Lối Ăn Nói Cục Súc

Chương 46




Từ sau khi yêu đương, Dương Trúc bắt đầu mê mệt rất nhiều việc mà trước đây bản thân cậu chưa bao giờ làm. Khi xung quanh vắng lặng, cậu sẽ nắm tay Nghiêm Duệ, ngón tay quấn lấy ngón tay; khi nhặt được một chiếc lá cây, cậu sẽ nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ là đưa lên mép để thổi, muốn thể hiện tài thổi lá cây khi còn học tiểu học rất nhiều năm về trước cho Nghiêm Duệ xem; khi ăn cơm cậu sẽ đột nhiên nhắm mắt há miệng dài giọng nói "A——", đợi Nghiêm Duệ sẽ gắp thức ăn đút vào miệng cậu; đến cả làm bài tập không hiểu sao cậu cũng bị phân tâm, nghĩ đến gương mặt Nghiêm Duệ là cậu sẽ vô thức vẽ lên giấy làm bài tập, đến khi nhận ra bản thân thất thần thì ý nghĩ đầu tiên không phải là sám hối, mà là hối hận trước đây bản thân không biết đường học vẽ, bây giờ muốn vẽ Nghiêm Duệ lại không thể vẽ!

Tâm tư càng ngày càng vô biên so với trước đây, đôi khi những chi tiết nhỏ khi ở bên Nghiêm Duệ cũng có thể khiến cậu vấn vương rất lâu.

Ví dụ như hai bé người tuyết yêu dấu, lúc đang ăn cơm, cậu càng nghĩ càng cảm thấy thật sự không thể nào nói nổi, bất thình lình mở miệng, "Không được!"

Nghiêm Duệ hỏi: "Không được cái gì?"

"Chúng ta quay lại rừng cây lần nữa đi!" Dương Trúc nói gấp gáp, "Ít nhất cũng phải sửa chữ! Kỷ niệm một tháng, chỉ thêm một chữ thôi, lát nữa chúng ta đi sửa đi."

Nghiêm Duệ không ngờ cậu lại rối rắm vụ này từ nãy đến giờ, đã hơn một tiếng rưỡi trôi qua rồi, anh hơi dở khóc dở cười. Nhưng ánh mắt Dương Trúc lại cực kỳ nghiêm túc, vì thế anh đáp: "Được."

Lúc này Dương Trúc mới thở phào, yên tâm ăn cơm.

Nghiêm Duệ gắp món thịt mà cậu thích vào trong bát cậu, hỏi: "Sao lại chấp nhất với ngày kỷ niệm thế?"

Dương Trúc cắn đũa, ngoan ngoãn nói: "Bởi vì quan trọng lắm."

"Sau này sẽ còn rất nhiều ngày như thế." Nghiêm Duệ nói: "Mỗi ngày như vậy đều rất quan trọng sao?"

"Sau này chu kỳ có thể kéo dài hơn, dù sao thì đều rất quan trọng." Dương Trúc hùng hồn nhấn mạnh, "Ngày lễ nào cũng đều rất quan trọng."

Cậu nhìn Nghiêm Duệ, trong mắt Nghiêm Duệ ngập tràn vẻ nhẫn nại, vì vậy cậu hơi dịch mông kéo ghế di chuyển, lại gần chỗ anh, hơi nằm nhoài ra ngẩng đầu lên, nói: "Mỗi cơ hội cùng được đón lễ với anh đều không thể lãng phí. Nhắc mới nhớ, anh còn chưa nói cho em biết sinh nhật của anh là khi nào."

Nghiêm Duệ trả lời: "Ngày 25 tháng 8."

Dương Trúc lập tức lấy điện thoại ra đánh dấu, trịnh trọng lưu vào ghi chú, thêm lịch trình vào lịch, sau khi làm xong thì cảm khái, "Trước khai giảng hai hôm, thê thảm quá."

Nghiêm Duệ từ chối cho ý kiến, còn nói: "Chỉ còn ba hôm nữa là sinh nhật của em."

Dương Trúc ngẩn người, suýt chút nữa cắn gãy cả đũa, xúc động hỏi: "Sao anh biết?"



Nghiêm Duệ giúp cậu lấy đôi đũa đang bị tàn phá chịu khổ trong miệng cậu xuống, trả lời: "Anh có hỏi hôm em đến nhà anh, chỉ là khi đó em ngủ nhanh quá nên không nhớ rõ."

Đúng là cậu không nhớ, còn quên sạch.

Dương Trúc sững sờ một lát, đôi mắt cứ mở to tròn, trông vừa ngây ngô vừa ngốc nghếch. Nghiêm Duệ vỗ lên mặt cậu, cậu còn cọ mặt lên tay anh, mãi sau mới nhỏ giọng thầm thì, "Vậy thì hôm nay anh không nên nhắc em."

Dương Trúc cúi thấp đầu xuống, ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt bàn, ánh mắt dừng lại trên bát cơm, rồi lại trôi về món ăn còn chưa ăn xong trên bàn. Đột nhiên cậu không nói gì nữa, thô lỗ giành lại đôi đũa từ Nghiêm Duệ, cúi đầu xuống và cơm, giống như chú lợn con ăn sạch cơm, ăn xong bên mép còn dính hạt cơm. Nghiêm Duệ đưa giấy cho cậu, động tác nhận lấy của cậu không khác gì ăn cướp, bản thân cậu cũng y chang như có thù oán, hành động lau miệng cực kỳ mạnh bạo.

Sau khi phát tiết xong, Dương Trúc ợ một cái, nằm bò ra bàn, tì cằm lên tay, nhìn Nghiêm Duệ.

