“Tuy ta chưa từng tiếp xúc với Trấn Ma Giáo trước đó nhưng cũng từng nghe nói về độ tà ác của dẫn xà thuật kia. Thấy bọn chúng thương lượng ra dáng ra hình nên ta lo lắng nếu hữu hộ pháp dùng dẫn xà thuật thì quân đội của Mục Vương gia sẽ chịu thiệt hại lớn. Ta đang nghĩ có nên gác việc tìm Thản Nhi Châu lại và suốt đêm xuống núi báo cho Mục Vương gia hay không. Nhưng nghĩ lại ta thấy mình đã đến hang ổ của chúng vậy ta có thể dứt khoát nhân lúc hỗn loạn giết chết tên hữu hộ pháp kia là xong.
Vì giáo đồ ta giết đã bị ta ném thi thể vào giếng, ta lại sợ bọn chúng nhanh chóng phát hiện ra nên mới tranh thủ thời gian để vừa nhanh chóng tìm ra Thản Nhi Châu và hữu hộ pháp vừa nhân lúc nhập nhằng mà bắt Bố Nhật Cổ Đức báo thù cho con ta. Lúc tả hộ pháp và Bố Nhật Cổ Đức đã thảo luận xong và đi ra, ta sợ hai kẻ đó phát hiện có việc không đúng nên làm bộ chà lau đại đỉnh trong điện. Ai ngờ tả hộ pháp đi được hai bước lại vô tình nhìn thoáng qua chỗ ta. Có lẽ nàng ta nổi lên nghi ngờ nên đang muốn ép hỏi nhưng không ngờ Bố Nhật Cổ Đức lại dùng lời dẫn dụ nàng ta đi ra ngoài.
Đầu tiên ta cảm thấy rất khó hiểu nhưng sau khi suy nghĩ một lát ta mới mơ hồ đoán được có lẽ hắn cố ý dẫn ta đến đây cho nên mới hỗ trợ như thế. Bảo sao ta lại có thể lẻn vào đó thuận lợi như vậy. Có điều ta vốn cực kỳ hận tên kia, thấy mình đã lộ sơ hở nên cũng muốn không màng tất cả mà lấy mạng hắn ngay tại đó. Nhưng nghĩ tới chưa tìm được Thản Nhi Chân, mà Bố Nhật Cổ Đức cũng tạm thời chưa làm khó dễ nên ta đành án binh bất động trước.
Ta đoán tên kia hẳn có tính toán phía sau, trước mắt chưa đạt được mong muốn thì hắn chẳng những sẽ không tố giác ta mà còn cố ý yểm trợ cho ta. Quả nhiên chưa được bao lâu hắn đã quay lại chỉ vào ta nói A Man, ngươi đi vào giúp đỡ hộ pháp dọn thẻ tre. Lúc ta tiến vào nội điện lại đi theo hắn tới một gian phòng được trang trí xa hoa lãng phí. Lúc này ta mới biết đó là phòng ngủ của tả hộ pháp. Nhưng kỳ quái là ta vừa dọn thẻ tre vừa âm thầm quan sát dáng đi của Bố Nhật Cổ Đức lại phát hiện công lực của hắn kém tả hộ pháp nhiều. Lúc đó ta không khỏi cảm thấy kỳ quái, ta tưởng mấy năm trước hắn đã bắt đầu tập luyện đến đỉnh của Ngũ Độc thuật, qua mấy năm hắn sớm nên luyện đến xuất thần nhập hóa rồi chứ sao lại không hề có chút tiến bộ nào thế này.
Sau đó ta nghe tả hộ pháp nói chuyện với hắn bằng giọng nhẹ nhàng chậm rãi, giống như rất tín nhiệm hắn. Từ giọng nói của nàng kia ta cũng ít nhiều đoán được rằng mấy năm trước Bố Nhật Cổ Đức bị ta đả thương quá nặng. Một thân công lực của hắn gần như đã tan hết mà đúng lúc ấy tả hộ pháp đi ngang qua Thục Sơn nên đã cứu hắn một mạng. Bố Nhật Cổ Đức sợ người của Trấn Ma Giáo nhận ra hắn là người Mông Cổ nên không dám luyện Ngũ Độc thuật nữa.
