Thư không tin vào tai mình. Cô mở to đôi mắt ra nhìn bà đăm đăm. Có thể nói mẹ con có đôi mắt rất giống nhau, chỉ khác là Thư nhìn tỏ mọi việc, còn bà Nguyệt đã bị thời gian che mờ đi sự tinh anh.“Tao thách mày đấy!” Bà Vân sấn sổ tới, miệng thổi phì phì. “Tao thánh một con đ*** như mày rời xa được con tao đấy.”Những lời độc địa làm bẩn tai Thư.
Khác hẳn với mọi lần, cô vẫn thường đứng chắn trước mẹ mình. Lần này, bà Nguyệt bảo bọc cô trong vòng tay. Bà nhẫn nại bước lên trước:“Đây là lần cuối cùng con gọi mẹ là mẹ. Thân phận con thấp kém làm mẹ bị chê cười, con thừa nhận. Nhưng trước khi gả vào nhà này, con cũng nổi tiếng một phương.
Được chồng thương xót vớt con ra khỏi nơi hỗn tạp là phước phận của con, mà cũng là cái khổ chèn ép con cả đời rồi. Hai mươi tám năm nay, bưng cơm rót nước, chăm mẹ chăm chồng, con đều giữ vững đạo làm con làm vợ. Duy chỉ có điều…”Bà nghẹn lại quay sang vuốt tóc con mình: “Phụ nữ nào chẳng muốn có con để nương tựa về già. Con trót dại sinh con bé ra, nhưng con không hối hận. Con bé là con của anh Nhâm, là cháu của bà. Hai mẹ con con chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì, chứ đừng nói là tranh tài sản với Thy.
Nó đã sống đời sống của riêng nó, xây dựng sự nghiệp của riêng nó. Người ta nói máu mủ ruột già, nhưng nếu… sự có mặt của con với Thư ở trong nhà này là tội lỗi, thì con xin phép mẹ, cho chúng con được rời khỏi đây.”Hốc mắt Thư lại nóng lên, mờ hơi sương.
Cô nhịn xuống, để cho mình không rơi một giọt nước mắt nào. Cô muốn hai mẹ con thật quật cường khi ra khỏi đây.Mặc dù bà Nguyệt nói rất nhẹ nhàng, từng lời một lại như vả vào mặt mẹ chồng. Bà Vân nghiến răng ken két, không phủ nhận nổi những hành vi trong lời buộc tội của con dâu: “Cay nghiệt với con cháu, thiên vị…”Bà giãy lên: “Được! Được! Giỏi lắm! Mày muốn đi, một đồng một cắc cũng không được mang đi. Còn cả nó nữa, mang trả lại căn nhà mà thằng Nhâm cho nó đây.
Đừng tưởng bà già này không biết mày làm cái gì sau lưng tao?”“Nhà nào?” Bà Nguyệt quay lại hỏi Thư.Cô vỗ tay bà để trấn an, rồi nhìn thẳng vào bà nội:“Bà nhầm rồi, bố không cho cháu bất cứ cái gì cả. Căn nhà đó là do cháu kí hợp đồng với ông ấy. Cháu chấp nhận ly hôn trong êm đẹp, để người ta không biết rằng nhà họ Từ giàu có bề thế nhưng dột từ nóc xuống.”Bà Vân đập bàn tức điên lên, gần như không thở nổi.
Người bà co giật đùng đùng lên vì chịu sự đã kích.“Thư… bà…” Mẹ Thư sợ đến nỗi trắng bệch mặt.Thư không nói nữa, vội vàng lại gần ấn huyệt nhân trung cho bà.“Cút ngay! Đừng động vào người tao! Đồ mất dạy! Mày không phải cháu tao! Mày không phải là cháu tao!”Bà Vân vừa nói vừa lên cơn.
Nhã Thy đẩy Thư ra, làm cô ngã xuống đất.“Tránh ra để mang bà đi viện! Mày muốn làm gì thế hả?”Thư không để ý đến sự mỉa mai của chị ta.“Nếu như muốn bà không bị làm sao thì tránh sang một bên đi.”Cô nói xong, một bên giữ chân tay bà nội mình lại, một tay không ngừng bấm huyệt mấy chỗ huyệt.
