Cơn gió lạnh mùa đông quét qua thành phố. Minh Thư cất gọn bộ váy cưới vào trong tủ rồi chậm rãi xuống dưới tầng. Khách khứa đã về từ lâu lắm, nhưng trong nhà vẫn ngổn ngang sau đám cưới hỗn loạn.
Tiếng động cơ ô tô êm ru dừng ở trước cửa. Là chiếc xe quen thuộc của Kiên, chồng cô. Anh phóng thẳng vào trong sân, làn khói đằng sau chiếc bô xả ra làm Minh Thư ho lên sặc sụa. Do xe dùng loại kính một chiều, cô đứng bên ngoài không nhìn rõ sắc mặt anh ra sao.
– Là Thy hả con?
Tiếng của bà Loan mẹ chồng làm Mình Thư giật mình, cùng lúc cánh cửa xe mở ra, cô rốt cuộc cũng nhìn thấy Nhã Thy.
Nhã Thy vẫn giống ba năm trước vậy, rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại đượm nét buồn. Cô ấy vừa nhìn thấy bà Loan thì rơm rớm nước mắt:
– Mẹ! Con là Thy đây.
Giây phút nhìn thấy Nhã Thy và Kiên tay trong tay bước xuống từ trong chiếc xe ô tô đắt tiền, Minh Thư lảo đảo đến nỗi phải dựa vào bồn cây cảnh. Cô tưởng rằng ba năm sẽ giúp tình yêu của mình và Kiên đơm hoa kết trái, khiến anh quên đi Nhã Thy, nhưng hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mộng phũ phàng.
Nhã Thy và Minh Thư vốn là chị em cùng cha khác mẹ. Mẹ của Nhã Thy đã mất sau một vụ tai nạn giao thông. Phải đến năm năm sau, ông mới tái giá với bà Nguyệt, sinh được Minh Thư. Khác với chị gái có nhà ngoại giàu có bề thế, mẹ của cô chỉ là một ca sĩ phòng trà bình thường. Minh Thư luôn ngưỡng mộ chị gái có bố và ông bà nội ngoại yêu thương. Tính tình cô lại đơn thuần ngây thơ, nên lúc nào cũng chạy theo người ta làm chân sai vặt.
Sau đó, Nhã Thy lên đại học, gặp được Kiên, cũng là chồng cô hiện tại.
Chị gái đã quen với phong cách của tiểu thư nhà giàu, tất nhiên không vừa mắt một chàng trai mới từ nhà quê lên tỉnh. Nhưng bản tính muốn được vây quanh làm cô ấy không cự tuyệt nổi người đàn ông ga lăng này. Sau khi lợi dụng chán chê Kiên, Nhã Thy gọi Minh Thư mới mười bảy tuổi đến, cố ý miêu tả Kiên thật tốt trước mặt cô.
– Chị thích anh ấy hả? – Minh Thư hỏi chị.
Nhã Thy lắc đầu nguầy nguậy:
– Không, chị muốn giới thiệu anh ấy cho em. Anh ấy cực kỳ thích người con gái như em luôn.
– Em vẫn còn nhỏ, yêu đương gì đâu. Nhưng nếu chị không thích anh ấy thì nói thẳng đi, đừng để anh ấy trông ngóng nữa.
Minh Thư cũng không phải kẻ ngốc, không lý nào lại chẳng nhìn ra chị mình chỉ lợi dụng người ta, nhưng đây là chuyện của hai bên, cô cũng không ngại can thiệp vào.
Đáng ra Kiên và cô chỉ là hai đường thẳng song song. Vậy mà hôm ấy, khi cô chân ướt chân ráo mới lên đại học, anh rốt cuộc xuất hiện. Người đàn ông ấy nhường ô của mình cho cô rồi đội mưa về, trong khi không hề biết cô là em gái của Nhã Thy.
Tình yêu của thiếu nữ ở nơi xa lạ rất dễ nở rộ. Cô biết rằng mình đã thích Kiên, không phải Kiên trong lời kể của chị gái, mà là Kiên thuộc về riêng cô. Việc anh chỉ thích Nhã Thy không làm cô chùn bước, bởi lẽ Minh Thư biết chị mình không yêu anh.
Quả nhiên, không lâu sau Nhã Thy tìm một cái cớ nào đó mà cô không biết để đẩy Kiên ra, cưới một thiếu gia giàu có của Hà thành, tổ chức lễ cưới linh đình năm ngày năm đêm. Cô len lén để ý Kiên đứng ngoài cửa thật lâu không dám vào, liền đi ra bắt chuyện với anh.
– Em không cần an ủi anh đâu. – Ánh mắt anh đượm buồn nói.
– Em không an ủi anh. Em đến để làm anh yêu em.
Nhiệt huyết của cả thời sinh viên của Minh Thư chỉ dành cho Kiên, cuối cùng cũng làm anh ngỏ ý nói lời yêu mình, rồi kết hôn.
Nhưng trong đám cưới của hai người, anh lại bỏ mặc cô giữa mấy trăm tân khách, chỉ vì một cuộc điện thoại của Nhã Thy.
Minh Thư tỉnh mộng nhìn khung cảnh lộn xộn trước nhà, bần thần hồi lâu.
Kiên tiến về phía hai người phụ nữ ôm nhau mừng mừng tủi tủi giữa sân, dường như bỏ quên người vợ đang đứng giữa cơn gió lạnh. Minh Thư ngắm bộ quần áo chú rể đang mặc trên người anh, cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt.
Cô vội nắm tay anh lại:
– Anh làm gì vậy?
– Em làm gì vậy? – Anh không hề trả lời mà hỏi ngược lại cô.
