Lời Hứa Của Anh

Chương 27: BIỂN TRỜI CÁCH MẶT




Ông Khoan rít một điếu thuốc. Làn khói ngà ngà bay vòng quanh ông, tạo cho người khác một cảm giác rằng ông đang rất thư thái. Ông híp mắt lại, đánh giá Thư một lượt từ đầu cho đến cuối:“Cháu chẳng có điểm gì xứng với nó cả. Gia thế, khí chất, tài năng, kể cả bản lĩnh. Cháu làm người thảm hại, nể tình riêng quá nhiều. Ở nhà thì bị ghét bỏ ruồng rẫy, không đấu nổi một bà già và một cô ả dốt nát.

Có tài nhưng không chuyên tâm sự nghiệp, chỉ muốn làm một người bình thường sống qua ngày. Giờ đến một “con hát” như Nhã Linh cũng chào thua. Cháu nghĩ cháu có điểm nào phù hợp với Nghiêm, người thừa kế mà ông tự hào nhất đây?”Ông ngồi yên như vậy, sắc mặt điềm nhiên, không giận dữ, chửi rủa. Giống như một người lớn tuổi đang căn dặn con cái…

Vậy mà, từng từ từng chữ nói ra lại biến thành con dao găm, khơi lại toàn bộ vết thương lòng của cô.Đó là sự đáng sợ của những người trải đời. Thư hơi nhổm người dậy, nhưng đến phút cuối, cô lại điều chỉnh tư thế, ngồi im trên ghế.Ông Khoan nhíu nhíu mày nhìn cô, có vẻ như đang thấy cô khá thú vị, hoặc là tán thưởng cô nằm ngoài dự đoán của ông.“Ta tưởng cháu sẽ đứng dậy mắng vào mặt ta chứ.

Già rồi mà còn không biết nhìn người, kiểu đó…”Thư thả lỏng người, cầm tách trà được chuẩn bị sẵn trên bàn lên uống.“Tại sao cháu phải làm như thế ạ? Ông là ông của Nghiêm, cũng giống như ông của cháu. Ông dạy rất phải, cháu không có gì để cãi lời cả. Lời của người lớn có giá trị cảnh tỉnh như thế, cháu để trong lòng còn chẳng kịp, sao lại hắt nước đổ đi.”Ông Khoan gật gù: “Tốt, biết thân biết phận như thế là rất tốt.

Ta không cảnh cáo cháu phải rời khỏi Nghiêm, vì dù gì cháu cũng là người mà nó thích. Tiến xa hơn là không thể.”Thư mỉm cười dịu dàng: “Mặc dù cháu không xứng với Nghiêm về gia thế, tiền bạc, hay tài năng, anh ấy vẫn thích cháu, như lời ông nói vậy.

Tình cảm của tụi cháu rất đơn giản, không có lợi ích hay so kém thiệt hơn, chỉ cần hai người yêu nhau là đủ. Cháu nghĩ rằng tương lai không nói được điều gì, giờ phút này, anh ấy là của cháu.”Ông Khoan dừng lại, ánh mắt bắn về phía Thư với vẻ sâu xa, không biết đang ngẫm nghĩ điều gì. Rồi ông bật cười:“Giỏi lắm. Tài năng khác thì chẳng có bao nhiêu, riêng mồm mép thì nhanh nhảu.”“Cháu không dám.”Ông không đối đáp tiếp với cô, mà nâng tay lên xem đồng hồ. Thư cũng nhìn lên đồng hồ treo tường, đã bốn giờ chiều.“Đến rồi đấy.” Ông chợt nói.“Cháu không hỏi ta là ai đến hả?”“Nếu như ông muốn thì không hỏi ông cũng nói cho cháu biết. Trái lại, cháu có muốn hỏi cũng chẳng có được câu trả lời.”“Thông minh lắm.”Ông Khoan khen ngợi một câu thật lòng.

Khi ông đứng lên, vài người hầu nữ đột ngột xuất hiện. Họ đứng trước mặt Thư, làm động tác “mời”.Thư hoảng hốt đứng dậy: “Chuyện này là sao vậy ông? Giờ cháu có việc rồi, cháu xin phép về trước.”Cô xoay người muốn đinữMấy người hầu nữ lại tiến lên một bước, chặt đứt toàn bộ đường ra của cô.“Xin lỗi cô, chúng tôi chỉ làm theo lệnh.”Thư nhìn người ra lệnh cho họ bằng ánh mắt phải có được câu trả lời.

