Lời Chúc Phúc Của Odin

Lời Chúc Phúc Của Odin - Quyển 2 Chương 2: Hỏa thần bé nhỏ




Dưới ánh mặt trời, đôi mắt gần như trong suốt kia phản chiếu bóng nàng, trong veo mà thuần túy. Frigg phải thừa nhận, bản thân mình không nỡ xuống tay với trẻ con. Thế nhưng cùng lúc đó, nàng nhận ra nó đang nói ngôn ngữ của Thần tộc, liền hỏi: “Em là Thần tộc?”.

Thằng bé tóc đỏ gật đầu.

“Vậy sao em lại ở đây?”

“Cha không cần em nữa.”

Frigg đột nhiên thấy lòng chua xót. Thằng bé này cũng gặp phải chuyện giống hệt mình, hơn nữa tuổi lại còn quá nhỏ. Nàng ngồi xuống, nhìn vào mắt nó: “Tên em là gì?”.

“Loki.”

Mắt thằng bé này đúng là to thật, nếu mở to hết cỡ thì mắt nó chiếm mất gần nửa cái mặt rồi.

“Loki, em biết cha em ở tộc nào không?”

Loki suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

“Vậy chị đưa em về Vanaheim, giúp em tìm cha, được không nào?”

“Dạ vâng!”, Loki lập tức gật đầu: “Để em lấy đồ đã”.

Sau đó nó xoay người, ngồi thụp xuống nhặt mấy món đồ chơi trên đất, nhét vào ngực áo, nhưng bị rớt ra, nó nhét lại rồi lại rớt… Cuối cùng ba nàng thị nữ phải tới giúp nó một tay.

Đúng lúc này, Frigg phát hiện ra một chuyện.

Nhìn nghiêng một người trưởng thành từ đằng sau, nếu là một người có gương mặt đẹp, vậy thì phần đa là có thể thấy được chóp mũi cao thẳng, cùng gương mặt với đường cong đầy tinh tế - nhất là khi nở nụ cười.

Thế nhưng nhìn nghiêng Loki từ phía sau, lại chẳng thấy mũi đâu, chỉ có đôi lông mi vừa dài vừa cong vừa dày, còn có mái tóc bù xù đỏ rực, mềm mại áp lên cần cổ trắng muốt… Thứ khiến nàng chú ý nhất chính là hai má tròn tròn, phúng phính. Ngay cả lúc Loki cười cũng chỉ khiến hai bên má càng phúng phính hơn thôi.

Frigg cứ nghĩ mình nhìn lầm, càng nhìn kỹ hơn, thế nhưng nàng càng nhìn càng thấy hai má với cái cổ của Loki đáng yêu vô cùng, cuối cùng nàng cười đến độ bò lăn ra đất. Lần đầu tiên nàng biết, thì ra gương mặt trẻ con trông lại đáng yêu như thế.

Ba nàng thị nữ thích Loki như điếu đổ, hoàn toàn không hiểu Frigg đang làm trò gì, đều ngơ ngác nhìn nàng. Frigg đứng lên, đi vòng ra sau lưng Loki nhìn hai má phúng phính đó thì tiếp tục phá lên cười ha hả, sau đó lại bò lăn ra đất.

Đám thị nữ cũng không dám áp sát để ngắm nghía Loki nữa, cùng vây lấy Frigg mà săm soi.

Loki hình như cũng cảm thấy sự bất thường của Frigg, xoay người lại, cùng săm soi Frigg với ba thị nữ. Frigg chỉ vào cái mặt phúng phính như đậu hũ cùng mái tóc bông bông của Loki, cười đến quặn ruột quặn gan, cuối cùng nằm lăn ra đất.

“Điện hạ mấy ngày nay chịu nhiều đả kích, càng lúc càng quái dị…”

Lúc Frigg ôm Loki bay lên, Gna không nhịn được mà lầm bầm một câu.

Kỳ thật, rất nhiều năm sau, “Vì sao Frigg lại cười ngặt nghẽo như thế?” Vẫn là một câu hỏi không lời giải. Ngay cả Loki và chính Frigg cũng không sao hiểu được, cái thằng bé xinh xắn đáng yêu ấy, dẫu có đi mòn dép khắp chín thế giới cũng khó gặp đứa thứ hai như thế, tại sao lại có thể khiến nàng buồn cười đến đổ nghiêng đổ ngả như vậy chứ?