Lúc ta dọn thẻ tre có nhìn nội dung trên đó, thấy đều là văn tự của người Di nên cũng không hiểu gì. Sau khi dọn xong Bố Nhật Cổ Đức để ta đến phòng bên cạnh chờ lệnh, nói đến nửa đêm giáo chúng sẽ tiến hành nghi thức và mọi giáo đồ cần phải tập hợp ở ngoài điện. Ta nghe ra được ẩn ý trong lời hắn nên đành phải lui ra trước. Đến phòng bên ta thấy trên giường có một tấm mặt nạ da người nên lập tức dán lên. Trấn Ma Giáo cũng thật kỳ quái, giáo đồ hầu như ngày ngày đều luyện thuật dịch dung nên bọn họ rất ít khi dùng gương mặt thật. Hơn nữa Bố Nhật Cổ Đức cố tình vô ý giúp ta che lấp nên mọi thứ đều chu toàn cho tới nửa đêm ta cũng không bị ai phát hiện ra mình không phải “A Mãn”.
Đến giờ Tý trong nội điện quả nhiên nổi lên tiếng ồn ào. Không biết có ai đó đang chơi một thứ nhạc cụ vừa giống tiêu lại giống huân, tiếng nhạc liên miên không dứt. Ta nghe thấy thế thì biết nghi thức mà tên kia nói đã bắt đầu nên lập tức đi ra khỏi phòng. Lúc này ta thấy giáo đồ như thủy triều từ bốn phương tám hướng đổ ra. Bọn họ tụ tập trong điện, sau đó im lặng đi ra ngoài. Đến ngoài điện ta đã thấy mấy trăm giáo chúng đứng đó.
Không xa trước điện là vách đá, có một cái đài cao nhìn dáng vẻ là nơi Trấn Ma Giáo thường dùng để hiến tế. Nhưng quái dị là lúc này có một nữ tử trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp đang bị cột trên đài cao đó. Từ tướng mạo thì thấy người đó và Phó tiểu thư giống nhau tới 7,8 phần.”
Bình Dục trầm mặc nghĩ nữ tử này hẳn là mẹ của Phó Lan Nha. Mẹ con hai người họ giống nhau như thế khó trách năm ấy Vương Lệnh vô ý gặp Phó Lan Nha ở Lưu Bôi Uyển là lập tức nhận ra nàng là con gái của thuốc dẫn. Mà thời cơ lão ta phát hiện ra việc này cũng quá mức trùng hợp. Cũng vì lẽ đó mà khi Phó Lan Nha biết việc này vẫn không nhịn được nghĩ chính nàng đã liên lụy đến mẹ.
Tạm thời còn chưa biết có phải Vương Lệnh hại chết Phó phu nhân hay không nhưng chỉ nói đến thuốc dẫn thì chẳng lẽ thật sự có cái gọi là di truyền huyết thống ư? Nếu không tại sao sau khi Phó phu nhân chết Vương Lệnh lại có thể dám chắc Phó Lan Nha có thể làm thuốc dẫn?
Đáng tiếc lúc ấy Vương Lệnh chỉ là một thái giám chưởng sự bên người Thái Tử, nhân lực vật lực đều có hạn nên dù phát hiện ra thuốc dẫn thì cũng chẳng thể làm gì. Trong tay lão cũng chỉ có một khối Thản Nhi Châu, nên để dẫn dụ những kẻ đang sở hữu các mảnh Thản Nhi Châu khác, lão cần có được năng lực tương ứng. Nếu không như thế thì sợ là chưa gom đủ Thản Nhi Châu lão đã bị giang hồ hiểm ác đập chết.
