Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 27: Đầu tư




“Cút.”

Một tiếng hét vang lên và một cái gối bay thẳng vào mặt của Minh Thành.

“Baby à, thôi mà, đừng giận nữa nha.” Minh Thư đã cho anh ‘ăn chay’ hơn 2 tuần, không những thế anh còn bật ngửa khi cô nói phải cách xa cô tận 2 mét. Hết cách rồi, anh phải thành tâm xin lỗi cô mà thôi, nhưng mà… Với tình trạng này thì e là…

“Cút ngay cho em, em không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn thấy mặt anh.”

“Baby của anh đừng nói thế, anh đau lòng lắm đó.”

“Em không cần biết, anh cút.”

“Anh mà không cút thì chia tay đi.”

“…” Anh im lặng một hồi thì nói:

“Rút lại lời nói đó của em. Ngay, lập, tức.”

“…” Cô im lặng.

Khi nghe cô nói đến hai từ “chia tay” thì ngay lập tức cảm giác giận dữ bùng lên. Anh nói như ra lệnh: “Anh nói em mau rút lại câu đó, hoặc tiếp tục làm chuyện đó như lần ở công ty. Em chọn cái nào?”

“Tại sao em phải rút lại chứ, người sai là anh cơ mà. Anh đừng nghĩ em không dám chia tay anh.” Nói xong cô đi thẳng ra khỏi phòng. Anh nhanh chóng chạy theo cô. Xuống đến phòng khách anh nắm tay cô lại hỏi:

“Em vậy là đang có ý gì hả?”

“Anh còn giả ngốc à, em nói rồi em sẽ chia tay, không ở với anh nữa.” Cô gỡ tay anh ra đi thẳng ra ngoài và lấy xe chạy đi.

Anh đứng trong nhà chóng tay lên trán mà thở dài. Anh nói: “Đúng là cái thói cứng đầu không bỏ được mà.”

3 tháng sau.



Đã hơn 1 tháng cả hai không gặp nhau, sắc mặt của anh cũng thay đổi 360 độ. Gương mặt vui vẻ hàng ngày giờ thay bằng gương mặt lạnh như băng của anh khiến tất cả nhân viên đều phải run mình.

Còn ở bên phía cô thì đang phát triển rất tốt, phải nói, bằng những kinh nghiệm của mình cô đã quản lý công ty vô cùng xuất sắc. Chỉ trong vài tháng, cô gần như đã tạo được tiếng vang trong làng thiết kế. Bây giờ sự nghiệp của cô chẳng khác nào như diều gặp gió.

HOT! Công ty PT của Tần tổng đã ra mắt bộ sưu tập mới nhất mang tên Ánh Dương.

Sau khi công ty của cô tung ra bộ sưu tập thì dường như tất cả các trang báo đều xuất hiện tên cô. Dự án này cô đã ấp ủ lâu lắm rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa hoàn thành 100%, vì cô còn thiếu một viên kim cương vàng, đó chính là tâm hồn của bộ sưu tập lần này. Cô vẫn đang nỗ lực thu hút các nhà đầu tư và tài trợ vào bộ sưu tập này.

Sau khi nhận được tin tức này thì các nhà đầu tư lớn trong làng thiết kế đều đổ vào dự án này của cô. Đối với họ, gần cả 5 năm mới có một gương mặt mới và bộ sưu tập đẹp thế này thì đầu tư vào đây thì chỉ có lời. Hôm nay là ngày mà cô đi gặp nhà đầu tư của mình, vừa bước ra khỏi cửa thì.

“Tần tổng, tài khoản của công ty chúng ta vừa mới nhận được 1.000.000 nhân dân tệ.” Đó là giọng của Allan. Cô xoay người lại.

Cô bất ngờ hỏi: “Cái gì? Ở đâu ra chứ?” Cô còn tính nói thêm một câu nữa nhưng chưa kịp nói thì một giọng đàn ông vang lên.

“Là tiền đầu tư của Lục thị từ vị trí chủ tịch là Lục Minh Thành.”

