"Òa òa... hu hu..." Hân Hân từ ngoài về, mặt mày lem luốt khóc chạy vào nhà.
Một ông lão từ bếp bước ra, khuôn mặt hiền từ, đôi mắt như biết cười. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được đôi mắt của Hân Hân rất giống ông. Ông cười đầy yêu thương, đi đến bế Hân Hân lên, xoa đầu, lau nước mắt trên khuôn mặt của cô bé
"Bảo bối của ông làm sao nào? Ai cả gan dám chọc cháu cưng của ông?"
"Hu hu, mấy... mấy đứa... trong xóm. Òa òa... Tụi nó bảo con là yêu quái, có đôi mắt không giống tụi nó. Hức hức... tụi nó bảo, cha mẹ tụi nó nói, con là do papa và mama nhặt từ ngoài đường về, nên mới khác người như vậy... hức..huhu..."
"Nói lung tung, Hân Hân là do papa và mama sinh ra, đứa nào dám nói bậy. Để đó ông nội mắng cho chúng một trận. Hân Hân của ông ngoan nào, đừng khóc nữa, lát nữa ông dẫn Hân Hân đi mua gấu bông chịu không?"
"Thật không ạ?" Cô bé nín khóc, chớp chớp đôi mắt đen còn ngấn lệ của mình nói tiếp "Con thích gấu bông lắm, con muốn con gấu bông to thật to, có thể ôm con vào lòng, như gấu mẹ ôm gấu con có được không ạ?"
Ông nội hiền từ xoa đầu Hân Hân: "Được chứ, cực cưng của ông thích gì cũng được hết."
"Nhưng... nhưng mà, tại sao mắt mọi người màu đen, còn mắt của con lúc thì đen, có lúc lại xanh. Con là yêu quái thật sao? Hay con là người ngoài hành tinh? Giống như trên tivi hay chiếu đó?" Vẻ mặt Hân Hân đầy vẻ xoắn xuýt
"Cái này,... là do trong nhà có người có mắt màu xanh nên con cái sinh ra sẽ có mắt màu xanh." Ông cười cười nói
"Thật ạ?" Đôi mắt đen lanh lợi đảo quanh suy nghĩ, giống như vẫn chưa thông suốt lại hỏi "nhưng mà, nhà chúng ta không có ai có mắt màu xanh cả. Cả em trai cũng không có mắt giống con. Chẳng lẽ, tụi nó nói là thật, con là nhặt từ ngoài đường về? Vì thế nên mama mới không thương con nữa, chỉ thương em trai thôi?"
"Bậy bạ. Hân Hân đương nhiên là cháu của ông rồi. Là do mẹ của ông nội tức là bà cố của cháu có mắt màu xanh, mà ông cố có mắt màu đen lúc sinh ra ông có mắt màu đen còn anh trai ông thì mắt màu xanh. Bây giờ mắt cháu màu xanh là do di truyền từ bà cố mà ra. Đôi mắt của bà rất đẹp, giống như mắt Hân Hân của ông vậy? Còn nữa, em trai còn nhỏ, mama bận chăm em nên không có thời gian chăm sóc cháu thôi."
"Thật ạ?" Đôi mắt Hân Hân lấp lánh ánh xanh. Đôi mắt của cô bé mỗi lần rất tức giận hay cực kỳ vui vẻ mới hiện lên màu xanh đặt biệt này, màu xanh khiến cho người nào nhìn vào cũng bị thu hút.
Ở một góc khuất, papa của Hân Hân vốn là nghe được tiếng khóc của cô bé định ra dỗ con gái yêu đã vô tình nghe được cậu chuyện của hai ông cháu. Ông thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm 'thì ra vì mẹ và anh trai của bố cũng có đôi mắt màu xanh, nên trước giờ bố chưa từng nghi ngờ Hân Hân không phải cháu của mình. Nhưng sao chưa từng nghe bố nhắc đến họ nhỉ? Thôi kệ đi, nếu muốn nói, bố đã nói từ lâu rồi.'
Chuyện còn vướn mắc trong lòng ông rất nhanh liền bị bỏ qua một bên. Làm người mà, đơn giản một chút cũng tốt, cuộc sống cứ tốt đẹp, hạnh phúc như vậy mãi thì đã quá viên mãn rồi.
Nhưng mà cuộc sống này, đâu ai biết được chữ ngờ, vốn tưởng rằng một nhà của bọn họ sẽ yên bình như vậy mãi...
Hân Hân ngồi trên xích đu dưới giàn hoa giấy đang nở rộ trước hiên nhà. Bên cạnh cô bé, một bé trai khuôn mặt kháu khỉnh, hai má phúng phính đáng yêu. Cậu bé đã hơn một tuổi, lẫm chẫm biết đi, còn đang bập bẹ nói. Suốt ngày theo chị gái mình. Hân Hân 6 tuổi, rất ra dáng một người chị, cô bé đang giúp papa và mama của mình trông em.
Ngồi hoài trên xích đu cũng chán, cô bé quyết định dẫn cậu em trai sang công viên trước của nhà mình chơi. Vừa đến công viên, cô gặp ngay đám trẻ con trong xóm. Thấy hai chị em nhà họ Lâm đến, chúng liền xúm lại trêu chọc.