Đồng thời, cô còn sai người làm lấy dầu xoa tay xoa chân, theo dõi bà từng chút một. Khoảng mấy phút sau, bà Vâm đã bình tĩnh trở lại, sắc mặt cũng hồng hào hơn.Mẹ con Thư đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ muốn rời khỏi nơi này, chứ không muốn bức bà Vân xảy ra chuyện. Vì dù sao đi chăng nữa, con người cay nghiệt này cũng là mẹ chồng, là bà nội…“Nếu đã không còn việc gì nữa, con xin phép đi trước.” Minh Thư cúi đầu, trong khi bà Vân ngồi thở dốc nhìn cô.
Đã mấy năm nay, bà thừa nhận rằng mình chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt của đứa cháu này. Những lời cười chê của họ hàng đã che đi bản tính người bà sẵn có, làm bà không muốn nhìn thấy cô.Đây là nỗi nhục của dòng họ, bằng chứng chứng minh rằng con trai bà đã thoát khỏi sự khống chế của mẹ, để lấy một người vợ đê hèn.Minh Thư thở dài, đứng thẳng lưng:“Cháu vẫn phải nói một câu, dù rằng đã qua nhiều năm rồi.
Năm đó chị Thy bị ngã hồ sen, cháu không đẩy chị ấy. Cháu với chị ấy đang ngồi chơi thì chị ấy bất thình lình ngã xuống. Đến khi cháu phát hiện mọi người đã đến rồi.”Cả bà Vẫn lẫn Nhã Thy đều mở to mắt.Cô nói tiếp: “Việc bị hiểu lầm bao nhiêu năm quá khiến cháu khổ sở. Giờ mọi người tin hay không chẳng có giá trị gì với cháu nữa.
Cháu chỉ nói vậy thôi.”Trong sự ngơ ngác của mọi người, Thư nắm tay mẹ mình ra khỏi căn nhà xa hoa tráng lệ. Bóng cô ngả dài trên mặt đường, chạm vào những hòn sỏi màu trắng đục.Một bước… hai bước… Hai người sắp ra khỏi đây vĩnh viễn.“Đợi đã!”Sau lưng chợt có tiếng gọi.
Hai người quay đầu lại. Nhã Thy xách váy chạy nhanh về phía này.Chị ta dừng trước mặt Thư: “Rốt cuộc cô gặp chuyện gì? Tại sao cô lại nói rằng tôi hại cô chứ?”Thư theo dõi thật kỹ sắc mặt chị mình. Trông chị ta uể oải, làn da xám xịt, giống như không được yên giấc cho lắm. Sự gai góc tàn nhẫn trên người Thy đã bị mài nhẵn từ lúc nào, chỉ còn lại sự yếu đuối bất lực ở lại.“Trong hộp cháo bà nội đưa cho mẹ tôi có thuốc mê. Các người biết thừa có bất cứ thứ gì ngon bà cũng nhường cho tôi.
Ai có thể đột nhập vào nhà họ Từ để hãm hại một người họ không quen biết, còn tình cờ đưa đến trên giường chồng cũ của chị chứ?”“Không thể nào!” Thy bật thốt: “Tôi không động vào nó. Hôm đó tôi đi khám thai, trở về nhà thì đã thấy mẹ cô mang một hộp cháo về rồi.
Hơn nữa bà còn chọn một hộp giữa bảy cái hộp khác nữa. Nếu như chỗ cháo đó có vấn đề, tất cả mọi người trong nhà đều gặp chuyện rồi. Tôi làm sao biết được mẹ cô sẽ chọn hộp nào mà mang đi chứ?”Thư ngạc nhiên quay sang nhìn mẹ mình, thấy bà gật đầu thừa nhận.
Một suy nghĩ xẹt qua đầu, khiến cô chợt thấy lạnh cả người.