Lời Hứa Mùa Hoa Anh Đào

Chương 2




Reng~reng~reng

Tiếng chuông báo hiệu giờ học đánh thức Bách Thiên, anh chau mày ngồi dậy cũng chẳng buồn nhìn qua Lục Kỳ một cái. Lục Kỳ nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh lo lắng hỏi:

- Cậu mệt sao, có phải hôm qua thức khuya học bài không?

Đáp lại sự lo lắng của Lục Kỳ, anh chỉ lạnh lùng nói một câu – Không cần cậu quan tâm

Nhận thấy sự lạnh lùng đó, cô cũng chẳng dám hỏi thêm đành ngậm ngùi quay người về. Ngay sau đó cô giáo Trình (chủ nhiệm lớp 12A) bước vào lớp và kế bên là một bạn học sinh mới.

Lớp trưởng: - Cả lớp!

Cô giáo Trình: - Giới thiệu với các em đây là Lý Liên Hoa, học sinh mới của lớp 12A chúng ta.

- Chào mọi người, mình là Lý Liên Hoa vừa mới chuyển đến, mong được giúp đỡ.

Giọng nói nhẹ nhàng, ngoại hình xinh xắn không kém cạnh Lục Kỳ của Lý Liên Hoa thu hút mọi ánh nhìn của đám học sinh. Chợt ở phía bàn cuối lớp giọng nói đầy châm biến của Chung Ngạn Dân và Hứa Ngọc vang lên vừa đủ vài học sinh xung quanh nghe thấy trong đó có cả Lục Kỳ và Tiểu Ly.

- Nhìn kìa, học sinh mới của lớp chúng ta xinh đẹp cũng có thua gì Lục Kỳ kia đâu.

- Đúng vậy, cô ta cũng chỉ được vẻ bề ngoài thành tích học cũng chẳng bằng ai không hiểu sao có thể ngồi ở cái lớp này, làm sao xứng với Bách Thiên chứ.

- Chắc là mua thành tích nhỉ? Ây da, Hứa Ngọc à Lục gia có điều kiện như vậy thì Lục Kỳ đó muốn học ở đâu mà chẳng được. Dù sao Bách Thiên cũng chẳng để ý đến cô ta.

Những lời khó nghe cứ vang lên trong đầu Lục Kỳ khiến cô xấu hổ chẳng dám ngước nhìn. Đúng vậy, cô quả xinh đẹp ngay cả Chung Ngạn Dân và Hứa Ngọc cũng phải thừa nhận nhưng không hiểu sao từ lúc nhỏ thành tích học tập của cô chẳng tốt, chỉ ở mức trung bình khá mặc dù cô đã cố gắng rất nhiều. Để học được ở lớp này cô gần như cả tuần không ngủ, vùi đầu ôn bài đến quên ăn quên ngủ không khỏi khiến ông bà Lục lo lắng. Ngược lại, Bách Thiên có thành tích học tập rất tốt, có thể nói anh rất thông minh lại chơi thể thao giỏi nên rất được nữ sinh yêu thích. Đối diện với lời tổn thương như thế Lục Kỳ trầm tư chỉ dám nhìn mặt bàn, nhưng cô bạn Tiểu Ly bàn kế bên đã tức đến nổi đôi mắt như muốn giết người nhìn về phía hai cô tiểu thư kiêu căng kia. Tiểu Ly nghiến răng nhỏ miệng mắng:

- Nếu không đang trong giờ học tôi đã xé xác hai người các cô rồi. Lục Kỳ nhà tôi dù sao vẫn hơn đám tép riêu chỉ biết soi mói người khác. Chẳng qua là các người ganh tị với Kỳ Kỳ thôi.

Chung Ngạn Dân tức tối trừng mắt: -Ai thèm ganh tị với cô ta chứ, đồ vô dụng.

Cũng may Lục Kỳ lên tiếng ngăn cản nếu không chỉ sợ rằng Tiểu Ly thật sự nhào tới đánh Chung Ngạn Dân mất thôi.

- Được rồi Tiểu Ly à mình không sao đâu, cậu không cần để ý bọn họ.

Bỗng tiếng nói cô giáo Trình vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, xua tan bầu không khí căng thẳng gây gắt ở những bàn cuối của lớp.

- Được rồi Liên Hoa em hãy chọn chỗ ngồi cho mình nhé.

Lý Liên Hoa đảo một vòng lớp 12A rồi nhìn về phía Bách Thiên, mỉm cười định nói gì đó nhưng khi nhìn qua Lục Kỳ lòng cô ta dáy lên nổi ganh ghét, khó chịu. Chợt giọng nói của Chung Ngạn Dân vang lên:

- Cô ơi, phía trước em còn chỗ chống, để Liên Hoa ngồi đây đi ạ.

Cô giáo Trình: -Liên Hoa, em thấy thế nào?

- Vâng, vậy em ngồi ở đó đi ạ.

Nói rồi Lý Liên Hoa từ tốn bước về phía bàn của Chung Ngạn Dân. Cô ta vừa ngồi xuống đã nghe thấy những lời xua nịnh của Chung Ngạn Dân và Hứa Ngọc.

- Xin chào Liên Hoa, mình là Ngạn Dân, rất vui được quen biết cậu.

