Lời Hứa Đàn Ông

Chương 20




Ngọc Bích lấy đồ ở bên phòng cu Bin xong cô đi ra thì thấy Quỳnh Hoa đang đứng trước phòng ngủ của mình cô liền hỏi

-Quỳnh Hoa cô lên tìm tôi à?

Quỳnh Hoa mới quay người lại và nói

-À tôi thấy chị lâu quá nên tôi lên tìm chị, chị xong chưa để tôi còn về nữa?

-Tôi xong rồi đây

-ngọc Bích tôi có chuyện này muốn hỏi chị?

– Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi”

– Căn nhà này là cô trang trí nội thất à, hay là anh Khải”

– Là tôi, anh Khải bận việc nên tôi tự trang trí nhà cửa theo sở thích của thôi”

Quỳnh Hoa như chết lặng hoá ra Tuấn Khải chưa bao giờ hết yêu Ngọc Bích, tới nỗi anh ấy còn trang trí nhà cửa giống như Ngọc Bích từng làm, anh ấy sống bên cạnh mình nhưng chưa bao giờ anh ấy thôi nhớ về Ngọc Bích, tệ thật mình mãi mãi chỉ là người thay thế mà thôi.

Quỳnh Hoa đau lòng tới mức cô không còn thấy chút cảm xúc nào nữa, cô nhếch mép cười rồi đi xuống gọi cu Bin

– Bin về thôi con..”

– Dạ”

Ngọc Bích còn dặn Bin

– Con trai về nhà phải nghe lời bố và cô Hoa nhé, chủ nhật mẹ tới đón nhé con”

– Dạ vâng ạ”

Sau đó Bin lên xe về cùng Quỳnh Hoa, Quỳnh Hoa lái xe nhưng tâm trí cô lại đang nghĩ về tất cả mọi chuyện mà cô đã trải qua .

Quỳnh Hoa càng nghĩ cô lại càng thấy đau lòng tới mức cô không chịu nổi nữa cô hét lên

– Aaaaaaaaaaa”

Bin thấy cô Hoa hét lên thì thằng bé vội hỏi

– Cô ơi cô sao thế ạ”

Quỳnh Hoa nhếch mép cười và nói

– Bin à…. Cô đau lòng quá Bin ạ, bố của Bin lừa dối cô? Lợi dụng cô , bố Bin là người xấu….

– Không , bố Khải không phải người xấu đâu”

Quỳnh Hoa thấy Bin bênh Tuấn Khải thì cô trừng mắt quát

– Bố mày là người xấu xa nhất trên đời này.

Cu Bin thấy cô Quỳnh Hoa lái xe ô tô rất nhanh và trâm trạng lại không được bình thường thằng bé sợ tới mức phát khóc luôn nó vừa khóc vừa xin

-con xin cô cô lái xe chậm thôi cô ơi, đi nhanh thế này nguy hiểm lắm ạ.

Quỳnh Hoa nhếch mép cười ánh mắt lạnh lùng

-Mày sợ chết à, haha nhưng tao không sợ chết.

-Cô ơi con xin cô đấy cô bình tĩnh lại đi mà.

-Mày câm mồm đi lải nhải điếc tai tao.

Cu Bin sợ quá nó liền lấy điện thoại ra và ấn gọi cho bố

“bố Nghe đây”

Cu Bin hét lên qua điện thoại

“Bố ơi cứu con với”

Cu Bin chưa kịp nói gì thêm thì Quỳnh Hoa đã giằng cái điện thoại của Bin và ném ra ngoài khiến cái điện thoai rơi vỡ nát, sau đó Quỳnh Hoa lái xe như điên chạy thẳng ra khỏi thành phố

Tuấn Khải gọi lại cho Bin không được anh gọi cho Quỳnh Hoa cũng không được, anh mới gọi cho Ngọc Bích

“ Ngọc Bích à, Bin có ở đó không “

“ Quỳnh Hoa đón thằng bé về rồi mà, thế Bin vẫn chưa về tới nhà à”