Quả nhiên tới được suối Mimir thì thành Heinerlin cũng không còn xa nữa.

Chỉ lát sau nàng đã thấy tòa cung điện trắng ngần như tuyết, sừng sững giữa hai ngọn núi cao. Giao Loki cho ba thị nữ, bảo các nàng trông nó, Frigg chỉnh trang lại chiếc áo choàng đen, sau đó từ trên trời cao vòng ra phía sau cung điện, nhảy qua mấy cánh cửa ngách con con, rồi lẻn tới trước cửa gian điện lớn.

Trong điện có rất nhiều người Khổng lồ.

Khi thân mình nàng khẽ khàng chạm đất, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn. Trầm lặng trong chốc lát, có vài gã Khổng lồ ghé tai nhau nói nhỏ, trong ánh mắt lóe lên tia nhìn hung ác. Trong đám người có một gã Khổng lồ tóc nâu, xoăn, gầm rú ồn ào nhất, chính là gã to con có “sức trâu bò” nàng mới gặp ban nãy ở cổng vào Jotunheim. Hắn gầm gè nhìn Frigg, hai mắt đỏ bừng, dùng sức nện hai phát xuống sàn nhà, bậc thang làm từ đá hoa cương có thêm ngay vài vết nứt.

Frigg cố sức di chuyển cái cổ cứng đơ của mình, ngẩng đầu nhìn về nơi cao nhất trong đại điện.

Một gã Khổng lồ Lửa cực kỳ uy nghi đang ngồi nơi đó. Còn có một nữ Khổng lồ Băng ngồi ở bậc thang bên dưới, nhướng mày nhìn nàng.

Trong suy nghĩ của Frigg, người Khổng lồ là đám vừa hung bạo vừa xấu xí thô kệch. Thế nhưng nhìn thấy cô gái Khổng lồ kia nàng mới biết, thì ra người Khổng lồ cũng có thể đẹp đến nhường này. Tuy thân thể cao lớn, nhưng gương mặt của nàng ta thon gầy, ngũ quan rõ ràng, tinh tế, mái tóc đỏ uốn lượn như sóng biển ngoài xa buông thõng ngang hông, phối với bộ ngực căng tràn nhựa sống, đúng là gợi cảm đến khó nói thành lời. Giọng nói của nàng cũng rất dễ nghe, có điều nội dung thì lại không “dễ nghe” chút nào:

“Thằng bé Thần tộc kia, ngươi đến đây làm gì?”

Gã Khổng lồ lửa kia chỉ thờ ơ liếc nhìn nàng một cái, không nói câu nào.

“Ta là con gái.” Một ngọn lửa giận vô danh bùng lên trong lòng Frigg, hừ, nói năng đáng ghét như thế, chắc chắn là ả nhân tình nhân ngãi của lão cha già rồi: “Ê, mau lôi cô con gái Linde quý hóa của bà rời khỏi nhà ta đi. Cha ta đã có mẹ ta rồi, mẹ ta là nữ thần Bóng đêm Nott”.

Lông mày của nữ Khổng lồ lại càng nhướng cao hơn: “Cô bé, ta tên là Farbauti, không phải là ‘Ê’. Còn nữa, rất xin lỗi, ta nghĩ cô tìm nhầm người. Ta chỉ có một đứa con trai, không có phúc sinh con gái”.

Farbauti!

Chẳng phải là đại tướng quân của Jotunheim đấy sao? Sao lại là một phụ nữ?

“Ồ”, giọng Frigg mềm nhũn: “Vậy bà có biết ả tình nhân của cha ta tên là gì không?”

“Năm xưa, quan hệ của ta với Nott cũng tốt lắm, thế nhưng cô với bà ấy không có điểm nào giống nhau cả. Chẳng lẽ cô muốn ta tìm bóng dáng của cha cô từ cái cung cách thô tục, tầm thường, thiếu văn hóa của cô, sau đó đoán tên của ông ta sao?”, Farbauti cười khẽ, đôi môi đỏ mọng nhấp một ngụm trà thơm.

Frigg sững sờ, sau đó tức điên người, cao giọng nói: “Cha ta là Fjorgyn! Cha ta bỏ đi nhiều năm như thế vẫn là ở Jotunheim…”.

Nàng còn chưa nói hết câu, gã Khổng lồ Lửa kia đột nhiên lên tiếng: “Chém chết con ranh Thần tộc này đi”.