- Còn mình, mình là Hứa Ngọc. Liên Hoa à cậu xinh thật đó, còn xinh hơn cả con nhỏ Lục Kỳ nữa đó.

Lý Liên Hoa cười ngượng thân thiện nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Nghe thấy những lời nịnh hót đó, Tiểu Ly thấy nổi cả da gà cô dùng ánh mắt dò xét thì thầm hỏi Tiểu Chí – anh bạn cùng bàn ngây ngô nhút nhát của cô.

- Này, Tiểu Chí cậu nói xem rốt cuộc Kỳ Kỳ đã đắc tội gì mà hai con nhỏ đó luôn nói móc nói méo cậu ấy vậy.

- Hả.. hả.. cậu nói gì vậy--- Tiểu Chí buôn quyển sách đang cầm, tay nâng nâng chiếc kính tròn tròn nhìn thật hài hước, cậu ngơ ngác hỏi lại Tiểu Ly.

- Ây thôi thôi, được rồi, tên mọt sách như cậu thì làm sao biết được 2 con tép riêu kia chứ.

Tiểu Ly vừa nói vừa xua xua tay quay người về phía trước mặc kệ Tiểu Chí kế bên vẫn còn ngơ ngác.

Quay lại bàn Lý Liên Hoa mặc kệ bên tai có Chung Ngạn Dân và Hứa Ngọc không ngừng luyên thuyên, nhưng ánh mắt sắc bén của cô ta không ngừng nhìn về phía bàn của Lục Kỳ và Bách Thiên. Trong lòng không cam tâm "Lục Kỳ, bây giờ Bách Thiên đã không còn để ý mày nữa rồi, tại sao mày vẫn bám theo anh ấy chứ". Cắt đứt dòng suy nghĩ ấy là giọng nói của cô giáo Trình yêu cầu cả lớp mở tập ra học. Suốt buổi học mọi người ai cũng tập trung chỉ riêng Lý Liên Hoa không tự chủ lâu lâu lại nhìn về phía Bách Thiên. Còn Lục Kỳ, không hiểu sau trong lòng cô lại có cảm giác bất an, nghĩ rồi thôi chắc đây là thời điểm thi cuối kì nên cô hơi căng thẳng sợ thành tích lại không tốt.

* * *

Reng~reng~reng

Đến giờ ra chơi, mọi người gấp gáp dọn sách vở tranh nhau xuống căn tin trường. Tiểu Ly cũng tạm biệt Lục Kỳ để xuống căn tin cùng Tiểu Chí

*Bên bàn Lục Kỳ lúc này

Cô nhẹ nhàng nhìn qua Bách Thiên, ngập ngừng mở lời:

- Bách Thiên à, mình có làm cơm đem theo, bọn mình cùng ăn nhé.

Nhìn hộp cơm trước mặt, Bách Thiên đứng dậy hờ hững đáp:

- Cậu tự ăn đi, tôi không thích ăn

Lục Kỳ vội đứng dậy theo, cô gấp gáp nói: - Không phải lúc trước chúng ta cũng thường ăn chung với nhau hay sao, Bách Thiên à mình đã cất công..

Chưa kịp nói hết lời, Bách Thiên đã chau mày nhìn Lục kỳ rồi nói: -Lúc trước của cậu cũng chỉ là những năm cấp 2, bây giờ tôi không thích ăn với cậu nữa như vậy được chưa.

Nói rồi anh sải bước ra khỏi lớp đi thẳng mặc cho Lục Kỳ phía sau không ngừng gọi tên: - Khoan đã, Bách Thiên.. Bách Thiên..

Đi chưa bao xa anh lại bị một người nữa cản bước, mà người này lại là Lý Liên Hoa. Anh định bỏ đi nhưng thấy Lục Kỳ sắp đuổi tới nên anh để mặc cô ta chắn trước mặt mình. Cô ta ngại ngùng nhìn anh rồi mở lời:

- Chào cậu Bách Thiên, mình là Liên Hoa mới chuyển vào sang nay, thật ra mình rất ngưỡng mộ cậu không biết mình có thể mời cậu một bữa trưa được không

Bách Thiên không thích tiếp xúc quá nhiều với người xa lạ nhưng đúng lúc Lục Kỳ vừa đến, mặc kệ cho người trước mặt có xa lạ, cũng không cần biết tại sao cô ta lại ngưỡng mộ mình trong khi mới vừa chuyển vào sáng nay, anh vẫn đồng ý với lời đề nghị của cô ta.

Lục Kỳ vừa đuổi đến lại nghe tiếng nói của Bách Thiên:

- Được thôi, đúng lúc tôi cũng đang đói, bữa này tôi mời cậu.

Anh vừa nói vừa nhìn về phía Lục Kỳ rồi quay đi, Lý Liên Hoa cũng nhìn theo hướng mắt của anh, nhận thấy Lục Kỳ, vẻ mặt cô ta trở nên ngây thơ ngơ ngác rồi đuổi theo anh. Chỉ mới một giây cô ta đã lật mặt, vẻ mặt lúc này vô cùng đắc ý, trong lòng không ngừng mỉa mai Lục Kỳ.

Nhìn theo bóng lưng của hai người nọ, lòng Lục Kỳ trở nên chua xót, nếu không kiềm chế e là cô sẽ khóc mất.