"Tụi bây nhìn kìa, yêu quái đang bắt cóc con nít kìa...."
"Xông lên đánh yêu quái đi tụi bây, cứu con người khỏi yêu quái đi.."
"Đánh nó đi, đánh nó đi.."
"..."
Mấy cánh tay không yên phận đưa tới đẩy cô bé, cô cũng chả vừa đứa nào xán lại gần cũng vung tay đánh lại, mà toàn đánh vào chỗ chúng mặt quần áo, ít bị người ta để ý. Nhưng một người sao đánh lại cả chục đứa, mà còn phải bảo vệ em trai mình. Tuy có đánh lại, nhưng hai chị em vẫn bị dồn vào một góc.
Một đám nhao nhao vây quanh hai chị em, bình thường nếu chỉ có một mình, cô sẽ chả ngại ngùng gì xông lên tẩn cho mấy đứa này một trận, tụi này không biết cô có võ à. Hôm nay cô lại dẫn theo em trai, không tiện đánh nhau. Mà cậu bé dường như bị hù sợ, đôi mắt ngấn lệ như sắp khóc. Hân Hân thấy vậy liền đứng che chắn trước mặt em trai mình, bộ não nhỏ tinh ranh không ngừng suy nghĩ cách thoát khỏi rắc rối này.
Liếc mắt nhìn thấy mấy ông nhà hàng xóm đang đi đến gần, mấy ông này bình thường hay sang nhà cô chơi cờ cùng ông nội cô lại rất quý hai chị em cô. Bộ óc gian xảo liền xẹt qua ý nghĩ, cô òa lên khóc lớn. Cậu nhóc con bên cạnh vốn đang sợ hãi, nhìn thấy chị mình khóc cũng òa lên khóc theo. Mấy đứa trong xóm đứng hình, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, con nhỏ này mới một giây trước còn hùng hổ đánh lại, mà một giây sau đã khóc như mưa rồi.
Mấy ông lão đang trò chuyện, nghe có tiếng khóc liền đi nhanh đến, nhìn thấy một đám đang vây quanh hai cục cưng nhà họ Lâm, mà hai đứa trẻ thì vẻ mặt sợ hãi khóc lớn. Bình thường hai chị em nhà họ Lâm luôn rất ngoan ngoãn đáng yêu, được lòng mấy ông bà lão. Hôm nay không hiểu sao lại bị mấy đứa nhỏ trong xóm ăn hiếp.
Mấy ông đi đến, hỏi chuyện, Hân Hân càng khóc lớn nói: " Òa òa....Mấy anh chị nói con là yêu quái, xúm lại đánh con.... Òa ... òa, còn nói con là con rơi nhặt ngoài thùng rác về... hức.. hức.. xúm lại đánh con... òa ... òa..."
Hân Hân chớp đôi mắt ngấn lệ, ngây thơ (vô số tội), nhào vào ông hàng xóm nhìn quen mặt nhất, còn cậu em trai vẫn không hiểu mô tê gì, thấy chị mình khóc thì cứ khóc theo. Mấy ông lão làm sao chịu nỗi nước mắt của hai đứa trẻ đáng yêu này, liền nghiêm mặt giáo huấn mấy đứa trong xóm một trận
Có đứa không phục nói lại "Cha mẹ con đều nói, nó(Hân Hân) không giống ba mẹ của mình, chắc chắc là con rơi con lụm ngoài đường rồi, mắt thì xanh như yêu tinh"
Mấy ông lão nghe thế mặt mày xám xịt, người lớn sao có thể nói với trẻ con như thế, cho dù có phải đi chăng nữa sao lại nói như vậy được.
Hân Hân khuôn mặt đầy nước mắt nói: "Ông nội bảo là do mắt Hân Hân di truyền từ bà cố nên mới có màu xanh, không phải yêu quái."
Mấy ông lão gật gù nghĩ 'đúng vậy, tuy rằng đôi mắt có hơi khác lạ, nhưng nhìn tới nhìn lui con bé này giống y hệt lão già họ Lâm kia, nếu không phải cháu ông Lâm, ông ta làm sao có thể cưng như vàng thế kia, mấy vị phụ huynh này thật biết suy đoán lung tung, nói bậy với đám con nít.'
Sự việc lần đó, ồn ào đến buổi họp tổ dân phố, trong mấy vị hôm đó có mặt có mặt có vị là tổ trưởng tổ dân phố, cuối cùng trong buổi họp tổ dân phố nghiêm khắc phê bình mấy vị phụ huynh nói lung lung với con cái, ảnh hưởng đến suy nghĩ của mấy đứa trẻ.
Sau cùng mấy vị kia đều mua rất nhiều đồ chơi, quần áo bánh kẹo đến nhà họ Lâm xin lỗi. Trận chiến nước mắt lần này, Hân Hân đại thắng!
Hai chị em ngồi giữa một đống đồ chơi, cô bé liền ghé sát qua cậu em nhỏ của mình thơm một cái, xoa đầu cậu bé nói: "Em trai của chị thật giỏi, một cái liền khóc được rồi, sau này rất có tiền đồ