Frigg há hốc miệng, cánh tay đã bị hai gã thị vệ túm lấy, còn bị đá một phát vào đầu gối, quỳ xuống sàn nhà.

Farbauti vội nói: “Cali bệ hạ, nàng ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ…”.

“Bao nhiêu tuổi thì vẫn là Thần tộc. Chém!”, gã Khổng lồ Lửa lạnh lùng ra lệnh.

Hai gã thị vệ giữ chặt lấy Frigg, ấn đầu nàng xuống sàn nhà. Đầu của Frigg nện xuống nền đại điện lạnh lẽo, đầu váng mắt hoa, căn bản là không đủ thời gian để ý thức xem chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, đột nhiên có một gã thị vệ chạy vào trong điện, giọng nói run rẩy: “Bệ hạ, không ổn! O… Odin tới rồi!”.

Tay Farbauti run bắn làm nước trà sánh ra ngoài. Đám Khổng lồ trong đại điện đều khẽ rên lên một tiếng, bắt đầu hoảng loạn. Gã Khổng lồ tóc nâu ban nãy đuổi đánh Frigg, giờ đã chui tọt vào gầm bàn, cái mông bự chảng chổng lên trời, run bần bật.

“Năm xưa ta đã nói không thể giữ Odin lại, em còn đòi nhận hắn làm con nuôi!”, Cali hét lên giận dữ với Farbauti, sau đó vỗ mạnh xuống bàn: “Xuất binh nghênh chiến!”.

“Thế nhưng bệ hạ, hình như không phải hắn tới để đánh nhau”, gã thị vệ kia nói.

“Nếu không phải tới đánh nhau thì ngươi hớt hải thế làm gì?”

Gã thị vệ nghẹn họng.

Cali nhíu mày: “Đừng chém con ranh Thần tộc này vội, ném nó ra khỏi điện cho ta. Các ngươi để Odin vào đây, nhớ chỉ cho mình hắn vào thôi… Không, trước tiên phải lục soát người hắn… Mà không được…”.

Cali còn đang do dự xem phải gặp mặt Odin thế nào thì Frigg đã bị người ta trói gô lại, nhấc bổng lên, sau đó bị ném vào trong rừng sắt.

Trong tình huống như thế, nếu Frigg còn can đảm mà ở lại, hoặc là tò mò chạy đi ngắm nghía cái mặt của Odin, chắc chắn là đầu nàng có vấn đề. Frigg vội vàng chạy đi tìm ba thị nữ và Loki, sau đó ba chân bốn cẳng rời đất Jotunheim.

Về tới hoàng cung Hoenir, nàng rất đau khổ phát hiện chuyện mình bỏ nhà ra đi đã bị người ta truyền khắp làng trên xóm dưới. Người đầu tiên “nói chuyện” tử tế với nàng đương nhiên là lão cha già. Fjorgyn dẫn nàng vào phòng ngủ, sau đó cực kỳ bất đắc dĩ kể cho nàng nghe, mấy năm nay ông đã bị Nott dằn vặt thế nào, rồi cả những năm tháng hạnh phúc khi được sống bên nữ Khổng lồ dịu dàng thùy mị kia. Lúc kể chuyện, nước mắt ông chan hòa, Frigg gần như bị cha mình làm cho cảm động.

Thế nhưng đến tối, mọi chuyện lại y như cũ, thậm chí còn tồi tệ hơn.

Fjorgyn để Linde và Frigg ngồi cùng một bàn ăn, bảo hai nàng phải đối xử tốt với nhau. Linde mặc bộ váy mới tinh, mái tóc nâu vàng nhàn nhạt được chải thành kiểu công chúa xinh đẹp, vô cùng thùy mị lễ phép gọi Fjorgyn một tiếng “cha”, Frigg một tiếng “chị”.

Ăn cơm cùng hai cô con gái, tuy Fjorgyn vẫn gắp thức ăn liên tục cho Frigg, cũng chỉ nói chuyện với mình nàng nhưng Linde thỉnh thoảng nói xen một câu, lại khiến cho Fjorgyn hiểu ý mà cười khẽ, thậm chí là phá lên cười ha hả.

Đứa em gái nhỏ hơn nàng vài tuổi này, không chỉ có vóc người yểu điệu, gương mặt xinh đẹp, mà đến cả từng lời nói dáng đi cũng đều toát lên mười phần khí chất của một cô gái sinh ra trong gia đình quý tộc.

