Lời Hứa Của Anh

Chương 41: Ngoại truyện số 1





Sáu giờ tối, căn phòng khách vang lên mấy tiếng động kì dị. Một bé gái khoảng bốn năm tuổi đang đứng giữa nhà, ôm cặp tỏ vẻ hối lối. Nhưng con bé vẫn không vuốt yên được cơn giận của người phụ nữ trước mặt.
“Mẹ, Gạo Nếp biết sai rồi mà.”
“Con nói xem con sai ở đâu? Nếu không nói đúng thì mẹ sẽ hỏi cho đến bao giờ đúng thì thôi.”
Cô bé tên Gạo Nếp cúi đầu một cái thật sâu, như một góc vuông 90 độ hoàn mĩ, khuôn mặt ngây thơ buồn buồn:
“Con học hành không thành tài cho nên mới bị bạn giật tóc. Nếu con học giỏi hơn thì có thể đè nó xuống đất đánh tơi bời rồi.”
“Phùng Như Yên! Con giỏi lắm. Con nói lại một lần nữa xem nào.”
Hai người này đúng là Minh Thư và con gái đầu lòng của cô.
Năm năm trước, ở bến cảng, Minh Thư tốn hết sức lực mới có thể cứu được Nhã Thy lên bờ. Còn Kiên đã chìm xuống biển, trả giá cho mọi thứ mà hắn gây ra.
Chờ đến khi mọi người đến nơi, Nhã Thy yếu lắm rồi. Bác sĩ cố hết sức cũng chỉ có thể giữ được mạng sống của chị ấy. Xương sống do bị va chạm mạnh gần như không thể phục hồi nổi, cả đời của Nhã Thy có lẽ sẽ phải ngồi trên xe lăn.
Trong thời gian Nhã Thy ở bệnh viện, Thư có đến thăm chị gái vài lần, đều bị từ chối gặp.
Chị ấy ngồi trong phòng bệnh, nhờ người chuyển lời:
“Đừng có tưởng rằng tôi chắn đạn là vì muốn cứu cô. Tôi chỉ muốn chết cùng với Kiên mà thôi. Tên khốn khiếp giết con tôi… hủy hoại tôi… Em gái à, trên đời này làm gì còn ai ích kỷ độc ác hơn Từ Nhã Thy nữa? Cô còn mong gì tôi có một chút nhân tính hả?”
Minh Thư đứng ngoài cửa, đặt tay lên tường. Cô không chạm vào được thế giới của Nhã Thy, đồng thời cũng không hiểu chị ấy đang nghĩ gì.
Có lẽ tâm tình con người vốn là vậy. Xưa kia Nhã Thy là hòn ngọc trong tay bà nội, đáng lẽ cả đời phải sống an hưởng giàu sang và bình yên mới đúng. Còn cô, chỉ là hạt cát trên giày của chị ấy mà thôi.
Sai lầm nối tiếp sai lầm cho đến khi không thể quay đầu lại nữa. Nhã Thy mất hết tất cả, nhưng sự tự kiêu vẫn còn chảy trong máu, làm cô ấy không chấp nhận nổi việc gặp lại em gái mình trong hoàn cảnh này. Hơn nữa, đó lại là đứa em gái mà bản thân cô ấy cố gắng nhiều lần hãm hại.
Không chỉ Thy, Thư cũng không thoải mái khi đối mặt với chị gái cho lắm. Hai người đã trả hết nợ nần cho nhau, hiểu lầm xưa kia cũng không còn nữa. Mặc dù vậy, tình cảm thời ấu thơ đã vỡ tan tành, không phải ngày một ngày hai có thể hàn gắn được. Nếu như thời gian có phép màu, một ngày nào đó, họ sẽ nhìn thấy nhau một lần nữa, khi tất cả các vết thương lòng đã phai đi.
Khi đến bệnh viện, Thư cũng phát hiện mình có thai rồi. Thì ra những lời bà Nguyệt nói hôm đó ám chỉ rằng cô có em bé… Cô chưa kịp nhận ra đã bị Kiên bắt cóc, suýt chút nữa thì gây nguy hiểm cho cả đứa trẻ.
Thư cũng không thể ngờ rằng trong chỉ một đêm kia mà mình đã… đậu.
Lúc bác sĩ báo tin, Nghiêm cũng ở bên cạnh Thư. Anh cứ ôm chặt lấy cô, cả người cứ run lên không ngừng. Cô biết anh đang tự trách bản thân đã không bảo vệ được cho vợ con.
“Không sao rồi. Giờ chúng ta đã ở bên nhau.”
Cô cọ lên trán người đàn ông cười khẽ khẽ.
