Khi Kiên đã đi rồi, căn nhà trở lại với vẻ yên ắng. Cả Minh Thư lẫn Thanh Nghiêm đều chưa muốn lên tiếng trước. Nhưng động tác pha trà của người đàn ông ngày càng nhanh, chứng tỏ rằng anh đang rất nôn nóng.“Anh đến bệnh viện đưa tôi về nhà hả?” Minh Thư cướp lấy chén trà của anh, đành phải buông lời.“Ừ.”Sự yên tĩnh lại kéo dài.
Cô không chịu nổi, nói thẳng: “Ừ là ừ như thế nào? Ý tôi là, dù gì tôi cũng đã cứu anh và anh đã khỏe mạnh rồi. Tôi không truy cứu trách nhiệm việc anh kể dao vào cổ tôi nữa. Nhưng chúng ta nam nữ khác biệt không thích hợp ở chung.
Anh cứ ở lỳ trong ở nhà tôi làm gì?”“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì tôi dặn cô đưa về số 7 đường Vĩnh Hòa. Cô lại đưa tôi về nhà mình, tôi phải hỏi cô có ý đồ gì mới đúng.”Minh Thư nghẹn lời trước câu hỏi của Nghiêm.Cô thở dài thườn thượt: “Ai nói anh hôn mê bất tỉnh làm gì?
Khi anh ngất tôi định đưa anh đến chỗ đó rồi. Nhưng không biết anh gây tội với ai, cổng chung cư có một đám người cứ đứng chờ đó. Nếu tôi xông đến thật thì sợ là cả hai đã chết mục xương mất.”Ánh mắt của Nghiêm vẫn đầy ý cười, nhưng sắc mặt đã dần trở nên nghiêm trọng.
Anh nhịp nhịp tay trên bàn, đăm chiêu.Thì ra hôm đó kẻ đâm anh một dao không chỉ có một mình. Bọn chúng để chắc ăn còn sai người mai phục ở nhà riêng của anh.Đây là căn nhà mà Thanh Nghiêm mới mua, trừ Hoài Hiên ra thì không cho ai biết. Vậy mà bọn chúng vẫn tìm thấy được.
Những người đó vẫn không tha cho anh.Sự nguy hiểm trong mắt Nghiêm làm Thư tò mò. Cô nhẹ nhàng lại gần anh một chút, hỏi: “Những người ám sát anh là ai vậy? Sao anh không đến bệnh viện hay là báo cảnh sát?”Thanh Nghiêm nhìn cô, đủng đỉnh: “Nếu tôi nói là người thân của tôi, cô có tin không?”Khi nói những lời này, giọng nói của anh xen lẫn nỗi buồn khó tả.Minh Thư gật đầu.
Cô từng xem nhiều bộ phim, thậm chí chứng kiến nhiều mảnh đời. Nếu so sánh với lợi ích kinh tế, rất nhiều người loại bỏ tình thân.Ánh mắt của Minh Thư trở nên buồn bã, mà Thanh Nghiêm rất nhanh nhạy nhận ra sự thay đổi này của cô. Anh cười cười:“Không phải lúc nãy cô hỏi tại sao tôi lại ở đây sao?”“Tại sao?”“Vì ông nội đang giục tôi phải kết hôn.”Càng nói, Minh Thư thấy càng khó hiểu: “Thì… anh mượn chỗ tôi để trốn mấy cô gái hả?”“Không phải!” Anh thằng thừng phun ra một câu: “Cô vừa mới nói thích tôi, muốn nuôi tôi rồi. Làm sao tôi phải trốn chứ?”Đầu Minh Thư càng ngày càng đau.
Cô ném con gấu bông đang ôm về phía Nghiêm. Anh tránh sang một bên, làm nó rơi xuống ghế sofa.“Sao mà tôi tin anh nổi chứ?”Không khí trong nhà đã bớt căng thẳng, Thanh Nghiêm mới nghiêm túc nói:“Tôi đã nói hôm qua. Nếu cô bảo vệ tôi an toàn, tôi sẽ trả ơn.
Cô muốn gì cứ thoải mái nói, chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ đáp ứng hết.”Minh Thư nhìn anh chăm chăm. Khi cứu Phùng Thanh Nghiêm, cô vốn dĩ không nghĩ đến ân huệ. Cho nên đối với những gì anh vừa nói, cô cũng không hứng thú lắm.Cho đến tận giờ, điều duy nhất cô muốn là mẹ ly hôn và sống tự do.“Thôi đi.” Minh Thư phẩy tay. “Điều tôi muốn anh không giúp được.