Mà quyền lực ngập trời kia chậm rãi rơi vào tay lão sau khi lão trở thành Tư Lễ Giám. Nghĩ vậy nên Bình Dục càng thêm khả nghi: Đến tột cùng Vương Lệnh muốn hồi sinh ai? Thản Nhi Châu thực sự có tác dụng khởi tử hồi sinh sao? Nếu không vì sao Vương Lệnh lại chấp nhất với thứ này như thế?
“Nữ tử kia bị trói trên đài cao nên sắc mặt rất kém nhưng lại không thấy nàng ta kinh hoảng. Đôi mắt nàng ta rất tròn, cứ quay tròn giống như đang tìm cách trốn thoát. Không biết có phải vì thế hay không mà rõ ràng đó chỉ là một nữ tử nhu nhược nhưng Trấn Ma Giáo lại phái mười mấy giáo chúng vây quanh để canh không cho nàng ta thoát.”
Bình Dục nghe thế thì ánh mắt lập tức ôn nhu hẳn. Nghe Lâm Chi Thành mô tả thì xem ra Phó Lan Nha chẳng những di truyền tướng mạo của mẹ mình mà cả sự thông minh giảo hoạt cũng học được mười phần.
“Nhất thời ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành theo các giáo chúng khác đi tới trước cửa đại điện mà đứng yên. Sau đó đám giáo chúng kia bỗng quỳ sát đất lễ bái, hô to ‘giáo chủ vạn tuế’. Lòng ta biết là giáo chủ đã tới nên cũng làm theo mọi người. Lúc ấy ta thấy một hàng tỳ nữ dùng kiệu nâng một nam tử áo đen mắt sâu mày rậm đi tới. Nam tử kia nhìn qua cũng đã qua tuổi trung niên nhưng tóc vẫn đen nhánh, mặt trắng nõn giống như luyện công pháp tà môn nào đó.
Đi bên cạnh hắn là tả hộ pháp và Bố Nhật Cổ Đức, không hề thấy vị hữu hộ pháp trong lời đồn kia đâu. Sau đó ta mới biết lúc ấy tên kia đang ở dưới núi đối phó với Mục Vương gia.
Đến trước điện, giáo chủ nửa híp mắt, nhấc tay cầm quải trượng. Tả hộ pháp ở bên cạnh lập tức cao giọng nói: Trong mấy ngày này có một chuyện cực kỳ tốt nên thiết nghĩ mọi người đều muốn biết. Giáo chủ tốn trăm ngày cuối cùng đã khám phá ra bí mật của bảo vật trấn giáo. Mấy tháng trước hữu hộ pháp dựa theo chỉ dẫn của giáo chủ nên nhiều lần lẻn vào thảo nguyên Thát Đát bắt được một vị thuốc dẫn của Cổ Nguyệt dị tộc ở địa phương. Hiện giờ mọi chuyện đã được chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió đông nên nhân đêm nay trăng tròn chúng ta muốn chính thức bắt đầu mở phong ấn khối bảo bối này.
Ta nghe được lời này thì biết ngay nàng ta đang nói tới Thản Nhi Châu. Nàng ta vừa nói xong thì giáo chủ bỗng nhiên mở to mắt, đánh bay cái đầu rồng trên quải trượng và lấy ra một thứ có năm cánh. Lúc này ta mới biết hóa ra giáo chủ luôn mang theo Thản Nhi Châu bên người. Lấy võ công của lão thì chẳng trách Vương Lệnh ngủ đông trong Trấn Ma Giáo mấy năm vẫn không thể trộm được nó. Cuối cùng hắn bí quá đành đánh chủ ý lên các môn phái giang hồ.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng sáng rực chiếu sáng toàn bộ khoảnh rộng trước cửa đại điện. Giáo chủ của Trấn Ma Giáo lấy Thản Nhi Châu ra thì chỉ thấy thứ kia chiếu ra một tia sáng. Ta quay đầu vừa thấy Bố Nhật Cổ Đức đang nhìn chằm chằm thứ kia, trên mặt là vẻ thèm thuồng rõ rệt. Hắn thậm chí còn quên phải che giấu, tả hộ pháp bên cạnh hắn cũng phát hiện nên cực kỳ hồ nghi mà nhìn hắn.