Frigg biết mình và Linde có vài nét hao hao, dù vậy giữa hai người vẫn có rất nhiều điểm khác biệt. Thế nhưng, khác biệt ở chỗ nào thì nàng không nói rõ được. Trong lòng nàng có một thứ cảm giác không thoải mái lặng lẽ lan tỏa, ngay cả bản thân nàng cũng chưa từng biết đến.

Mãi tới khi Fjorgyn nói một câu, nàng mới biết cảm giác khó chịu đó từ đâu mà đến.

“Frigg, bọn họ nói mấy năm nay con vẫn chưa đi thăm mẹ con, còn nói bà ấy rất nhớ con nữa. Con không muốn đi thăm bà ấy sao?”

Vấn đề chính là ở chỗ này.

Frigg vốn định im lặng, nhưng uống một ngụm sữa bò, rồi nghĩ ngợi hồi lâu, nàng quyết định nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng: “Cha muốn đuổi con đi có đúng không?”.

Fjorgyn sửng sốt: “Con bé ngốc này, nói vớ vẩn gì thế? Con lại nghĩ linh tinh rồi”.

Linde buông dao nĩa xuống, mở đôi mắt to sáng ngời nhìn Frigg, cứ như đang xảy ra chuyện gì động trời lắm vậy. Frigg bị Linde nhìn như thế, tâm trạng lại càng khó chịu hơn: “Với lại, con không thấy mình là người cần phải đi. Cha rời nhà đi lâu như thế, mới vừa trở lại, có từng nghĩ đến cảm giác của con? Con mới từng này tuổi đã phải sống ở đây một mình, bị người ta cười nhạo, chẳng lẽ cha không thấy sao?”.

“Frigg, ban nãy còn đang nói chuyện vui vẻ lắm mà, sao đột nhiên…”, Fjorgyn thở dài một tiếng: “Thôi bỏ đi, con không muốn đi thì không cần phải đi. Cha chỉ lo mẹ con sẽ nhớ con thôi, ai ngờ con lại nghĩ nhiều đến thế…”.

“Con đi. Ngôi nhà này con để cho hai người, cha cứ tự nhiên mà chung sống vui vẻ với cô con gái quý hóa của cha đi.” Frigg ném dao nĩa xuống bàn, đứng bật dậy: “Ngày mai con sẽ lên đường”.

Fjorgyn cũng vội đứng lên: “Con hiểu lầm rồi, Frigg ơi. Thật ra cha muốn cả hai chị em cùng tới Asgard một chuyến. Chỗ đó bây giờ còn được xây dựng lộng lẫy hơn cả Vanaheim, hơn nữa còn có hàng tá đàn ông tuổi trẻ độc thân tương lai hứa hẹn, mấy năm nữa các con cũng phải lo chuyện chồng con rồi, tự các con tìm cho mình người chồng như ý vẫn tốt hơn để cha lo liệu, đúng không nào?”.

“Con không lấy chồng”, Frigg thẳng thắn nói, “Con không muốn trở thành người phụ nữ xui xẻo như mẹ”.

“Cha, cha đang nói ai thế ạ?” Rõ ràng, Linde rất có hứng thú với chủ đề này.

“Thor, Tyr, Heimdall, Freyr… Phần lớn đều còn độc thân, còn cả Odin nữa.”

Nghe tới câu cuối, hai mắt Frigg híp thành một khe dài nhỏ. Trong nháy mắt, một ý tưởng đầy ác ý lướt qua đầu nàng… Cái gã Odin lắm dã tâm lại quen thói ăn ốc không đổ vỏ, ai lấy phải hắn là xui đủ tám đời.

Nàng cười nham hiểm, xoay người lại, vỗ vỗ đôi má phúng phính của Linde: “Odin ta đã gặp rồi, không hổ là Chúa tể của các vị thần, vừa anh tuấn, lại đầy khí chất của kẻ đứng đầu, rất thích hợp với một tiểu mỹ nhân như em”.

Linde bị nàng dọa cho một trận, vội rụt người lại phía sau.

“Frigg, con…” Tuy sớm biết con mình đang trong thời kỳ nổi loạn, nhưng Fjorgyn vẫn khó có thể “tiêu hóa” nổi tình trạng này.