"Nếu như hôm nay anh không nhắc em, đến ngày sinh nhật mới nói với em thì sẽ vui hơn." Lúc Dương Trúc nói, cằm cậu cứ nhấp nhô lên xuống. "Chỉ là nói bây giờ cũng rất tốt, nếu không đến lúc đó em cảm động khóc um lên thì mất thể diện lắm."

Có điều phản ứng hiện tại của cậu cũng không tốt hơn chỗ nào, chỉ mới được nhắc còn ba ngày nữa là tới sinh nhật mình mà cậu còn phải và cơm để bình phục tâm trạng. Nghiêm Duệ thò ngón tay tới thăm dò, gẩy một sợi tóc trên đầu cậu rồi quấn lên ngón tay mình.

Dương Trúc vẫn nằm bò ra, đầu óc rối tung lên, nghĩ ngợi một lúc. . Có‎ gì‎ ho?????‎ Chọ????‎ ????hử‎ ????rang‎ ++‎ TrUm????‎ r????yện.????n‎ ++

Đã hơn bốn năm cậu không tổ chức sinh nhật, đến cả chính cậu cũng không trông chờ gì vào ngày này.

Cậu có thể mở miệng nói ra được sinh nhật bố mẹ, sinh nhật Dương Mai, thậm chí sinh nhật của người bạn duy nhất hồi tiểu học (sau đó còn cãi nhau rồi rạn nứt), vừa rồi mới hỏi được sinh nhật của Nghiêm Duệ cậu cũng nhớ kỹ được ngay. Có lẽ hôm nay không thể nhớ được hết ngay cùng một lúc, nhưng chỉ cần hôm nào cũng nhìn ngày, liên tục nhìn một tuần thì gần như cậu có thể nhớ được khá chắc.

Nhưng khi phát hiện chỉ còn ba ngày nữa là tới sinh nhật của chính mình, nếu không phải có Nghiêm Duệ nói, cậu nhất thời sẽ không nhớ ra.

Cuối cùng Nghiêm Duệ mở miệng, "Ngồi dậy, đừng nằm bò ra thế."

Dương Trúc ngoan ngoãn bò dậy, lại ỉu xìu ủ rũ nằm bò ra, vẫn cứ cúi thấp đầu.

Nghiêm Duệ còn nói: "Gọi em dậy làm gì em không biết sao?"

Dương Trúc nghi hoặc nhìn anh, Nghiêm Duệ ngoắc tay, nói: "Qua đây, cho anh ôm."

Câu này nghe tình cảm thế chứ lị, giống như vai nam chính trong phim truyền hình vậy! Hóa ra Nghiêm Duệ thường xuyên xem ti vi cùng cô là thật, không uổng công xem nha! Dương Trúc lập tức có động lực ngay, liên tục bò qua ngồi lên đùi Nghiêm Duệ. Nghiêm Duệ xoa tóc cậu, cậu lại tự giác ôm lấy cổ anh.



Tên này được nha, cậu không còn buồn nữa rồi.

Một khi Dương Trúc đã cảm động thì sẽ muốn tỏ tình, "Sao anh đẹp trai thế nhỉ?"

Nghiêm Duệ ôm eo cậu, nói: "Bởi vì em thích anh. Gắn filter (bộ lọc) lên người mình thích là chuyện không thể bình thường hơn được nữa."

Nghiêm Duệ lại còn biết dùng từ filter cơ, Dương Trúc cảm giác nhận thức của mình lại được làm mới lần nữa, đắc ý cải chính, "Mặc dù cũng có nguyên nhân này nhưng bản thân anh đã rất tuấn tú rồi, thả ra ngoài là đẹp trai mê hoặc cả đống người!" Tâm tình cậu đang rất tốt, lại nghĩ đến sinh nhật của bản thân, cậu không thể chờ được nữa mà lắc cổ Nghiêm Duệ, "Sinh nhật em có quà không? Có quà không anh?"

"Có." Nghiêm Duệ nói.

Đã bao nhiêu năm qua, cuối cùng cậu cũng được nhận quà!

Hai mắt Dương Trúc sáng bừng lên, "Là gì vậy?"

Nhưng Nghiêm Duệ không nói cho cậu, chỉ dùng ngón tay chỉ lên môi cậu, nói: "Bí mật."

"Tiết lộ một chút đi mà." Dương Trúc van nài, "Em muốn biết, em muốn biết ngay lập tức!"

"Quà sinh nhật phải tặng đúng ngày chứ."

"Em mặc kệ, không phải quà sinh nhật là để khiến người có sinh nhật được vui vẻ sao?" Sự hiếu kỳ đang quấy nhiễu trong lòng Dương Trúc, "Nếu không phải hôm nay tự dưng anh nhắc em, em cũng không muốn biết, nói cho em đi mà, nhanh lên coi, nói cho em đi!"

Nghiêm Duệ bị sự ngang ngược của cậu làm dao động mấy lần nhưng vẫn kiên định, chỉ lắc đầu, đột nhiên lúc này, ngón tay anh kẹp chặt cằm cậu lại, khiến cậu không thể nói tiếp nữa mà cúi đầu nhìn anh.

Gương mặt hai người chỉ cách nhau chưa đến 10cm, khoảng cách gần đến mức có thể trao đổi hô hấp.

"Nhẫn nại một chút." Nghiêm Duệ nói: "Em ngoan nhất mà."

Anh hôn lên môi Dương Trúc một cái.

Dương Trúc không còn lộn xộn nữa, ngồi đàng hoàng trên đùi Nghiêm Duệ, được anh hôn, cứ như đã nhận được quà từ sớm rồi vậy.