Lối Ăn Nói Cục Súc

Chương 52




Sau hiệp cuối cùng, Dương Trúc tiêu hao hết tinh lực, nằm nghỉ trong ngực Nghiêm Duệ chốc lát thì buồn ngủ. Trước khi ngủ, cậu còn ì ạch lo lắng, hỏi anh: "Có phải ban nãy em kêu... lớn tiếng lắm không?"

Nghiêm Duệ nói: "Tàm tạm."

"Liệu có bị cô chú phát hiện không?" Cậu run lên.

Nghiêm Duệ cười khẽ, "Rên cũng rên rồi, bây giờ mới lo lắng thì có ích gì?"

Dương Trúc há miệng cắn lên xương quai xanh anh, ậm ờ không rõ lời, "Còn không phải đều tại anh à..."

Cậu cắn hai phát thì không cử động nữa, cứ cạ răng lên xương quai xanh Nghiêm Duệ, đờ người ra. Nhỡ đâu bị nghe thấy thật thì phải làm sao? Hai người họ đều còn là học sinh cấp ba, lại đều là đàn ông con trai nữa, cô chú sẽ không cảm thấy "chúng tôi có lòng tốt tổ chức sinh nhật giúp cậu mà sau lưng cậu lại làm chuyện đó với con trai chúng tôi" chứ?

Dương Trúc hoảng hốt mở to mắt, trợn trừng được một lát thì bị cơn buồn ngủ ăn mòn, mí mắt dần dần hạ xuống. Nước bọt của cậu dính trên xương quai xanh Nghiêm Duệ, cậu vừa đi vào giấc ngủ vừa nói: "Liệu em có bị... đuổi xuống giường không..."

"Không đâu." Nghiêm Duệ vuốt ve cổ cậu, chiếc vòng cổ vẫn còn trên cổ Dương Trúc, là bảo bối mà cậu rất rất không muốn gỡ xuống. Nghiêm Duệ thấp giọng nói: "Bọn họ sẽ không phát hiện đâu." Rồi vân vê tai cậu, "Ngủ đi."

Dương Trúc còn muốn truy hỏi: "Vì sao..."

"Giờ này bọn họ đang tắm."

"Hai người đều... đang tắm ư?"

"Ừ." Nghiêm Duệ vỗ mặt cậu, để cậu không cắn xương quai xanh của anh nữa, nước bọt sắp chảy tới ngực rồi. Hai mắt Dương Trúc mông lung đầy sương mù nhìn anh, Nghiêm Duệ giữ mặt cậu, nói: "Tắm uyên ương."

"Anh..." Dương Trúc cau mày, "Sao anh biết?"

"Đây là thói quen mà." Nghiêm Duệ mặt không đổi sắc, "Anh từng gặp rất nhiều lần rồi."

Ồ. Dương Trúc thất thần nghĩ ngợi, chẳng trách Nghiêm Duệ hiểu biết thế, hóa ra là được di truyền tế bào lãng mạn từ bố mẹ.

Chuyện bận tâm nhất đã hết, Dương Trúc ngoẹo đầu, ngủ say như heo con.

Không khí lạnh lẽo ngày đông bị ngăn cách bên ngoài ổ chăn, trong chăn là hơi thở nồng ấm của cả hai. Bọn họ cùng dùng một hãng gội đầu và sữa tắm, hơi thở giao hòa thành hương thơm ấm áp. Dương Trúc sung sướng làm tổ trong mùi hương này, đánh một giấc đến bình minh.

Khi thức dậy, cậu thấy hơi đau mông, mất tự nhiên nhúc nhích trên giường, cử động xong mới vén chăn, thấy lạnh nên lại rụt người về cuộn chăn lại. Nghiêm Duệ đã dậy trước, đang đứng ở mép giường nhìn cậu làm trò, Dương Trúc thò đầu ra, chớp đôi mắt tròn nhìn anh.



Nghiêm Duệ nói: "Dậy thôi, heo con."