“Đi, ngày mai con phải đem tiểu mỹ nhân tới Asgard một chuyến, đảm bảo sẽ giúp nó tìm được một người chồng tốt.” Frigg cầm khăn lên lau miệng, vuốt ve mái tóc ngắn màu vàng kim: “Con lên lầu trước. Đừng quấy rầy con”.

Về phòng, Frigg lặng lẽ khóa trái cửa, sau đó vẫy tay với Gna đang ngồi trông nom Loki. Gna thấy thế liền lặng lẽ ra khỏi phòng. Frigg ngồi xuống trước mặt Loki, bần thần nhìn cái đầu tròn vo của nó.

Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện lập gia đình. Nếu thật sự phải gả cho ai…

Một đôi mắt màu đen thâm thúy hiện lên trong đầu nàng, còn cả giọng nói khiến nàng chỉ nghe một lần đã thấy tim đập rộn rã liên hồi.

Hắn đi cùng Hoenir, chẳng lẽ là Thần tộc Aesir?

Nếu nàng tới Asgard, liệu có thể gặp hắn không?

Càng nghĩ càng thấy rối tinh rối mù, nàng ôm lấy thân người bé xíu của Loki, hỏi khẽ: “Loki, ngày mai ta sẽ tới Asgard, muốn đi cùng ta không?”.

“Có ạ!”

Đúng lúc này, có người gõ cửa. Frigg còn chưa kịp giấu Loki, Fjorgyn đã đẩy cửa bước vào: “Con gái, ngày mai con định làm sao…”, chưa nói hết lời, ánh mắt Fjorgyn đã nhìn chằm chằm vào Loki.

Frigg đang định giải thích thì giọng nói của Fjorgyn đã vang lên, hơi run rẩy: “Lập tức đưa nó trở về”.

Frigg chẳng hiểu ra sao: “Cha, đứa bé này là Thần tộc mà”.

“Đúng, nó là Thần tộc. Là con của Njord bệ hạ và Farbauti.” Thấy vẻ mặt ngơ ngác của con gái, Fjorgyn lại càng kiên quyết: “Nó tuyệt đối không phải một đứa trẻ dễ thương bình thường đâu, nó rất nguy hiểm. Con đưa nó trở về đi”.

“Nhưng nó nói, cha nó không cần nó nữa.” Nhớ tới lời Farbauti từng nói, Frigg có chút lo lắng không yên, ôm chặt lấy Loki, lùi về phía sau một chút. Loki nhìn Fjorgyn bằng ánh mắt đề phòng, ôm lấy cổ Frigg.

“Bệ hạ đương nhiên không cần nó. Con có biết nguyên tố tạo nên thần lực của nó là cái gì không?”

“Không ạ.”

“Lửa. Một trăm phần trăm là lửa.”

Frigg ngẩn cả người.

Người Khổng lồ chia làm ba loại: Khổng lồ Băng dịu dàng nho nhã, Khổng lồ Núi thô lỗ bạo lực, và Khổng lồ Lửa thích phá hoại và hủy diệt. Một trăm phần trăm nguyên tố lửa thuần túy chỉ có thể là người Khổng lồ Lửa. Nàng biết người Khổng lồ Lửa đáng sợ đến nhường nào, cũng biết bọn họ hầu như chẳng có chút lương tri. Thế nhưng nàng lại đưa mắt nhìn Loki một chốc, màu tóc ấm áp, thân thể bé xinh, ánh mắt trong veo đáng yêu vô hạn… Nàng không tin.

Fjorgyn liếc nhìn Loki, cứ như nhìn mãnh thú: “Thần lực cấu thành từ lửa thuần túy, lại có huyết mạch của bệ hạ, nó tương lai chắc chắn sẽ trở thành Hỏa thần… Có điều, đó không phải điểm mấu chốt. Bệ hạ rất yêu Farbauti, thế nhưng cuối cùng ngài vẫn rời bỏ bà ta, con có biết là tại sao không hả?”.

Frigg lặng im không nói.

Fjorgyn thở dài một tiếng, bước tới trước mặt nàng, lại nhìn Loki ánh mắt ngây thơ vô tội.

“Frigg, chó và sói lúc còn nhỏ rất giống nhau, nhưng dù con có nuôi sói như chó đi chăng nữa thì bản tính của nó vẫn sẽ không thay đổi, giống như số mệnh vậy. Chiêm bốc sư đã nói… Thằng bé này sẽ trở thành tà thần, biến Asgard thành đống hoang tàn đổ nát…”

Frigg vẫn im lặng.