Hai người tiến vào lễ đường, chậm hơn dự kiến một tháng. Hôm đó cũng là một ngày đẹp trời, nắng ấm dần xua tan đi sương ngày đông. Con đường đón Thư đến lễ đường đầy hoa, và cả hội trường cũng đầy hoa nốt. Hoa trên cổng, hoa cắm trên các bàn, thực đơn, âm nhạc, các kiểu trang trí đều do Nghiêm trù bị. Còn riêng Thư, anh bắt cô ở bên mình 24/24 giờ, không rời mắt tí nào, hoàn toàn chẳng nhớ đến phong tục của các cụ gì cả.
Lúc đó bà Nguyệt hơi giận, mà bản thân cũng biết hai người vừa trở lại từ “cõi chết”, đành mắt nhắm mắt mở:
“Thôi đi thôi đi. Con mà hai cô cậu còn có trước được, để ý mấy cái phong tục này làm gì.”
Thư ngồi trong lòng Nghiêm, đang nghiên cứu mấy món ăn ngon để thêm vào tiệc, bật cười khanh khách.
Con gái của Minh Thư, có vẻ như từ nhỏ đã thừa hưởng cái gen quật cường của mẹ nó. Mang thai đứa trẻ này, Thư cực kỳ khổ sở. Những cơn nghén kéo dài đến tận tháng thứ tư, biếng ăn, chuột rút… dày vò cô. Khi lớn hơn một chút, mỗi lúc nó trở mình đạp một cái, Thư đều cảm thấy đau đến không thở nổi.
Cô cứ rúc trong lòng chồng mình làu bàu: “Đợi nó ra rồi, em phải nắm tóc nó đánh cho một trận.”
Nghiêm nằm bên cạnh vợ cũng không ngủ được, xoa lưng cho cô nhanh vào giấc. Mỗi đêm Thư tỉnh giấc đột ngột, cô lại thấy anh đang âm thầm bóp chân cho mình.
Cô vùi đầu vào trong chăn, chỉ thấy ngọt ngào.
Có lẽ hai người về già cũng sẽ như vậy, kề cận sớm tối, cô thì càm ràm với anh, anh thì cứ liên hồi đáp trả. Hai người như hai đứa trẻ con ngớ ngẩn, không ai chịu thua ai. Cho đến khi cả hai đều không đi vững nữa, chỉ có thể chống gậy, hoặc là tựa vào nhau.
Đến tháng thứ 9, rốt cuộc Phùng Như Yên cũng ra đời. Kể từ khi con bé “xuất thế”, biết đi rồi đi học, Thư càng khổ sở hơn với nó. Mỗi lần đến đón con là một lần cô nhận được phản ánh của giáo viên và các phụ huynh khác, rằng con cô lại đánh bạn rồi.
Y như hôm nay vậy.
“Con giơ tay ra đây!”
Thư không nhịn nổi nữa, cô lôi một chiếc thước kẻ ra, hăm dọa:
“Nói xem. Tay nào đánh bạn?”
“Tay này ạ.” Con bé cũng gan lỳ đưa tay ra.
Dáng vẻ không biết sợ này càng làm cô tức điên lên. Cô lấy thước kẻ, đánh đến “chát” một phát vào tay nó.
Con bé ngay lập tức khóc ré lên.
“Biết đau không?”
“Dạ… có…” Tiếng nói yếu ớt vang lên với âm thanh nức nở thút thít. “Nhưng bạn ấy lấy bút chì của con.”
Thư mềm lòng mà vẫn phải cố ý làm mặt dữ.
“Bạn ấy lấy thì con có thể mách cô giáo. Con đau thì bạn cũng đau. Có hiểu hay chưa?”
“Dạ.” Như Yên hít mũi một cái, đôi mắt to tròn nhìn mẹ đầy tội nghiệp. Thư cảm thấy mình đã thua rồi. Làm mẹ mới biết lòng cha mẹ, con cái luôn là điều quan trọng nhất với cô
Cô thở dài, xoa đầu con bé:
“Mẹ biết Yên của mẹ là cô bé rất mạnh mẽ. Nhưng sự mạnh mẽ này của con dùng để bảo vệ mọi người, thì con mới là kẻ mạnh chân chính. Mọi người sẽ tin yêu con hơn. Đừng bắt nạt bạn nữa được không?”
“Dạ. Con sẽ không bắt nạt mẹ… À không, không bắt nạt bạn nữa.”
“Được rồi, đi vào rửa tay nghỉ ngơi rồi chuẩn bị ăn cơm đi.”
Minh Thư giục con mình lên nhà, sau đó chậm rãi lê bước vào trong bếp. Nghiêm đang đứng trong đó. Anh đeo tạp dề, thấy cô thì cười:
“Sao rồi. Có cần anh xoa bóp vai cho không?”