Lúc ấy ta nóng lòng muốn nghe công dụng của Thản Nhi Châu nên chỉ tạm án binh bất động. Sau đó quả nhiên ta nghe thấy giáo chủ chỉ vào nữ tử trên đài cao nói: lấy máu đầu quả tim của nàng ta, nhớ phải lấy lúc còn nóng, không được để nguội.”
Bình Dục nghe được lời này thì mặt lập tức biến sắc, cả người đứng bật dậy. Trước đây hắn cũng đã đoán được nếu làm thuốc dẫn thì sợ là Phó Lan Nha sẽ phải trả giá bằng sinh mệnh, nhưng không ngờ người ta lại có thể tàn nhẫn moi tim một người còn sống sờ sờ như vậy.
Nhớ đến lúc mới quen hắn hoàn toàn vô tâm, chẳng những không đồng tình với nàng mà còn liên tiếp để mặc Trấn Ma Giáo đối phó với nàng, suýt thì khiến nàng rơi vào tay đám dị giáo kia. Chỉ nhớ tới đây là hắn đã sợ run lên, lòng bàn tay và lưng lập tức thấm đầy mồ hôi.
Mà trong lúc hắn đang bối rối thì cách vách cũng vang lên tiếng ồn ào. Bình Dục ngẩn ra, trong lòng biết Phó Lan Nha hẳn cũng nghe thấy hết rồi. Chắc nàng cũng sợ hãi bật dậy nên mới tạo ra tiếng động kia. Rốt cuộc hắn không đứng đó được nữa, chân lập tức bước ra ngoài. Hắn đang muốn đi qua phòng bên trấn an nàng nhưng Lâm Chi Thành đã nói tiếp.
“Lúc ấy ta thấy Thản Nhi Châu, thuốc dẫn và cách dùng đều đã đủ nên không muốn nhẫn nại nữa. Ta đột nhiên đứng dậy, nhân lúc mọi người không đề phòng ta đánh về phía lão giáo chủ.”
Bình Dục nghe thế nhưng không dừng bước mà đi nhanh ra cửa, đến phòng bên đẩy cửa vào thì quả nhiên thấy Phó Lan Nha đang dán mặt vào tường nghe, sắc mặt trắng bệch. Thấy hắn tiến vào nàng không đợi hắn đến gần đã cố nở nụ cười sau đó lắc đầu. Nàng chỉ vào cách vách, ý bảo hắn là Lâm Chi Thành đang nói tới chỗ mấu chốt, nàng nóng lòng muốn nghe cho xong.
Bình Dục thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra, đành phải gật gật đầu với nàng rồi xoay người trở lại phòng kia.
Lâm Chi Thành trầm mặc một lát mới tiếp tục: “Ai ngờ ta mới vừa ra tay thì trong đám giáo đồ đã có vài người xông tới. Từ võ công và chiêu thức đều coi như cao thủ, nhưng mục tiêu lại đều là Thản Nhi Châu trong tay lão giáo chủ. Cái này quả nhiên là không thể đoán trước, ta đang kinh ngạc thì bỗng thấy có kẻ hét to: Có thích khách!
Lúc ấy ta mới biết ngoài ta còn vài kẻ khác trong võ lâm cũng tiến vào Trấn Ma Giáo. Dựa theo thái độ của Bố Nhật Cổ Đức lúc trước thì không khó để đoán đây cũng là việc hắn làm. Đáng tiếc là mấy người kia đều mang mặt nạ da người, sau khi bọn họ phát hiện còn có người khác trong võ lâm tới tranh vũng nước đục này thì lập tức giấu chiêu thức, nhất thời không ai có thể nhận ra kẻ nào là người của môn phái nào.