Hay là đơn giản thế này đi. Tôi xin nghỉ ở công ty anh mấy ngày, nhưng xem ra công việc ở nhà vẫn chưa xong. Anh tôi xin nghỉ mấy ngày nữa.”Phùng Thanh Nghiêm là người sảng khoái, anh dứt khoát đồng ý:“Được. Nếu vậy tôi cho cô nghỉ, sau này chúng ta là bạn. Nếu như cô gặp phải chuyện gì, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ.”
***Sau khi tiễn Phùng Thanh Nghiêm đi, Minh Thư lại nhận được cuộc gọi từ nhà ngoại. Người gọi đến là bố cô.“Con về nhà đi có chuyện gấp, đi đường cẩn thận.” Ông chỉ nói ngắn gọn như thế.Cô yên lặng thở dài, thầm thấy may mắn. Khi bố về nhà, cô sẽ thoải mái hơn một chút ít.
Mặc dù ông không bênh vực cô, nhưng bà nội nể tình con trai vẫn sẽ phải bằng mặt không bằng lòng với cô.Minh Thư trở về khi trời đã tối hẳn. Con đường mòn lát sỏi hun hút dẫn cô vào trong nhà chính. Người làm trong nhà thấy cô chủ trở về cũng không cần chào hỏi.“Mẹ tôi đâu?” Cô hỏi quản gia.“Mợ đang ở trong phòng. Nhưng ông chủ muốn gặp cô trước.
Cô vào phòng đọc sách đi.”Minh Thư thoáng nhìn qua cửa phòng mẹ mình. Cửa phòng vẫn đóng im ỉm, mẹ cô thường trốn trong đó, an phận sống qua ngày.“Mời.”Chẳng mấy chốc mà đến thư phòng, quản gia mở cửa. Khi cô đã vào trong phòng thì đóng cửa lại.Bố cô, ông Nhâm đang đứng bên cửa sổ, quay lưng vào trong phòng.“Con đến rồi đấy à?” Ông nói.“Lâu rồi bố không về nhà.” Minh Thư cứ ậm ừ.
Có lẽ vì đã lâu không nói chuyện, nên đoạn hội thoại của hai người rất nhạt nhẽo.Sau mấy câu thăm hỏi bình thường, ông Nhâm mới vào vấn đề chính:“Thư này, dạo này bà có làm khó con không?”“Con quen rồi. Thực ra đến tuổi này thì con đã bình thản với mọi việc, không còn trốn vào một góc mà khóc như ngày xưa nữa.”“Con đừng nói thế.” Ông Nhâm quay đầu lại: “Con là con gái của bố, đó là sự thật.
Chỉ tiếc bố không bảo vệ được cho con mà thôi. Bố quá vô dụng.”Hai mắt ông Nhâm lấp lánh như có nước, làm Minh Thư thấy lòng buồn nhè nhẹ. Cô muốn đặt tay lên vai ông an ủi, nhưng lại thu tay về, cúi gằm mặt.“Con và Kiên đã làm… vợ chồng chưa? Ý bố là đã có quan hệ thật chưa?”Câu hỏi của bố làm Minh Thư hơi ngạc nhiên.
Cô ngước đầu lên: “Tại sao bố lại hỏi vậy ạ?”Sắc mặt người đối diện vô cùng khó xử:“Thy vừa mới ở bệnh viện về. Con bé có thai. Sau khai bác sĩ xét nghiệm ADN bào thai thì cho ra kết quả nó là con của Kiên. Hừm… chúng nó không may ở với nhau trong đêm say rượu.
Giờ bố cũng hết cách rồi.”Mặt Minh Thư trong nháy mắt xám ngoét lại. Cô linh cảm được một điều gì mình không mong đợi sắp xảy ra.Quả nhiên, ông Kiên nói tiếp: “Nếu như chuyện này lộ ra thì không tốt đối với danh tiếng nhà chúng ta.
Con và Kiên chưa có gì với nhau cả, mà nó không yêu con, ở với nhau cũng khổ cả đời. Con xem, có thể dùng lý do đi du học để ly hôn với Kiên không? Bố sẽ bù đắp cho con.”___