– Em làm cái gì? – Minh Thư giống như nghe được một câu chuyện quá đỗi đáng cười, nhưng không sao cười nổi. – Hôm nay là ngày cưới của chúng ta. Anh bỏ em suốt năm tiếng đồng hồ tiếp đãi khách khứa một mình, sau đó lại đưa… đưa chị của em về đây của em là có ý gì?
Mẹ chồng cho Minh Thư một cái nhìn sắc lẻm:
– Cô hỏi gì kỳ thế? Cô còn biết đây là chị cô à? Con bé gặp chuyện nên chồng cô mới đón nó về đây. Cô không hỏi han chị mình tiếng nào đã vội trách mắng nó là sao?
– Mẹ, chuyện này không đơn giản như mẹ nói.
Minh Thư đáp lại một cách quyết liệt, không để ý đến người mẹ chồng đang nghiến răng kèn kẹt, rồi nhìn thẳng vào Kiên. Còn chồng của cô thì đang che chắn trước mặt Nhã Thy, giống như sợ rằng cô sẽ nhảy bổ vào và làm tổn thương cô ấy. Chua chát thay.
Minh Thư nói rành rọt từng chữ, không để cho anh có cơ hội trốn tránh:
– Em muốn hỏi, tại sao anh lại đưa chị ấy về đây?
Kiên nhíu mày như đây không phải chuyện quá quan trọng:
– Thy hôm nay vừa mới ly hôn chồng em có biết không? Hay em chẳng quan tâm gì đến chị gái? Lúc anh đến thì Thy say rượu đang bị cướp vây quanh, cô ấy lại không muốn làm bố mẹ em lo lắng nên anh mới mang cô ấy về đây.
Nhã Thy đứng bên cạnh anh cũng hồng hồng hai mắt:
– Chị xin lỗi. Chị không biết anh Kiên sẽ bỏ đám cưới để đến đây. Nếu biết chị đã không gọi điện.
– Chị biết anh ấy sẽ đến tìm chị mà Nhã Thy. Chị thông minh như thế làm sao mà không biết được? Ai là anh Kiên của chị? Anh ấy là em rể của chị đó! – Minh Thư gạt nhẹ tay chị mình ra, không ngờ được rằng cô ấy sẽ ngã sang một bên.
– Em đừng có quá đáng quá! – Kiên phản xạ rất nhanh, đẩy cô sang một bên.
Sức phụ nữ luôn có hạn khi so với đàn ông. Hành động này của Kiên khiến cho Thư ngã xuống sân. Một viên sỏi rạch vào tay cô đau rát, máu ngay lập tức túa ra.
Kiên thấy vậy vội vàng buông Nhã Thy ra, cuống cuồng nắm lấy tay Thư lên xem xét.
– Em có sao không?
Thư nhanh chóng rụt tay lại, rồi đẩy anh ra. Cô ngăn dòng nước mắt đang tràn bờ mi của mình, chậm rãi nói:
– Nếu như anh vẫn còn thương cô ấy, em cũng không ép anh. Chúng ta ly hôn đi.
– Em nói cái gì vậy? – Kiên bàng hoàng hỏi lại, trong khi Nhã Thy làm ra dáng vẻ hoảng hốt nhưng không hề lên tiếng.
Còn bà Loan thì chép miệng mỉa mai:
– Ôi cô quý hóa quá. Ông bà thông gia thật biết dạy con, còn ghen ngược với chị mình nữa.
– Mẹ. Đủ rồi. – Kiên cắt ngang lời của mẹ mình, rồi ôm lấy vai của Thư. – Em đừng đùa giỡn nữa. Hôm nay là đám cưới của chúng ta, hôn nhân không phải trò đùa của em. Anh biết em không phải người không hiểu chuyện ganh tị với chị của mình chứ?
Câu nói của Kiên thổi bùng lửa giận trong lòng cô:
– Như anh đã nghe thấy rồi đấy. Em biết anh vẫn còn tình cảm với chị em. Giờ anh và cô ấy trai đơn thân, gái một mình. Em tác thành cho hai người.
Minh Thư vừa nói xong vừa đứng dậy, đẩy mạnh người đàn ông đang ôm mình ra.
Kiên chạy theo cô, nhưng Nhã Thy còn nhanh hơn. Cô ấy túm lấy tay của em gái mình ở ngoài cổng, nói kiểu gì cũng không buông.
– Em nghe chị giải thích. Chị không định cướp cái gì của em cả. Em với Kiên yêu nhau nhiều năm, đừng vì chị cãi vã có được không?
Nhã Thy nhìn bên ngoài giống như đang cầu xin Minh Thư, nhưng thực chất đang cố dùng móng tay dài nhọn của mình để đâm vào tay em gái. Minh Thư đau không chịu nổi, lại cực kỳ ngứa mắt người chị giả tạo này, vội hất mạnh cô ta ra.
– Chị đừng có giả và trước mặt tôi! Tôi ghê tởm chị.
Nhã Thy giống như bị ai đó điều khiển, ngã nhoài ra đường. Trong khi đó, một chiếc xe sang trọng vừa lúc chạy đến.
Cả Minh Thư lẫn Kiên đều hoảng hốt muốn kéo Nhã Thy lên, nhưng không kịp.
Rầm.
Một tiếng động lớn vang lên. Nhã Thy ngã trước chiếc xe ô tô, trên trán, máu ròng ròng chảy xuống. Minh Thư còn chưa kịp trấn tĩnh lại, thì đã thấy một cái tát đã giáng xuống mặt mình.
Chát.
Kiên thu tay lại trong ánh mắt bàng hoàng của cô:
– Tốt nhất em nên cầu nguyện cho cô ấy không sao. Anh hối hận vì đã lấy người phụ nữ độc ác như em.