Anh từ ngoài bước vào, anh mặc bộ vest đen toát lên vẻ lịch lãm và lạnh lùng. Cô nhìn anh một cách không thể tin vào mắt mình.

Thấy bộ dạng như bị ma nhập của cô, anh cười như không mà nói: “Sao thế, số tiền anh đầu tư lớn đến nổi khiến em phải bất ngờ thế sao?”

Anh nói tiếp: “Em không cần cảm ơn anh đâu vì anh cũng chỉ muốn giúp vợ anh thôi mà, bây nhiêu đó chả là gì với anh đâu.”

Cô đáp: “Lục tổng khi không lại rảnh rỗi đến mức đầu tư 1.000.000 Nhân dân tệ vào bộ sưu tập này sao?”

Anh nói: “Ừm, mà Tần tổng đã nhận được đầu tư rồi thì… Chắc cũng không cần phải đi gặp người khác nữa đúng không?”

“Nếu không phiền thì tôi và Tần tổng cùng nhau bàn về hợp đồng.”

Cô cười nhẹ đáp: “Được, Lục tổng mời ngồi.”

Anh lấy ra một bản hợp đồng để lên bàn, nói:

“Trong hợp đồng đều ghi rõ các khoản điều kiện cần đáp ứng, Tần tổng đọc kỹ rồi xem xét đi.”



Allan lúc này cất tiếng: “Tần tổng, chị cần tôi giúp gì không?”

“Cô…” Chưa đợi cô lên tiếng anh đã nói: “Hợp đồng này không cần cô giúp đâu, mình cô ấy là được rồi, cô cũng có thể đi ra rồi đó.”

Cô lên tiếng: “Lục tổng thích quản người của tôi lắm à?”

Anh đáp: “Đơn giản là vì… Hợp đồng này chỉ dành riêng cho em thôi.” Cô vẫn chưa hiểu được ý của anh, cô tiếp tục đọc và cho đến khi…

Điều khoản thứ 5: Để đảm bảo việc ký kết hợp đồng cũng như quá trình hợp tác được suôn sẻ thì phải dùng thân báo đáp.

Cô đờ cả người khi đọc điều khoản mà anh đưa ra, thấy thế anh nói: “Sao, những điều này được chứ?”

Cô mỉa mai đáp: “Tôi không nghĩ Lục tổng lại là người lưu manh thế, cả điều khoản vô lý thế mà cũng nghĩ ra được.”

“Quá khen.”

Anh đứng dậy đứng trước cô nói: “Trong 3 tháng qua anh không hề làm phiền đến em, cũng chỉ để em thỏa mãn sở thích của mình, nhưng không có nghĩa em có thể quen một một người đàn ông khác. Anh có thể cho em tất cả mọi thứ, nhưng tuyệt đối không bao giờ cho phép em yêu người khác ngoài anh.”

Anh nói xong thì dùng tay nâng cầm cô lên rồi khóa môi cô bằng một nụ hôn nóng bỏng.

Anh thả đôi môi đã bị mình gậm nhấm đến đáng thương và nói: “Hợp đồng đã ký, hợp tác vui vẻ, baby của anh.”

Cô cười nhếch mép nói: “Được, em sẽ không lãng phí số tiền 1.000.000 nhân dân tệ đó đâu, đối với anh nó không là gì, nhưng đối với em thì nó là một tảng đá nặng, e rằng nếu dự án này mà lỗ chắc em cũng phải đền hợp đồng đến mức bán cả nhà ấy.”

Anh đáp: “Không cần đền, hợp đồng của anh cũng là của em, cũng đừng lo đến chuyện bán nhà vì… Anh sẽ chuyển nhượng toàn bộ tài sản kể cả nhà của anh cho em.”

“Anh không sợ em sẽ lấy hết của anh rồi chạy ra nước ngoài à?”

“Không, em thử chạy xem. Cho em chạy đằng trời cũng không thoát được anh đâu.”