Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 17: Mối nguy cho tương lai




''A Thành à, em nhớ anh quá.''

''Jenny, em có thôi đi không, em đừng làm phiền anh nữa.''

''Ý anh là em gây phiền phức cho anh đấy hả?''

Cô ta ngồi xuống, làm mặt giận dỗi. Jenny là tiểu thư của nhà họ Khắc, gia đình cô là gốc hoa nhưng đã định cư ở Mỹ cũng hơn 10 năm, nay cô ta 18 tuổi, vẫn còn đang là sinh viên. Có lần cô ta được ba mẹ đưa về Bắc Kinh chơi, vừa mới lần đầu gặp Minh Thành cô ta đã say điếu đổ, vốn dĩ nhà họ Khắc cũng muôn lầm thân với nhà họ Lục để tăng cao vị thế nên cũng để Jenny làm loạn, tuy họ biết thiếu gia nhà họ Lục không phải là người dễ đụng, chỉ là anh vẫn còn kiên nhẫn mà thôi.

''Em có thôi đi không, Jenny, anh đang làm việc mà em cứ đến quấy rầy thế này.''

''Không, không em không quậy đâu, anh cho em ở lại đây nha, ở nhà chán lắm.''

''Chán thì ra ngoài chơi, tới đây làm gì?''

''Sao anh nói thế, vô tâm thiệt đó, em sẽ méc ba mẹ là anh quát em không cho em chơi.'' Cô cứ lãi nhác khiến anh bực mình quát lên.:

''Em quậy vậy đủ chưa, đi ra ngoài đi.''

''Anh..anh.'' Cô bị quát thì cứng họng đành ngậm ngùi đi ra ngoài.

Anh ngồi trong phòng tựa lưng vào nghể xoa xoa hai thái dương mà thở dài.

Anh cầm điện thoại lên gọi vào một số ''Alo, tối nay hẹn chỗ cũ.''

''Okay'' Bên kia đáp lại với giọng điệu vui vẻ.



Quán bar Sn

Trong phòng có 3 người đàn ông mặc vest vô cùng lịch lãm, Tiêu Xuân Khải là con trai của nhà họ Tiêu cũng là bạn thân của Minh Thành, anh đang ngồi chung với Tùng và Khải. Ba người đàn ông đang nhăm nhi ly rượu của mình. Khải cằm ly rượu lắc nhẹ nói: ''Cô bé đó lại làm phiền cậu rồi à?''

Anh đáp: “Cô bé cái đầu cậu, cô ta là con quỷ thì có, suốt ngày làm phiền tớ, nhứt đầu chết đi được.''

''Haha, cô ta chắc thích cậu lắm rồi, hay đáp lại người ta một chút đi.''

Tùng ngồi im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Não cậu úng nước à mà lại nói thế, cậu ấy làm gì mà chịu yêu ai ngoài Minh Thư chứ.''

''À, nhớ rồi, mà nè Thành à, tôi chưa bao giờ gặp cô ấy bao giờ, nhưng mà có một người con gái có thể khiến cậu kiên nhẫn chờ 6 năm thì thật là... Khi nào cô ấy về, cho tớ gặp cô ấy đi.''

''Cậu có mà mơ đi.'' Thành đáp lại một cách hờ hững nhưng đôi mắt đã thành hình viên đạn nhắm vào anh. Anh biết thế liền nói xéo.

''Có xin gặp mặt người ta chút thôi cũng ghen, cậu yên tâm đi tôi có chết cũng không giành thứ gì của cậu đâu.''

Ba người tiếp tục nhăm nhi, thỉnh thoảng nói chuyện.Tùng hờ hững hỏi: “Thành à, tôi nghĩ cái cô Jenny đó không phải dạng vừa đâu, coi chừng cô ta sẽ là mối nguy cho tương lai của cậu và Minh Thư đấy.''

''Tùng nói đúng, nhân lúc cỏ chưa mọc dày, nhanh chóng triệt tiêu đi, không thôi... Sao này lại làm khổ cô bé nhà cậu.'' Khải cũng nói theo.

Công ty SEC

''Thành ơi, hôm nay em có làm cơm trưa cho anh nè, thử đi.''



''Em mang về đi, anh không ăn đâu, sáng đã ăn rồi.'' Anh nói nhưng vẫn không ngước mắt nhìn cô ta.

''... Sáng thì sáng nhưng mà đến trưa thì vẫn phải ăn chứ, không thôi lại bị đau bao tử đấy.''

''Anh đã nói không sau rồi, em mang về rồi đi về nhà luôn đi, đừng tới làm phiền anh nữa.'' anh nói với vẻ lạnh lùng.

''Anh Thành, em đã thích anh lâu rồi đây, em đã làm rất nhiều điều cho anh mà không lần nào anh nhận hết vậy, anh biết rõ là em thích anh mà.''

''Anh thì không.'' Anh trả lời chỉ vỏn vẹn ba chữ, nhưng ý đã quá rõ ràng.

Cô đơ hết cả mặt ra, nói: ''Thành à, anh cho em một cơ hội thôi được không.''

''Không.”

''Tại sao?'' cô ta gằn giọng nói với anh, anh đáp lại.

''Vì anh đã có người trong lòng rồi.” Cô ta nghe thế thì đúng đờ ra, cảm xúc khó chịu nói.

''Anh nói dối, em không tin anh chỉ là không muốn em bám theo anh thôi đúng không, nên anh mới bày ra cớ này đúng không?''

''Anh không giỡn với em, anh chỉ nói đến đây thôi,còn lại là do em, bây giờ thì ra ngoài được rồi chứ?''

''Anh...'' Tính nói thêm gì đó, nhưng cô ta sợ nếu nói thêm gì đó thì sẽ tự chuốc họa vào thân, nên ngoan ngoãn đi ra. Đến khi ra trước cổng của công ty, vẻ mặt bức xúc thể hiện rõ trên mặt cô ta.

Cô ta định lấy điện thoại ra điện cho ai đó nhưng lại thôi, vì cô ta biết, Minh Thành cũng không phải là người dễ đụng đến, cô ta cũng biết rõ thế lực gia đình cô chẳng là gì trong mắt anh cả. Cô ta suy đi tính lại cũng quyết định không làm gì nữa, không nên bứt dây đọng rừng vào thời điểm này.