Kể từ sau khi bắt đầu gọi cậu là cún con, hình như Nghiêm Duệ đặt biệt danh càng ngày càng bon mồm, bây giờ lại có trò mới rồi. Dương Trúc lè lưỡi với anh, bọc chăn lăn một vòng trên giường, "Má nó, em đâu có dậy muộn lắm đâu, không được gọi em là heo!" Cậu còn nói: "Lạnh quá, không ngờ luôn, quần áo cũng lạnh, không muốn thay đâu."

Dù sao hôm nay cũng là thứ bảy, ngủ nướng thêm một lúc cũng chẳng cần phải sít sao thế. Chẳng phải cuối tuần dùng để ngủ nướng sao!

Nhưng Nghiêm Duệ nói: "Có muốn chạy bộ sáng sớm với anh không?"

Dương Trúc dao động, ngọ nguậy muốn chui ra, lại do dự nói: "Nhưng mà lạnh quá trời."

"Hôm nay nhiệt độ hạ, đúng là hơi lạnh." Nghiêm Duệ đặt quần áo của cậu lên giường, Dương Trúc làu bàu, bỗng nhiên Nghiêm Duệ cắm điện cho máy sấy, dùng gió ấm sấy nóng quần áo lên. Trong nháy mắt gương mặt Dương Trúc nở hoa, cậu cười ha ha nhanh chóng nhảy ra thay quần áo, thay xong, còn chưa mặc áo khoác lên đã thấy lạnh, bèn nhảy phắt lên đùi Nghiêm Duệ, ôm anh cọ cọ cho ấm đến mức không biết trời biết đất gì nữa.

Nghiêm Duệ vừa để cậu ôm, vừa vươn tay lấy áo khoác giúp cậu mặc vào.

Dương Trúc được trang bị đầy đủ xong thì thích chí đứng dậy nhảy nhảy, rồi mới lao vào phòng vệ sinh soi gương, tỉ mỉ ngắm nghía chiếc vòng cổ mình vẫn luôn đeo từ tối qua đến giờ.

Vòng cổ được làm bằng da, có màu xanh sẫm, kiểu dáng đơn giản, có một vài họa tiết chìm, ngoài ra còn có một vòng tròn nhỏ ở khóa kim loại, có lẽ dùng để buộc xích. Dương Trúc dí sát mặt vào, lắc cổ quan sát, tinh mắt phát hiện ra bên trái chiếc vòng cổ có khắc hai chữ in hoa: YR (yánruì).

Là Nghiêm Duệ.

Khóe miệng cậu càng nhoẻn rộng hơn, cậu lại chạy ra ôm hôn Nghiêm Duệ.

Nghiêm Duệ nói: "Bây giờ không chê mình chưa đánh răng nữa à?"

Dương Trúc nói: "Tối hôm qua em uống bia mà, không giống nhau, với cả bây giờ từ trong ra ngoài miệng em trừ nước bọt của em ra thì toàn mùi hương của anh, anh chê cái gì chứ!" Cậu vênh váo tự đắc nhảy cẫng lên, sau đó mới lao vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Trước khi ra khỏi phòng, Nghiêm Duệ giúp cậu cởi vòng cổ, cậu vội mở to mắt che cổ lại, trưng ra dáng vẻ "Em không nghe theo đâu".

Đeo còn chưa đủ ghiền mà, không muốn cởi xuống.

Cậu giơ tay ra yêu cầu, "Em không cởi, anh quàng khăn lên cổ em đi."

Nghiêm Duệ nói: "Bây giờ không sợ bị phát hiện nữa à?"



"Bị phát hiện cũng không sao cả." Dương Trúc giành lấy khăn quàng cổ, nhanh chóng quấn hai vòng lên cổ mình rồi kéo lên cao, thậm chí còn phủ lên cả cằm. Nghiêm Duệ cũng không phải không làm gì được cậu, chỉ là anh không muốn cản cậu lại, chỉ lắc đầu rồi cười, chiều theo tên nhóc tùy hứng này.