“ Con vừa gọi cho anh và nói giọng rất sợ hãi con nói “ Bố ơi cứu con” anh gọi lại thì thuê bao rồi, anh lo quá không biết con đã sảy ra chuyện gì nữa”

“ Chết rồi, rốt cuộc là sảy ra chuyện gì chứ, anh gọi cho Quỳnh Hoa chưa”

“ Anh gọi rồi nhưng không gọi được”

“ Vừa nãy Quỳnh Hoa vừa đón thằng Bin đi mà, giờ phải làm sao bây giờ chứ”

“ Để anh báo cảnh sát , em đi tìm xung quanh đấy xem có thấy Bin và Hoa không nhé”

“ Vâng vâng”

….

Tôi chạy đi tìm kiếm con trai khắp nơi nhưng không thấy, tôi hoảng sợ chân tay cứ bủn rủn ra ,Tuấn Khải gọi điện cho tôi báo bên phía cảnh sát họ đã tìm thấy chiếc điện thoại vỡ nát của Bin ở trên đường lớn, còn người vẫn chưa tìm thấy tôi lại càng lo sợ hơn

“ Con trai của tôi, không lẽ Quỳnh Hoa bắt cóc con trai tôi đi ư….Tại sao cô ta lại bắt cóc con tôi chứ, thằng bé đâu có tội tình gì đâu? Tại sao cô ta lại làm thế”

“ Người mang hận thù là tôi, tôi không hận cô ta thì thôi tại sao cô ta lại làm vậy với tôi chứ”

Một lúc sau Tuấn Khải lái xe tới đón tôi

-Ngọc Bích lên xe đi, cảnh sát đã định vị được vị trí Quỳnh Hoa và con trai của chúng ta rồi”

“ Vâng vâng”

Tôi và Tuấn Khải nhanh chóng đi tới địa điểm mà cảnh sát chỉ dẫn… vị trí đó tận ngoài tỉnh lẻ, Quỳnh Hoa bắt cóc con trai tôi thật rồi, tại sao cô ta lại làm như vậy chứ, ngồi trên xe tôi liên tục giục Tuấn Khải

-Nhanh lên.. anh lái xe nhanh lên đi.

-Em bình tĩnh đi anh lái xe nhanh hết cỡ rồi đó, đi nhanh nữa nguy hiểm lắm.

-Tôi không cần biết , anh lái xe nhanh lên

-Con trai chúng ta không sao đâu mà, em bình tĩnh lại đi.

-Tất cả là tại anh ngu ngốc đấy, nếu hôm nay con trai tôi có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho anh đâu.

-Anh cũng đau lòng kém gì em đâu, nhưng anh tin con trai chúng ta sẽ an toàn em hãy tin anh một lần đi mà.

….

Quỳnh Hoa lái xe đưa cu Bin ra bở biển vắng người, Bin hoảng quá liền bỏ chạy nhưng Quỳnh Hoa đã kéo Bin lại

-Mày đứng lại , ai cho mày chạy hả…?

-Bỏ con ra, cô bỏ con ra…

Quỳnh Hoa liền tát cho Cu Bin hai cái rất mạnh như trời giáng vào mặt khiến cu Bin choáng váng.

-Mày đừng có chọc điên tao, bố mẹ mày có lỗi với tao thì tao bắt mày phải trả giá..

-Bỏ con ra .. bỏ con ra..

Quỳnh Hoa trợn trừng mắt và lôi Cu Bin ra phía bờ biển… nhìn vách đá cao mấy mét Cu Bin hoảng sợ hét lên
-Cô định làm gì hả… buông con ra… bố mẹ ơi cứu con … cứu con với..,

Quỳnh Hoa nghiến răng và nói

-Mày cứ hét to nữa đi .. hét nữa đi , ở cái nơi vắng vẻ này sẽ không có ai cứu được mày đâu… mày hét nữa đi.