Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 36: Cuộc chơi bắt đầu




Một buổi sáng chủ nhật nữa lại đến. Bây giờ đang là mùa đông nên sáng sớm cứ lành lạnh, nhưng ánh mặt trờ vẫn rọi xuống sưởi ấm cho vạn vật trong cái mùa đông lạnh giá này.

Tại nhà của Minh Thành.

Trên chiếc giường king size, ấm áp Minh Thành đang chống tay nhìn cô gái nhỏ mà mình yêu thương, chiều chuộng hết mực. Khi cô ngủ hàng lông mi đen dày và dài khép lại, da cô lại rất trắng nhưng cũng rất hồng hào.

Mỗi lần cô ngủ sâu anh lại lén nhìn cô một lúc mới ngủ bởi khi cô ngủ thì bộ dạng hay giận dữ chống đối anh đã biến mất thay vào đó là một bé con vô cùng ngoan ngoãn.

Anh thích nhìn cô, vì cô luôn mang cho anh một cảm giác rất yên bình nhưng đôi khi cũng là sợ hãi, anh sợ... Sợ một ngày nào đó cô rời xa anh, sợ anh không thể bảo vệ cô một cách chu toàn. Cô gái nhỏ của anh nhìn thế nhưng lại vô cùng cứng đầu nhưng nếu đã yêu cô thì anh vẫn luôn cảm nhận được một sự ngoan ngoãn, yêu thương đặc biệt mà chỉ dành riêng cho anh.

Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn vào buổi sáng sớm. Anh nói nhỏ vào tai cô: "Bé con, dậy nào, trời sáng rồi. Tối qua em nói với anh là ngày mai em muốn thức sớm đi dạo cơ mà, nào bé cưng dậy thôi." Nói xong anh lại tiếp tục hôn một cái nữa.

Cô chầm chậm mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai không góc chết của anh, anh đang nhìn cô, cô liền vòng tay ôm cổ anh lấy anh làm điểm tựa mà nâng người lên hôn vào môi anh. Nói: "Chào buổi sáng, anh yêu."

Anh hôn lên trán cô nói: "Yêu em." Rồi bế cô vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, còn anh thì đi xuống bếp làm đồ ăn sáng cho cô.

Khi người làm thấy anh thì họ nhanh chóng hỏi: "Thiếu gia cần gì ạ?"

Anh liền phất tay ra hiệu cho họ ra ngoài rồi nói: "'Tôi làm đồ ăn sáng cho cô ấy, mọi người không cần giúp đâu."

Nghe anh nói vậy họ cũng lui xuống.

Sau một hồi loay hoay trong bếp, bữa sáng của cả hai đã hoàn thành. Anh nhìn vào thành quả của mình tự tin đáng giá là ngon. Cô vừa bước xuống đã thấy gương mặt tự tin của anh, cô vừa cười vừa nói: "Đầu bếp kiêm ông xã của em làm gì mà đứng đó cười tủm tỉm thế hả?"

Anh nhìn lên cầu thang thấy cô đang đi xuống mà vừa cười vừa khoe thành quả "Bà xã, xuống đây coi anh làm đồ ăn sáng cho em nè, đảm bảo em ăn vào sẽ thấy ngon mà không nói nên lời đâu."

Cô đứng trước mặt anh nói: "Được thế anh đi tắm trước đi, em chờ."

Anh gật đầu, vừa cười vừa đi.



Sau một lúc chờ anh, thì anh cũng ra ngồi với cô. Cô ăn một miếng trước, chưa kịp nhai hết thì anh đã hỏi: "Sao?

Ngon không?" Cô gật đầu thay lời nói.

Sau khi nhai xong cô nói: "Anh cũng thử một miếng đi."

Cô vừa nói xong thì môi lập tức bị khóa lại. Anh nhanh chóng đưa lưỡi vào mà càng quét bên trong khuông miệng của cô. Hai tay cô đặt lên ngực anh muốn đẩy anh ra nhưng không được.

Khi anh cảm thấy đã đủ anh đã thả môi cô ra. Anh nói: "Ừm, đúng là rất ngon."

Cô: "... Anh vui lắm à?" Anh nhìn cô nói: "Vui chứ, ăn kiểu này vừa ngon vừa được hôn vợ."

Cô nói: "Anh đúng là đồ cơ hội, đã thế còn vô liêm sỉ."

Anh chỉ nhìn cô cười rồi cả hai từ từ thưởng thức bữa sáng.