Đeo khăn quàng cổ rồi ăn hai cái bánh mỳ lấp kín bao tử xong, chịu đựng cái nhìn chăm chú đầy nghi hoặc của mẹ Nghiêm, trước khi ra ngoài chạy bộ sáng sớm, mẹ Nghiêm cản hai người lại, giao dây dắt chú cún trắng cho họ, "Tiện thể dắt Tiểu Bạch đi dạo luôn nhé, nhờ hai đứa đấy!"

Samoyed ngước đầu, tích cực sủa một tiếng: "Gâu!"

Vừa ra khỏi cửa, mặt mũi Dương Trúc ủ dột.

Cậu cực kỳ thù dai, vẫn còn nhớ rõ chuyện Nghiêm Duệ so sánh cậu với Tiểu Bạch trên giường tối hôm qua. Cậu nhìn Nghiêm Duệ nắm dây dắt chó trong tay, trên cổ Tiểu Bạch còn đeo một chiếc vòng cổ hồng nhạt tràn đầy tình yêu thương của chủ nhân dành cho nó nữa, trong thâm tâm cậu cứ ghen tị kiểu gì ấy.

Hừ!

Dương Trúc đứng dưới tầng, còn chưa bắt đầu chạy đã không muốn chạy nữa, "Anh chạy một mình đi!" Lại còn bổ sung thêm một câu cực kỳ có tính ám chỉ, "Tự đi mà dắt Tiểu Bạch dạo bộ!"

Nghiêm Duệ đứng cách cậu vài bước nhìn cậu từ bên ngoài, cậu cáu kỉnh quay đầu đi, mức độ ấu trĩ không khác gì mấy đứa con nít "Sao cậu có thể chơi với tui được, tui muốn tuyệt giao với cậu" ở nhà trẻ.

Hai người không ai nhúc nhích, Dương Trúc đứng không yên trước, ánh mắt bay theo chiều gió nhìn về phía chân trời, ngón tay cuốn lấy mấy sợi tua rua ở đuôi khăn quàng. Chưa tới mấy giây, cậu không chịu được nữa lặng lẽ ngắm Nghiêm Duệ, chạm mắt nhau rồi lại vội vã dời đi, giấu đầu hở đuôi xoay người. Bước đi còn chưa vững, Nghiêm Duệ đã đến đằng sau cậu, không nhiều lời nắm lấy tay cậu, nhét dây dắt chó vào tay cậu, rồi lại níu lấy khăn của cậu khiến cơ thể Dương Trúc ngã ngửa ra đằng sau, ngả vào lồng ngực mình.

"Lại không vui gì đó?" Nghiêm Duệ hỏi.

Anh nhét dây dắt chó vào tay tui mà lại còn vờ vịt không biết gì, tại sao lại tồn tại một người tâm cơ như thế chứ! Dương Trúc lườm anh, hậm hực nói: "Em mang thù đó."

"Thù cái gì?" Nghiêm Duệ ghé vào tai cậu nói: "Chẳng phải đã nói với em, em là cún con duy nhất của anh rồi à?"

Dương Trúc nói: "Vậy mà còn dắt con chó khác, nó có thể quang minh chính đại đeo vòng cổ còn em thì không thể!"

Nói xong Dương Trúc cũng cảm thấy sai sai, sao lại đi so sánh mình với chó thật chứ, cậu hậm hực hứ một tiếng.

Nghiêm Duệ nói: "Bé ngốc."

Dương Trúc càng ngày càng hay làm nũng vì mấy chuyện nhỏ nhặt, giống như đứa trẻ con bị chiều hư, lúc nào cũng muốn sinh sự với anh, khoe khoang bản thân được cưng chiều.

Có biện pháp gì không? Dáng vẻ đó của em ấy thật sự đáng yêu lắm.

Nghiêm Duệ nhìn chiếc vòng cổ giấu sau khăn quàng, chỉ lộ ra một góc, anh dịu giọng nói: "Vòng cổ của em là tự tay anh làm, em cam lòng để cho người khác thấy sao?"