“Để nó đi thôi.”

“Không”, Frigg lắc đầu quầy quậy: “Mấy câu đó toàn là nói láo. Nó còn bé thế này, sao các người có thể khẳng định số mệnh của nó như vậy? Hơn nữa, nó giống con, đều là những đứa trẻ chẳng ai cần. Con sẽ không bỏ nó đâu”.

Loki ngây ngô nhìn Frigg, đôi mắt to tròn khẽ chớp.

“Frigg, con nghe đây, nó không thể ở lại nhà ta được”, Fjorgyn nói, thanh âm nghiêm khắc hơn rất nhiều.

“Vậy con và nó cùng đi.”

Ném lại câu nói ấy, Frigg ôm Loki, bay ra khỏi cửa sổ. Thế nhưng Fjorgyn vừa lao ra ngoài đuổi theo con gái, đột nhiên cả tòa thành rung động.

Cả ba người đều kinh ngạc nhìn về phía bên ngoài hoàng cung. Một nữ Khổng lồ biến thân to lớn đang đạp nát mấy ngôi nhà nhỏ, vội vã nhìn quanh bốn phía, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Dưới chân nàng, vô số Thần tộc náo loạn như chim vỡ tổ, thậm chí còn có vài Thần tộc bị kẹt giữa ngón chân nàng, không sao động đậy.

Frigg bị cảnh trước mặt dọa cho cứng lưỡi.

“Frigg! Trả Loki lại cho nàng! Đó là mẹ nó!”, Fjorgyn hét lớn.

“Sao… Sao tự nhiên nàng lại biến lớn như vậy?”

Nữ Khổng lồ đi một bước, trời đất đều rung chuyển, vô vàn khối đá khổng lồ từ những tòa nhà cũng vỡ ra, rơi xuống, đè chết bao người.

“Đó là khả năng trời cho của thủ lĩnh người Khổng lồ, mỗi tháng một lần, có thể biến lớn gấp một trăm lần thân thể gốc”, Fjorgyn túm lấy tay Loki, đẩy nó ra phía ngoài: “Trả nó lại cho Farbauti, không thì Vanaheim xong đời mất”.

Loki vươn bàn tay nhỏ trắng muốt ra, vung một cái, một ngọn lửa nhỏ bùng lên. Nhìn Fjorgyn đứng ở phía xa đưa tay lau gương mặt đen thui, Frigg bị Loki dọa cho lạnh cả người. Lúc này, Loki lao vào lòng nàng, nức nở: “Chị, chị không cần em nữa sao…”.

Nàng vẫn không dám nhúc nhích.

Cuối cùng, Njord từ hoàng cung đi ra, long trọng tiếp đón Farbauti, nói cho nàng biết Loki không ở đây, sau đó dùng lời ngon tiếng ngọt đuổi khéo nàng đi. Fjorgyn ngồi trong nhà, hai tay ôm đầu gối, tinh thần vô cùng suy sụp.

Frigg kéo Loki vào phòng, nghiêm túc nói với nó: “Loki, chẳng phải em nói cha em không cần em, thế nên em mới ngồi một mình ở suối Mimir còn gì? Nhưng hôm nay mẹ đến tìm em, trông bà rất lo lắng”.

Loki gật đầu, giọng nói trong trẻo thánh thót: “Cha không cần em thật mà”.

Frigg trầm tư một lúc lâu.

Đúng, nó có nói mẹ không cần nó đâu.

“Bây giờ ta sẽ đưa em về.”

Frigg đứng lên mặc quần áo.

“Chị…” Môi Loki run run, đôi mắt to tròn cùng cái mũi bé xíu cũng bắt đầu ửng đỏ.

“Gọi chị cũng không có tác dụng gì đâu.”

Loki nhào tới, thân thể bé xíu áp vào bức tường, nước mắt lách tách rơi: “Chị, chị ghét em rồi…”.

“Không phải ta ghét em. Đừng khóc, là mẹ em…” Nàng nhìn Loki đốt thủng mấy cái lỗ trên tường, im lặng nuốt mấy từ còn lại vào bụng.

Ngày thứ hai, Loki hớn hở ôm cổ Frigg, theo hai chị em Frigg tới Asgard.