Lời Hứa Thủy Chung

Lời Hứa Thủy Chung - Chương 8: "Học" hôn





Kỳ Phong dừng hành động đang ăn, mắt cứ đảo liên tục. Trong phút chốc, Lệ Chi thấy được sự trống rỗng từ cái nhìn vô hồn ấy. Kỳ Phong nhai chậm chạp, nuốt thức ăn. Việc làm từ tốn như thể kéo dài thời gian, anh không muốn trả lời câu hỏi của cô gái cho lắm.


"Tôi sẽ chỉ dẹp Hội khi có một người có thể khiến tôi sống thủy chung!"


"À." – Lệ Chi gật gù, phán một chữ nghe nhẹ làm sao rồi chợt xoay qua bảo – "Nếu thế thì tôi mong người đó sẽ xuất hiện sớm sớm!"


"Để làm gì?" – Kỳ Phong không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.


"Vì tôi nghĩ người có thể khiến anh sống thủy chung chắc hẳn người đó sẽ làm anh hạnh phúc!" – Lệ Chi chợt kề sát mặt lại gần Kỳ Phong, đôi mắt to như đang cười – "Tôi nói đúng không? Tôi muốn thấy anh hạnh phúc!"


Bấy giờ đến lượt anh chàng họ Lâm thấy bối rối. Một phần anh không ngờ cô bạn lại nghĩ như vậy còn một phần là vì chưa bao giờ có cô gái nào lại kề sát mặt đến gần mình như thế. Bỗng dưng Kỳ Phong ho sặc sụa. Thấy vậy, Lệ Chi lấy tay vỗ lưng anh:


"Anh sao vậy? Bị nghẹn à?"


Kỳ Phong quay đi và vẫn còn ho. Anh giơ tay lên xua liên tục như muốn nói "Tôi không sao!". Miệng anh chàng ngốn đầy thức ăn, có lẽ bị sặc rồi.


Buổi trưa hôm đó thật kỳ lạ. Lúc trên đường về nhà cả hai vẫn còn nghĩ ngợi miên man.


***




"Chiều hôm nay chúng ta sẽ học nốt bài học của ngày hôm trước, học xong cô có thể thực hành." – Kỳ Phong đưa mắt lên trần nhà, nói chuyện với Lệ Chi mà cứ như nói chuyện với người vô hình.


"Thế hôm nay tôi sẽ học đến cái gì?"


"Hôm nay chỉ học một vấn đề cuối cùng thôi. Lúc hẹn hò cô không thể thiếu điều này."


Lệ Chi ngạc nhiên, cái này hơi khó hiểu. Tức thì, Kỳ Phong tiếp:


"Đó là hôn!"


"Hôn?!" – Cô nàng cận hét toáng lên.


"Cái cô này, làm gì mà hét dữ thế? Ừm, nghe tôi hỏi: cô từng hôn ai chưa?"


"Tôi... tôi... dĩ nhiên... là... rồi!" – Lệ Chi khẳng định với vẻ ấp úng.


"Thế thì tốt!" – Kỳ Phong đảo mắt nhìn quanh như thể đang tìm vật gì.



"Anh tìm gì sao?"


"Tôi muốn kiếm một vật để cô "thực hành hôn" cho tôi xem thử. À thứ này được đấy!" – Kỳ Phong nói như reo đầy thích thú.


Anh chàng lôi ra từ trong chiếc tủ cao một con gấu bông khá to, đồng thời đưa cho Lệ Chi. Con bé đón lấy, giương mắt nhìn anh:


"Cái này dùng để..."


Kỳ Phong nói tỉnh bơ, các cơ mặt không hề dịch chuyển:


"Cô hãy hôn con gấu đó đi!"


Lệ Chi thấy tai ù đặc:


"Hôn... hôn nó ư???"


Cô gái họ Diệp rũ người, há hốc mồm khi thấy Kỳ Phong gật đầu.



"Anh đùa đấy à? Làm sao tôi có thể hôn một con gấu bông chứ?" – Lệ Chi chỉ tay vào cái chóp mũi mềm mềm của thú bông. Chóp mũi lõm xuống do con bé không ngừng ấn ngón tay vào đó.


"Chứ đâu còn cách nào để cô thực hành. Chẳng lẽ cô muốn... thực hành với tôi?"


Câu nói vô tình của Kỳ Phong như mũi kiếm vô hình đâm xuyên qua người Lệ Chi. Nó thấy trống ngực đập liên hồi bởi câu nói khi nãy. Lệ Chi lắp bắp như gà mắc tóc, gương mặt chợt nóng bừng:


"Anh... anh nói gì kỳ thế? Làm sao... làm sao... tôi có thể... thực hành... với anh chứ?"


"Tôi nói chơi thế thôi, cô tưởng thật à. Nếu đã vậy thì cô hôn con gấu đi!"


Sự "thẳng thừng" đáng ghét cùng thái độ thúc giục của Kỳ Phong khiến Lệ Chi không còn đường lui. Lệ Chi nhìn chú gấu bông, nó nhìn lại con bé một cách thản nhiên như giễu cợt.


"Mày đã "cướp" đi nụ hôn đầu tiên của tao đó nhưng thôi, hôn mày có lẽ không sao, thế nhé nụ hôn này không tính!"


Lẩm bẩm những điều "điên rồ" xong Lệ Chi "mếu máo" đau đớn khi từ từ đưa gấu bông lại gần. (>.