Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 13: Lạnh nhạt ~




Sáng nay là ngày thi đầu tiên trong 2 ngày thi tốt nghiệp THPT quốc gia bài và ăn sáng. Thời gian thi kéo dài hơn 1 tiếng, tích tắc cũng đã trôi qua sau khi kết thúc buổi thi cô đi thẳng về nhà.

Lúc đang đi ra cổng trường cô đã lướt qua một bóng hình quen thuộc đó là Minh Thành, hai người giờ đây dường như là hai người xa lạ, vốn dĩ lúc trước cô đã muốn giải thích với anh rồi nhưng vì ngày thi cận kề nên cô đợi sau thi sẽ giải thích, nhưng bây giờ cô suy nghĩ lại thì đây có phải là...một sự lựa chọn đúng hay không.

Dường như bây giờ tất cả sự tập trung của cô đã dồn vào hết những kiến thức ấy. Cô đã học từ lúc về nhà đến bây giờ cũng là hơn 12h khuya, cô quyết định ngủ để lấy sức, nhưng cô vừa nằm xuống thì... 1 giọt, 2 giọt rơi xuống gối.

Phải! đó là nước mắt của cô bởi, vừa áp lực bởi kì thi mà cô còn cảm thấy muộn phiền bởi chuyện của anh và cô. Cô cố gắng nhắm mắt để lấy sức. Cũng như ngày hôm qua, cô cũng ở thư viện ôn bài rồi đến giờ thì cũng vào phòng thi. Vừa bước ra khỏi phòng thi, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc của anh,cô vội đuổi theo vì chân anh dài nên đi rất nhanh đến khi gần ra khỏi cổng trường cô mới bắt kịp được anh. Cô vội nói: ''Minh Thành, chờ mình đã.''

Anh vẫn không đoái hoài tới cô, hôm nay anh được quản gia đưa về, nhưng cô thì không vì nay tài xế riêng bận. Cô thấy vậy cũng không biết lấy đâu ra sức mà vẫn chạy đuổi theo anh, anh rõ ràng thấy cô đuổi theo sau nhưng vẫn không cho xe dừng lại. Anh bước vào nhà khóa cửa, cô ở ngoài mặc kệ có ba mẹ anh ở trong nhà hay không cô vẫn nói lớn:

''Minh Thành, cậu mở cửa cho tớ đi, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu.''

Thế nhưng chẳng có ai đáp lại lời cô nói, cô vẫn quyết tâm đứng đó chờ anh. Cứ cách khoảng 10 phút cô lại la lên:

''Minh Thành, mở cửa cho tớ đi.'' Hay ''Tớ không hề muốn xa cậu, mở cửa cho tớ đi.”



Ấy mà, anh... Vẫn không mở cửa, mây đen đã kéo đến, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống rồi dần nặng hạt. Trong cơn mưa hình ảnh cô gái bé nhỏ vẫn hiện rõ mồn một, cô lạnh run cả lên nhưng vẫn ở đó chờ anh. Dù cô biết rõ thể lực mình không tốt, cô nói trong miệng rất nhỏ: “Minh Thành, tớ không muốn rời xa cậu, tớ cần cậu mà.''

Cô cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy, đến khi gần tới giới hạn thì dường như cơn mưa đã bị ngăn cách bởi một thứ gì đó, cô nhìn lên thì thấy anh đang cầm ô che cho cô, cô nở nụ cười nhìn anh rồi ngất đi.

Anh vội bế cô lên đi vào nhà, anh đưa cô vào phòng đặt cô lên giường mình rồi lấy khăn lau cho cô, giờ đồ cô đã bị ướt, do cô mặc áo sơ mi trắng nên phần nội y lộ ra trước mắt anh, giờ đây cậu nhỏ của anh bắt đầu có phản ứng nhưng anh vẫn cố kìm nén, rồi đưa cô vào phòng tắm, xả nước ấm xuống, để cô ngâm một chút.

Khoảng 5 phút sau, anh bế cô ra, vì nhà chỉ có mình anh, nên việc thay đồ cho cô cũng phải do anh tự làm, dù biết bản thân mình đang giận cô nhưng vẫn phải làm thôi. Anh từ từ lột đồng phục rồi đến nội y của cô, giờ đây anh chỉ muốn bốc hỏa mà thôi, nhưng anh vẫn kìm chế mặc đồ vào cho cô, anh mặc cho cô chiếc áo phông của anh, nó che qua phần đùi của cô một chút. Đang chuẩn bị vào phòng tắm để giải quyết nỗi 'đau đớn' của anh thì cô đột nhiên nắm tay anh nói:

''Minh Thành à, đừng lạnh nhạt với tớ nữa,đừng bỏ tớ mà, tớ cần cậu.''

Tay cô nắm chặt tay anh không cho anh đi,anh đành phải ngồi xuống cạnh cô nói: ''Ừm mình không bỏ cậu nữa, giờ thì ngoan, buông tay ra nào.''

Cô lắc đầu, chồm người dậy ôm lấy cổ anh nói: ''Tớ yêu cậu.'' Lúc này anh sắp không chịu nổi rồi anh thầm nghĩ: ''Trong 5 giây mà cô ấy không buông ra thì mình thật sự sẽ không nhân nhượng với cô ấy nữa.”

Anh nói: ''Thư à, ngoan nào buông mình ra đi.'' lúc này mặt anh đã đen xì, giọng nói cũng trầm đục và khàng vì sự kìm nén dục vọng, cậu bé của anh cũng muốn 'chào cờ'