duyên là đứng phía xa xa, ngẫu nhiên sẽ lơ đãng liếc qua đây một cái, tựa như hoàn toàn không thấy Hạ Đình. Hạ Đình đẩy cửa phòng, ánh đèn trong phòng nhu hòa, chăn bông trên giường phồng lên một ụ nho nhỏ, hắn đi qua thoáng kéo chăn xuống, lộ ra một khuôn mặt bị nóng có hơi phiếm hồng phía dưới.
Hạ Đình có chút không thể tưởng tượng được, vừa mới qua sinh nhật mười chín tuổi, chỉ trong hai tháng cậu đã nếm trải hoàn cảnh trái ngang và đối mặt cái chết ngoài ý muốn của cha lẫn mẹ, Từ Duyên kiêu ngạo như vậy sẽ có phản ứng như thế nào đây. Trầm mặc kéo dài sau câu trả lời của Từ Duyên, Hạ Đình không nói lời nào, khuôn mặt tĩnh lặng như điêu khắc không nhìn ra chút cảm xúc.
Bắt đầu từ lúc nào Từ Duyên biến thành như hôm nay? Không còn là người vời vợi trên cao, ánh mắt cũng không lạnh lùng cao ngạo như trước kia, bắt đầu kiêng sợ những người địa vị như Hạ Đình, bị bắt nạt cũng chẳng dám phản kháng, hệt như cho dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
“Hai tháng trước cậu Từ bị bán vào tay người phụ trách yến tiệc, Lão Lâm.” Trần Tư Ích ngồi trên ghế phụ thấp giọng báo cáo cho Hạ Đình ở đằng sau: “Theo những gì chúng ta điều tra được, trước mắt có thể xác định người bán cậu Từ cho thịnh yến chính là người của Từ Thanh Bình.” Từ Duyên lập tức bắt lấy tay hắn, vừa ngái ngủ mà lại kiên trì một cách khó hiểu ngăn cản: “Không cần.”
Từ, Thanh, Bình, Hạ Đình lẩm nhẩm cái tên này, lát sau đã nhớ ra thân phận của hắn ta——em trai của Từ Thanh Hải, chú của Từ Duyên.
Lúc ấy Hạ Đình cũng đến. Cho dù là cháu của Hạ Luật Hành hay là bạn tốt của con trưởng Từ gia Từ Mính, hắn đều có đủ tư cách được mời.
Năm đó Từ Thanh Hải ở Tây Cảng uy phong bao nhiêu thì Từ Thanh Bình kiêu ngạo bấy nhiêu. Rõ ràng thiên hạ của Từ gia là do một tay Từ Thanh Hải chinh phục, Từ Thanh Bình chẳng qua chỉ là bao cỏ ngồi mát ăn bát vàng, nhưng suốt ngày cứ ra vẻ cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người, tiếng xấu đồn xa ai ai cũng biết.
Trần Tư Ích nhìn lên kính chiếu hậu, thấy trên mặt Hạ Đình vẫn không có biểu cảm gì bèn tiếp tục nói: “Lão Lâm nói, bọn họ quả thật không có làm ra chuyện gì vượt quá khuôn phép với cậu Từ, vì lúc cậu Từ được đưa tới hai chân đã bị thương, bọn họ chăm sóc cậu Từ hơn một tháng, thấy sức khỏe cậu ấy có chuyển biến tốt đẹp nên đêm đó mới đưa lên đài.”
Hạ Đình cảm thấy hẳn là có thể trị được, hắn mời bác sĩ giỏi nhất, mua cho Từ Duyên loại thuốc tốt nhất quý nhất. Nhưng mà hắn chỉ là một thương nhân dốt đặc cán mai về y học, nên hắn không muốn nói lời sáo rỗng vô căn cứ trước mặt Từ Duyên.
“Tôi điều tra thấy, chân cậu Từ bị thương vào ngày Từ Mính gặp tai nạn xe cộ và qua đời hồi năm tháng trước.” Trần Tư Ích trầm ngâm một hồi rồi nói: “Lúc ấy tuy cậu Từ cũng ở trên xe nhưng chỉ bị hôn mê, sau khi Từ Nhất Minh, con trai của Từ Thanh Bình đưa cậu ấy đi thì chân mới bị gãy.”
Bắt đầu từ lúc nào Từ Duyên biến thành như hôm nay? Không còn là người vời vợi trên cao, ánh mắt cũng không lạnh lùng cao ngạo như trước kia, bắt đầu kiêng sợ những người địa vị như Hạ Đình, bị bắt nạt cũng chẳng dám phản kháng, hệt như cho dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Hạ Đình không ừ hử câu nào, chỉ nhắm mắt lại ngả đầu vào gối dựa phía sau, tựa hồ chẳng còn muốn nghe nữa, Trần Tư Ích cũng thức thời ngậm miệng. Bầu không khí trong xe rất nặng nề, Trần Tư Ích và tài xế bốn mắt nhìn nhau, lúc tới chỗ ở của Hạ Đình mới dám mở miệng gọi hắn. Như bất mãn vì bị quấy rầy mộng đẹp, Từ Duyên hừ hừ hai tiếng, sau đó cau mày miễn cưỡng mở mắt ra.
“Vất vả rồi.” Hạ Đình xách theo bao công văn và áo vest xuống xe, ánh mắt dừng lại trên mặt Trần Tư Ích mở cửa xe giúp hắn một chốc, dường như chợt nhớ ra gì đó mà kêu tên Trần Tư Ích. Hai tháng trước cậu Từ bị bán vào tay người phụ trách yến tiệc, Lão Lâm.” Trần Tư Ích ngồi trên ghế phụ thấp giọng báo cáo cho Hạ Đình ở đằng sau: “Theo những gì chúng ta điều tra được, trước mắt có thể xác định người bán cậu Từ cho thịnh yến chính là người của Từ Thanh Bình.