Cô xua xua tay: “Khỏi khỏi! Không phải trong truyện “Tình một đêm với tổng tài”, sau khi người ta kết hôn sung sướng lắm à? Được chồng thương yêu, mua cả trung tâm thương mại. Con vừa sinh ra đã biết nói, ba tuổi biết lập trình máy tính. Tại sao con em là con gái mà cả ngày chỉ ương bướng với đánh bạn thế chứ? Còn anh nữa, người ta mười tám múi ngời ngời, còn anh, sắp thành một múi đến nơi rồi.”
Cô tuôn một tràng dài rồi tựa lưng vào gờ bếp. Thật ra cô chỉ nói thế thôi, chứ gia đình như thế này mới khiến cô thỏa mãn. Có vài mâu thuẫn và rắc rối nho nhỏ, vợ chồng hay cãi nhau mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, con cái tinh nghịch bướng bỉnh mà vẫn lương thiện… Cuộc sống như thế vô cùng chân thực, làm cho cô muốn giữ những giây phút yên bình thế này suốt cả cuộc đời.
Nghiêm lấy một ít bột đang nặn, bôi lên mặt Thư:
“Em đang miêu tả quái thai đấy, không phải chồng hoặc con đâu.”
Khi anh nói xong câu này, Thư mới thấy mặt mình bị vướng. Cô nhảy lên người anh, giả làm động tác bóp cổ:
“Phùng Thanh Nghiêm! Em phải á.m s.át anh.”
“Không có đâu, em đang quang minh chính đại g.iết người giữa thanh thiên bạch nhật.” Anh ôm cô lại, cắn cắn vào tai cô. “Em g.iết chồng là thiệt lắm đó.”
Thư không hiểu tại sao anh lại rất thích làm động tác này. Có vẻ như là vì tai cô có vị rất ngon chăng? Cô co rụt cổ lại vì ngứa, cố gắng trốn tránh.
“Anh làm gì vậy. Giờ vẫn còn mặt trời đấy.”
Tiếng nói trầm ấm của Nghiêm làm cho Thư run lên: “Ban ngày không được, ý em là ban đêm thì được hả?”
“Vô lại.” Thư giẫm lên chân Nghiêm, làm anh phải nhảy lò cò bằng một chân. Nhất thời, cả khu bếp bị xáo trộn cả lên.
“Em cứ đợi đấy. Tối nay em xong với anh rồi.”
Nhưng dự tính của Nghiêm không thể thành hiện thực. Sau khi chỉ đạo xong hết mọi việc ở công ty, anh vừa mới ôm được vợ mình vào tay thì có tiếng gõ cửa phòng.
Như Yên ôm theo một tập vẽ, đứng trước cửa nhìn anh.
“Sao con chưa ngủ?”
“Con muốn ngủ với mẹ.”
Con bé vừa nói xong đã chạy vụt vào bên trong, không để cho bố nó kịp phản ứng. Nhanh như sóc, nó leo lên giường của Thư:
“Con tặng mẹ.”
Cô nghi hoặc nhìn con gái đang ôm chân mình nịnh nọt, cầm bức tranh trong tay nó.
Trên bức tranh là khung cảnh cả gia đình ngồi quây quần bên nhau. Bốn chữ “Mừng ngày của mẹ” xiên xiên vẹo vẹo đang treo trên đầu một người, trông có vẻ “rất giống” cô.
Thư xoa cằm lại, tính toán một hồi: “Hôm nay đâu phải sinh nhật mẹ hay 20/10 gì đâu?”
Con bé chui vào lòng cô cười hì hì: “Ngày nào cũng là ngày của mẹ. Ngày nào con cũng muốn tặng quà cho mẹ.”
Thư giả bộ cốc vào đầu con gái một cái, trong lòng cảm động, mà tỏ ra ngoài chỉ có bộ mặt dữ dằn: “Thôi đi, chị đang lấy công chuộc tội thì có.” Rồi cô chỉ vào một đứa trẻ ở trên bức tranh: “Tại sao lại có bạn nhỏ này ở đây?”
Như Yên mở to mắt, miệng cứ líu lo: “Mẹ không biết à? Đây là em trai con, con trai của mẹ đó. Con xin chúc cho bố mẹ sớm có em trai. Con sẽ chăm em cho hai người đi du lịch luôn.”
Thư nghe xong câu chúc của Như Yên, còn chưa cảm thấy gì, đã thấy ruột mình quặn thắt. Một cơn buồn nôn dâng lên tận cổ, làm cô phải nghiêng mình ra khỏi giường.
“Ọe.”
Sắc mặt của Nghiêm đang đứng ở cửa vốn dĩ đã đen rồi, giờ lại càng đen thêm. Rốt cuộc ông trời đang muốn trêu đùa anh mà. Nếu lần này có một thằng nhóc tòi ra thật, anh sẽ ném tất cả hai đứa cho bà ngoại.