Sau khi ăn sáng xong, cô đề nghị để mình rửa chén giúp anh mặc dù nhà có sẵn máy rửa bát. Sau khi rửa xong đóng chén bát kia, cô đi lại ngồi vào lòng anh mà nói:

"Hôm nay trời đẹp quá anh nhỉ?" Cô đưa mắt nhìn ra ngoài, cô có thể thấy được những con chim sẻ đứng đậu trên những càng cấy hót líu lo, rất êm tai.

Anh nói: "Ữm, rất đẹp. Em có biết giờ anh đang nghĩ đến gì không?"

Cô xoay lại nhìn anh thắc mắc hỏi: "Nghĩ gì?" Anh cười nhẹ, lấy tay vén phần tóc mái của cô nói: "Sáng sớm đầu mùa đông thể này, vừa ấm ấm, vừa lành lạnh thật sự rất thích hợp để 'yêu thương' nhau đấy."

Cô vẫn còn đang suy nghĩ câu nói của anh thì anh đã hôn lên cổ cô. Cảm giác hơi... Rùng mình. Nhưng ngay sau đó, cô đã hiểu mà đánh vào vai anh nói: "Hết thuốc chữa, tên chết bẩm nhà anh. Em không muốn, chỉ muốn đi chơi thôi!"

Anh cười nói: "Được được, thế bảo bối muốn đi đầu nào?"



Cô đáp: "Đi đâu cũng được, em muốn đi dạo một chút cho khoay khỏa."

Anh gật đầu nói: "Được, nhưng đi đâu thì đi nhưng cũng phải mặc áo khoác vào, đã vào đông rồi."

Cô ngoan ngoãn nghe lời anh mà lấy áo khoác cho cá hai rồi mặc vào. Anh nắm tay cô đi ra ngoài. Cô hít vào luồng không khí thanh mát buổi sáng. Hai người dắt tay nhau đi qua từng ngõ nhỏ, sự yên bình bao phủ cả hai con người.

Đang đi thì cô đột nhiên chú ý đến một sạp bán hoa ven đường. Cô kéo anh qua đó, hỏi người bán: "Cô ơi, một bông bao nhiêu vậy ạ?"

Cô bán hoa đáp: "'Chỉ 3 nhân dân tệ thôi, cô thích hoa nào thì cứ lựa đi ạ."

Cô nhìn qua một hồi thì chọn một bó hoa tử đinh hương tím, anh nhìn cô thắc mắc hỏi: "Sao em chọn hoa đó thế?"

Cô đáp: "Tại em nhớ lúc nhỏ em đến nhà cậu em, cậu em đã trồng cả một vườn hoa tử đinh hương, mẹ em nói loài hoa này tượng trưng cho sự chung thủy và chân thành trong tình yêu. Mẹ em còn nói, hãy tặng nó cho người mà con yêu nhất vì nó giống như một vị thần sẽ bảo vệ cho tình yêu của chúng ta."

Cô mua bông xong thì quay qua nhìn anh nói: "Tặng anh."

Anh nhìn cô cười nói: "Em tặng anh tức là anh là người em yêu nhất à?"

Cô đỏ mặt gật đầu. Anh kéo cô vào lòng rồi hôn lên đỉnh đầu cô.

"Á... Huhu" Cô bất ngờ vì tự nhiên lại có tiếng la rồi khóc trong khi cô đang chìm đắm vào sự ngọt ngào của tình yêu. Cô nhìn qua thì thấy đó là tiếng của một bé gái, bé gái ấy bị té có lẽ là đã chảy máu. Cô chạy lại cuối người nhìn xuống nói: "Cô bé à, đừng khóc nữa được không? Ngoan đứng dậy nào chị đưa em đi khám nhá." Cô nhẹ nhàng đưa tay ra.

Ngay khi bé gái chuẩn bị nắm tay cô thì...

"Thư Thư, cẩn thận!"

"Ẩm" Một tiếng động kinh hoàng. Đó là một chiếc xe hơi màu đen, nó đã nhắm thẳng vào cô mà đạp ga hết cỡ, ngay lúc anh phát hiện ra tính kéo cả cô và cô bé kia nhưng không kịp, chỉ kéo được cô ra nên chiếc xe đó đã tông thẳng vào cô bé rồi mất lái mà đâm vào những cửa hàng gần đó. Bó hoa cô mới vừa mua cũng đã nát bấy.

Cô khi bị anh kéo ra mà khụy xuống, cô kinh hoàng nhìn cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt. Trong khi cô đang bàng hoàng trước mọi thứ thì anh đã biết cuộc chơi đã bắt đầu.