Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 63: Viên mãn (2)




Phần 4

Mọi chuyện coi như đã xong. Bây giờ chỉ còn khách mời nữa thôi.

Anh và cô ngồi ở phòng khách ghi tên khách mời mà mỏi hết cả lưng.

"Ôi trời ơi! Chết cái lưng em mất!" cô than lên.

"Anh nói rồi mà em không nghe, để người khác làm cho không chịu, cứ nằng nặc đòi tự mình làm, giờ thì than mệt"

"Nhưng mà em muốn từ mình làm! Như thế mới có thành ý."

Anh hết cách với cô luôn. "Được rồi, nếu em mỗi thì nằm nghỉ đi, để anh viết cho."

Cô lên sô pha nằm nghỉ, được một chút thì tiếng con ních vang rộng trong nhà

"Mẹ ơi, ba ơi!" Nhất Nhất và Hạ Hạ chạy xuống chơi với ba mẹ mình.

Cô vui mừng "Nhất Nhất, Hạ Hạ lại đây với mẹ nào!"

Hai đứa nhào vào lòng cô, Hạ Hạ hiếu kỳ hỏi "Ba đang làm gì vậy mẹ?"

"Ba đang viết thư mời cưới ấy mà!"

Nhất Nhất bất ngờ đáp: "'Cưới hả mẹ? Là cái lễ mà hai người yêu nhau hay tổ chức hả mẹ?"

".."

".."

".."

"Haha, đúng là con của ba! Thông minh đấy!" Minh Thành vừa cười vừa nói.

Ôi trời, đúng là con anh. Mới có 4 tuổi mà biết nói thế rồi!

Cô đánh vào vai anh một cái, nói: "Anh thiệt là! Con nói như thế mà anh còn cười được à! Anh dạy hư con đó!"

"Ể? Anh có dạy đâu, con nó tự nói mà!"

Cô quay qua nhìn Nhất Nhất hỏi: "Nhất Nhất, nói mẹ nghe, ai dạy con nói thế hả?"

"Dạ là chú Khải"

"Hahah, em thấy chưa! Anh nói là anh đâu có dạy hư con đâu!"

Cô lắc đầu ngáng ngẩm, nói: "Con đó, đừng có nghe chú Khải nói, chú dạy hư con đấy!"

Nhất nhất ngây thơ đáp: "Chú nói là con trai thì nên biết sớm, sau này dễ cưới vợ hơn đấy ạ!"



"Hahaha! Đúng đúng, ba đồng ý!"

"Đồng ý cái đầu anh ấy! Còn con nữa Nhất Nhất, con chỉ mới 4 tuổi thôi, chưa đủ tuổi nói tới mấy chuyện cưới hỏi gì đó đâu!"

"Vâng ạ"

"Có gì đâu, anh thấy con biết sớm thì tốt mà!"

"Anh đó! Sớm thì sớm chứ, nhưng đằng này thằng bé mới có 4 tuổi. Cái này không phù hợp với trẻ nhỏ đâu. Em thấy tốt nhất là nên gạch tên cậu ta khỏi danh sách khách mời luôn đi!"

"..."

(..]

Phần 5

Đã đến ngày tổ chức đám cưới. Đám cưới được tổ chức ở biển Fiji, một trong những bãi biển đẹp nhất thể giới.

Xung quanh đều đều trang trí với hoa tử đinh hương tím, biển xanh biếc, ngay cả ông trời cũng đang hạnh phúc cho họ, bầu trời trong xanh, tạo nên khung cảnh vô cùng tuyệt vời.

Mọi thứ đều đã sẵn sàng, cô từ từ bước ra trong ánh mắt khen ngợi chả mọi người, cô khoát lên chiếc váy cưới trắng, không phải dạng váy bồng xòe, mà là chiếc váy ôm, tôn lên vòng eo của cô. Phần tà xẻ tôn lên đôi chân nuột nà của cô.

Cô càm bó hoa tiến đến chỗ của anh, bên cạnh cô còn có Lệ Thanh Thanh và Hạ Hạ.

Anh đứng trên sân khấu cùng với Nhất Nhất. Khi cô càng bước đến gần, anh đã không kìm được nước mắt mà khóc. Khóc vì quá yêu cô, vui vì từ nay trở đi, cô chính thức là vợ anh, mãi mãi thuộc về anh.

Cô đứng đối diện anh, nắm tay nhau.

"Lục Minh Thành, Tần Minh Thiên, hai con có đồng ý trở thành vợ chồng, sống cạnh nhau cả đời không?"

"Con đồng ý" cả hai cùng đồng thanh.

"Từ nay về sau, hai con chính thức trở thành vợ chồng"

Cả hai trao nhẫn cho nhau và trau nhao nụ hôn nồng cháy. Lúc này bà Tần và Tần Minh Thiên cũng bước lên sân khấu.

"Tôi giao con bé cho cậu! Cậu phải yêu thương con bé thật nhiều, nếu cậu dám làm con bé buồn, tôi nhất định sẽ xé xác cậu." Anh nói với Minh Thành.

"Vâng, em biết ạ!"

"Hai đứa phải thật hạnh phúc nhé!" bà Tần chúc phúc cho hai người.

Cô bế Hạ Hạ, còn anh bế Nhất Nhất, cả gia đình chụp một tấm hình vô cùng đẹp và ngập tràn hạnh phúc.

[..]

Phần 6.

"Cục cưng ơi, em đáng yêu quá đi!"



"Anh thiệt là, làm nhanh tí xíu đi, để con mà vô là thôi xong đó!"

"Em cú từ từ đi vợ ạ, đêm nay còn dài, anh đã kêu tài xế đưa hai nhóc qua nhà bà ngoại rồi! Giờ cứ yên tâm!"

"Anh cũng tính trước rồi à?"

"Tất nhiên! Lâu lâu có một đêm, phải làm cho lâu!"

"Hay cho câu lâu lâu mới có, đây không phải là đêm thứ tư trong tuần rồi à?"

"Thì phải tranh thủ chứ, 1 tháng rồi còn gì, anh không được chạm vào em, khó chịu chết đi được!"

"Rồi rồi, đừng thang nữa!"

"Nhẹ lại chút... A…..ahh..."

"Vợ yêu, gọi anh đi!"

"Á...a anh...chồng yêu...chồng à... Nhẹ lại..á..uhmm.... Chút ...á ahhh"

"Sướng không vợ yêu?"

"Sướng...sướng...á ahhh uh...m chồng ơi... Mạnh lên đi chồng... Vợ muốn nữa....á uhmmm sướng quá!"

"Vợ yêu tham lam, mới kêu nhẹ lại mà giờ.... Đêm nay chồng "làm" chết vợ!"

"Á...ahhh ummm, sướng quá...sướng quá chồng ơi.... Á.... Uhmm mạnh lên đi chồng, cắm mạnh vào...ahhhh!"

"Phụt" anh bắn hết vào trong cô

"Á thoải mái quá... Sướng quá!"

"Vợ yêu d*m quá. Chồng thích, yêu vợ nhiều!"

(...)

Phần cuối.

Sau mọi chuyện thì bà Lục cũng đã bị giam vào tù do tội giết người 5 năm trước và cố ý gây thương tích. Mức án phạt là 10 năm tù.

*Góc chia sẻ: ta da!!! Chuyện "Lời hứa bỏ quên" đã hoàn rồi! Cảm ơn các độc giả đã đồng hành cùng tui.