Ông Khoan cũng không câu giờ quá lâu, cười ngâm ngâm: “Không phải cháu vẫn nói là Nghiêm thích cháu sao? Vậy thì để cho cháu xem người yêu cháu thật lòng đến đâu, ông có một màn kịch.”“Cháu không xem. Chú Toàn đã nói sẽ để cháu về nhà an toàn.

Nhà họ Phùng sẽ giữ lời hứa chứ?”“Chắc chắn ta sẽ mang cháu trở về an toàn, yên tâm đi.” Ông hất hàm cho mấy người hầu nữ: “Đưa cô Thư vào bên trong.”Thư biết mình có giãy giụa hay phản đối bây giờ thì cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ đành để mặc cho người ta dẫn cô đi vào bên trong.Trong tường có một cánh cửa ẩn. Mấy người mở ra, mang cô vào một căn phòng kín đáo.



Bên trong có đồ ăn vặt và hoa quả, đồng thời còn có ghế ngồi.Thư nhìn về một mặt tường, chợt nhận ra cô có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong phòng khách.Trên bàn còn có một cái loa, kết nối với bên ngoài.Ban nãy khi ngồi với ông Khoan, Thư chỉ thấy phía này là một tấm gương lớn mà thôi.

Thật không ngờ đây là loại kính một chiều. Cô có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra ngoài kia, ngược lại, người bên ngoài không bao giờ thấy được cô.Trong lòng Minh Thư hoảng hốt. Giờ cô bị nhốt ở chỗ này, dù Nghiêm có tìm đến, đứng ngay trước mặt, anh cũng không biết đến cô đang có mặt trong chính căn nhà của mình.

Thư đập tay lên cánh cửa. Nó được làm bằng chất liệu đặc biệt, cách âm tuyệt đối, thậm chí còn chẳng có tí rung động nào. Ông Khoan đang ở bên ngoài quay lưng về phía cô. Tiếng nói của ông ấy vang lên từ cái loa:“Đừng tốn công vô ích nữa. Cháu có lấy búa đập cũng không ai nghe thấy đâu.”Tay Thư trượt dài theo tấm kính, rồi buông thõng xuống. Trong lúc tuyệt vọng nhất, rốt cuộc coi cũng thấy được một người vô cùng quen thuộc tiến vào tầm mắt mình.

Là Nghiêm.Nhã Linh đi sau anh, khuôn mặt cười tươi roi rói, thân thiết chào hỏi với ông Khoan.Lòng Thư bất an, thậm chí còn có gì đó nhoi nhói trong tim. Không phải anh nói sẽ đi nước ngoài ba ngày liền sao? Hôm nay mới có ngày thứ hai, tại sao anh lại có mặt ở nhà vào ngày hôm nay.

Hơn nữa, tại sao lại mang theo Nhã Linh?Chẳng có được câu trả lời, cô ngồi xuống ghế. Âm thanh cười nói từ bên ngoài không ngừng vọng vào trong tai.“Anh Nghiêm đến tìm cháu bất ngờ quá, nên cháu không chuẩn bị gì nhiều. Chỉ có ít rượu vang ngoại nhập, cháu xin biếu để ông và chú dùng bữa thêm ngon miệng.”“Rượu chè gì nữa. Ông lão đây già rồi. Ha ha. Thôi, cháu có lòng rồi, cứ để đó đi.”“Đâu có ạ. Ông còn khỏe mạnh lắm.

Nhất định ông sẽ sống đến năm một trăm năm mươi tuổi.” Nhã Linh đặt quà xuống bàn, niềm nở nói.“Đúng là dẻo miệng quá.”Thư ngồi nghe bọn họ tán gẫu, tâm tình phức tạp, mãi chẳng phản ứng gì được.

Cho đến khi nghiêm đi đến trước tấm gương sửa sang lại quần áo.Ánh mắt anh xoáy sâu vào trong tấm gương, giao với ánh mắt của cô. Thư giơ tay đập đập lên thứ ngăn cách giữa hai người, muốn nói với Nghiêm rằng cô đang ở đây.Nghiêm nhìn vào tấm gương thật lâu, khiến Thư có cảm giác rằng anh nhìn thấy mình.

Cô gọi anh:“Em ở đây. Anh có nghe thấy tiếng em không?”Trước câu hỏi của cô, Nghiêm quay người đi.Phải, anh quay người đi. Cả người Thư trùng xuống, bị sự tuyệt vọng bao trùm lấy, nhấn cô xuống vực sâu.