Không chờ ta giết tới trước mặt thì lão giáo chủ đã nhảy lên, lùi về một bên. Tả hộ pháp thấy có biến thì cũng nhanh trí, vội vàng dùng bí thuật của Trấn Ma Giáo để đối phó với kẻ địch. Lúc mới đầu Bố Nhật Cổ Đức còn ra vài chiêu giả vờ hỗ trợ, nhưng sau đó hắn nhân lúc hỗn loạn đã phá vây mà ra, chạy tới trên đài cao bảo vệ nàng kia giống như sợ nàng ta chạy mất. Nhưng hắn làm thế chẳng qua vì biết võ công của mình không thắng được người khác, sợ trong lúc đó bị thương.
Ta thấy lão giáo chủ và tả hộ pháp thân thủ lợi hại, lại có thêm đám cao thủ giấu mặt nên lo lắng Thản Nhi Châu bị cướp đi. Lúc ấy ta muốn dẫn dắt tả hộ pháp rời đi vì thế cố ý biến hóa giọng to hơn nói: Bố Nhật Cổ Đức, tên Thát Tử chết tiệt kia, ngươi dẫn dụ chúng ta đến Đại Mân Sơn rồi lại làm con rùa rụt đầu. Không phải ngươi nói sẽ cùng ta cướp Thản Nhi Châu sao? Thế nào mà đến lúc này ngươi còn co đầu rụt cổ thế kia?
Tả hộ pháp nghe được lời này thì quả nhiên quay đầu trợn trừng mắt mà nhìn Bố Nhật Cổ Đức. Trong nháy mắt nàng ta ném mọi người lại nhào về hướng tên kia lạnh lùng quát: “Nhãi ranh! Ngươi dám gạt ta!”
Vì nàng ta ra tay quá nhanh, quá ngoan lệ nên Bố Nhật Cổ Đức không kịp né tránh mà chỉ có thể tung người lên đài cao. Tả hộ pháp vốn có nội lực cao cường, lại thêm giận giữ công tâm nên một chưởng này đập lên cột trụ trói nữa tử kia khiến nó nghiêng đi, dây thừng trói nàng kia cũng lỏng ra.
Bố Nhật Cổ Đức thấy thế thì cực lực muốn trói nàng kia lại nhưng tả hộ pháp lúc đó giống như thương tâm muốn chết. Nàng ta cuốn lấy hắn không cho hắn cơ hội thở dốc nên tên kia đành phải tạm buông thuốc dẫn ra. Hắn vừa trốn vừa lừa gạt tả hộ pháp: ngài đừng vội tin kế ly gián của kẻ khác, ta đối với ngài thế nào chẳng lẽ ngài không biết sao?
Tả hộ pháp lại chỉ mắng hắn: Mất công ta cứu ngươi một mạng, không nghĩ tới ngươi lại là con sói mắt trắng!
Nàng ta mặc một thân hồng y, đôi mắt như sắp phun lửa, cắn răng mắng tiếp: Bố Nhật Cổ Đức, Bố Nhật Cổ Đức…… Trách không được ngươi lại biết tiếng Thát Đát, hóa ra ngươi là Thát Tử! Ta thật hận, lúc trước ta nên nhân lúc ngươi bị thương nặng mà hung hăng thêm vài đao kết thúc tính mạng của ngươi còn hơn để vài năm sau dẫn sói vào nhà, tàn hại Trấn Ma Giáo ta!”
Sắc mặt Lâm Chi Thành bình đạm, nhờ có trí nhớ tốt nên trong thời gian ngắn ông ta đã kể tỉ mỉ những chuyện xảy ra năm đó. Khi màn đêm buông xuống ông ta vẫn mạch lạc kể lại không sót chữ nào.