Trần Tư Ích lập tức tỏ thái độ chăm chú lắng nghe, Hạ Đình vắt áo lên khuỷu tay, thản nhiên như không nói với Trần Tư Ích: “Trước tiên xử lý đôi chân của con trai Từ Thanh Bình một chút.” Theo tư liệu, hai năm trước người cha Alpha của Từ Duyên – Từ Thanh Hải bỗng nhiên mang cả nhà di dân đến lục địa D mà không hề báo trước, hóa ra không phải vì cho người vợ ốm yếu Tống Khả Hân của mình có điều kiện chữa bệnh tiên tiến hơn.
Hạ Đình vào nhà đã tám giờ tối, quản gia Trình chào đón hỏi hắn có muốn bắt đầu ăn tối không, Hạ Đình xua tay, đổi giày xong lập tức lên lầu.
Abdul đang canh giữ ngoài cửa phòng ngủ, nhìn thấy Hạ Đình bèn cung kính thưa “Ông chủ”. Đèn báo nguồn giữa đỉnh đầu nó đã bắt đầu nhấp nháy màu đỏ, Hạ Đình gật đầu, nhắc nhở nó nhanh chóng đi sạc điện.
Hạ Đình đẩy cửa phòng, ánh đèn trong phòng nhu hòa, chăn bông trên giường phồng lên một ụ nho nhỏ, hắn đi qua thoáng kéo chăn xuống, lộ ra một khuôn mặt bị nóng có hơi phiếm hồng phía dưới.
Như bất mãn vì bị quấy rầy mộng đẹp, Từ Duyên hừ hừ hai tiếng, sau đó cau mày miễn cưỡng mở mắt ra.
“Chói quá.”
Trần Tư Ích lập tức tỏ thái độ chăm chú lắng nghe, Hạ Đình vắt áo lên khuỷu tay, thản nhiên như không nói với Trần Tư Ích: “Trước tiên xử lý đôi chân của con trai Từ Thanh Bình một chút.”
Có lẽ là ngủ đến mụ mị đầu óc, Từ Duyên hơi bĩu môi, lầu bầu trách cứ Hạ Đình như làm nũng. Từ Duyên bị dọa run run, cậu mở to đôi mắt sáng trong nhìn Hạ Đình, nghe thấy giọng nói vững vàng của hắn hỏi cậu: “Sao lại thế này?”
Hạ Đình ngồi bên mép giường, ôm cậu vào trong lồng ngực mình, duỗi một tay làm bộ muốn tắt đèn trên đầu giường: “Vậy thì tắt nhé.”
Từ Duyên lập tức bắt lấy tay hắn, vừa ngái ngủ mà lại kiên trì một cách khó hiểu ngăn cản: “Không cần.”
Hạ Đình mặc cho cậu nắm tay, tay còn lại từ phía sau luồn xuống vói vào trong chăn bất ngờ nắm lấy đầu gối chân trái của cậu.
Từ Duyên bị dọa run run, cậu mở to đôi mắt sáng trong nhìn Hạ Đình, nghe thấy giọng nói vững vàng của hắn hỏi cậu: “Sao lại thế này?” Từ Duyên chớp chớp đôi mắt có chút chua xót vì ánh sáng, hỏi Hạ Đình: “Loại thương tích thế này, về sau hẳn có thể trị hết đúng không?”
Bàn tay Hạ Đình rất to mà cũng rất nóng, làn da trên gối Từ Duyên cũng bắt đầu ấm lên. Từ Duyên mới vừa ngủ dậy, phản ứng có hơi chậm chạp, cậu nghiêm túc tự hỏi hồi lâu mới trả lời Hạ Đình: “Không biết.” Từ Duyên ngây ngốc lắc đầu: “Lúc tỉnh lại chân tôi đã gãy rồi.” Tư liệu hắn nhờ Trần Tư Ích điều tra đã được gửi đến hòm thư. Hạ Đình nhìn tư liệu được mở trên màn hình, nghĩ đến tiền tài quyền thế cùng danh vọng của nhà họ Từ ở Tây Cảng so với nhà họ Hạ cũng một chín một mười năm xưa, chỉ cảm thấy tiếc hận khôn nguôi.
Trầm mặc kéo dài sau câu trả lời của Từ Duyên, Hạ Đình không nói lời nào, khuôn mặt tĩnh lặng như điêu khắc không nhìn ra chút cảm xúc.
Như thể thực đau lòng Từ Duyên bị thương, Hạ Đình lặng thinh vuốt ve đầu gối đau âm ỉ của cậu hồi lâu, cuối cùng khàn giọng nói với cậu: “Sẽ tìm bác sĩ cho em.”
Từ Duyên chớp chớp đôi mắt có chút chua xót vì ánh sáng, hỏi Hạ Đình: “Loại thương tích thế này, về sau hẳn có thể trị hết đúng không?”
Hạ Đình cảm thấy hẳn là có thể trị được, hắn mời bác sĩ giỏi nhất, mua cho Từ Duyên loại thuốc tốt nhất quý nhất. Nhưng mà hắn chỉ là một thương nhân dốt đặc cán mai về y học, nên hắn không muốn nói lời sáo rỗng vô căn cứ trước mặt Từ Duyên.
“Chữa không khỏi cũng không sao.”
Tạm dừng một khắc ngắn ngủi, Hạ Đình khẽ khàng thì thầm với Từ Duyên: “Dù em muốn đến nơi nào đi nữa, anh đều có thể ôm em đi.”
—Hết 4—