Vì Bình Dục ở ngay bên ngoài nên Phó Lan Nha không sao chuyên tâm tắm gội được như ngày thường. Mỗi lần dội nước nàng đều cảm thấy tiếng động cực kỳ vang, trong lòng tự hỏi nếu Bình Dục nghe thấy thì nàng sẽ xấu hổ thế nào. Động tác của nàng vì thế cực nhỏ, cả quá trình tắm gội vội vàng qua loa chưa từng có.
Bình Dục thì đương nhiên là bị dày vò cực kỳ, trong tay hắn cầm bút nhưng một lúc lâu cũng chưa vẽ được gì. Tiếng nước kia tuy nhỏ nhưng vẫn nghe rõ ràng khiến cả người hắn nhất thời khô nóng vô cùng.
Chờ mãi phòng tắm mới yên tĩnh lại thì hắn phát hiện cả người mình không biết đã đổ mồ hôi từ bao giờ, chỗ nào đó còn biến đổi mãi không chịu trở lại bình thường. Vừa nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra hắn đã hoảng hốt, cực kỳ chật vật ném bút lên bàn, đứng dậy đi tới cửa sổ tỏ vẻ không có việc gì, cứ thế khoanh tay đứng.
Phó Lan Nha vất vả lắm mới tắm xong, nàng dùng khăn lau vệt nước trên người, mặc áo rồi cúi đầu xác định xem có chỗ nào không ổn không mới dám đi ra. Lúc ra đến nơi nàng khó tránh được có vài phần xấu hổ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, không nhanh không chậm đi tới bên giường.
Ai biết mới đi được hai bước đã phát hiện Bình Dục không ở bên bàn mà đang đứng trước cửa sổ, hơn nữa nhìn dáng hắn thì có vẻ đã đứng đó một lúc. Phó Lan Nha nhìn bóng dáng Bình Dục chuyên chú nhìn ra ngoài cửa sổ thì có chút buồn bực.
Sau khi vào phòng nàng từng cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh mình vì thế nàng biết bên ngoài cửa sổ chỉ là một tiểu viện trụi lủi, không có tí hoa cỏ nào. Đừng nói bây giờ đang tối om, dù là ban ngày thì cũng chẳng có gì mà ngắm, không biết đến tột cùng Bình Dục thấy cái gì mà xem đến mùi ngon thế kia.
Hơn nữa vừa rồi chẳng phải hắn đang nghiêm trang vẽ trận pháp ư? Lấy số lượng trận pháp hắn phải vẽ thì ít nhất cũng phải làm đến nửa đêm mới xong, vì vậy hắn vừa vào phòng đã làm việc ngay. Nhưng sao nàng mới vào phòng tắm một lúc mà Bình Dục đã có tâm tình dựa vào lan can trông về nơi xa thế này.
Trong lúc suy nghĩ nàng đi tới cạnh bàn, âm thầm nhìn qua thì chỉ thấy một tờ trận pháp đang vẽ dở. Lại cẩn thận nhìn thì thấy đó là Bình Nhung Vạn Toàn trận và Hyền Tương trận. Lúc này nàng càng kinh ngạc hơn vì nàng nhớ rõ lúc nàng đứng dậy tắm Bình Dục đã vẽ đến đây rồi mà, sao đã một lúc trôi qua mà hắn vẫn không vẽ thêm được tí nào thế?
Nàng tưởng mình nhớ nhầm, đang muốn xem lại một phen thì Bình Dục bỗng nhiên đi tới phía sau nàng, rút phắt tờ giấy trong tay nàng lại. Không đợi nàng xoay người đã nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không có việc gì thì sớm nghỉ đi, đừng quấy rầy ta vẽ trận.”
Nghe giọng điệu của hắn có vẻ khàn khàn trầm thấp hơn bình thường. Nàng ngẩn ra, đang muốn ngước mắt nhìn thì Bình Dục đã nghiêng người tránh chạm mắt với nàng rồi ngồi xuống tiếp tục vẽ.
Phó Lan Nha buộc lòng phải đi tới mép giường, nhưng vẫn không quên trộm liếc sườn mặt Bình Dục một cái. Chỉ thấy mặt hắn nghiêm túc, nhưng màu da hơi đỏ lên, tóc mai cũng lấp lánh ánh nước do mồ hôi túa ra.
Trong lòng nàng lại xẹt qua một tia nghi hoặc, vừa muốn nhìn kỹ thì bỗng nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bịch bịch chạy lên cầu thang, ngay sau đó là giọng Lý Mân vang lên, “Bình đại nhân, đại phu đã tới.”
Bình Dục đột nhiên đứng dậy, đẩy giấy bút trên bàn sang một bên, lại liếc Phó lan Nha một cái ý bảo nàng giấu đồ cho tốt sau đó hắn vội bước nhanh đến cửa sổ. Phó Lan Nha không dám chần chờ, nàng vội thu dọn giấy bút cẩnt hận, giấu trong tủ, sau đó nín thở đứng cạnh bàn lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Sau một lát chỉ nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, Lý Mân nói: “Bình đại nhân, đại phu đã mời tới, có cần khám cho Lâm ma ma không?”
Bình Dục không nóng không lạnh nói: “Đã tới thì vào xem một lát đi.”
Phó Lan Nha nghe thấy thế thì trong lòng không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới Bình Dục thế mà lại đồng ý cho Lý Mân đi mời đại phu tới xem bệnh cho Lâm ma ma. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi về phía này, sau đó là tiếng đập cửa và tiếng người gọi, “Phó tiểu thư.”
Loading...
Phó Lan Nha lấy lại tinh thần, vội đi qua mở cửa nhưng chỉ thấy Lý Mân và Hứa Hách đứng bên ngoài, ngoài ra còn có một nam tử trung niên sắc mặt trắng bệch, trên tay ông ta là hòm thuốc. Ông ta cực kỳ bất đắc dĩ, có thể nhìn ra được ông ta bị đám Lý Mân lôi đến đây.
Nàng vội mời đám người Lý Mân tiến vào, sau đó cảm ơn bọn họ mãi. Lý Mân đứng trong phòng một hồi, thấy đại phu đã bắt đầu đi tới bên giường xem mạch thì miễn cưỡng cười nói: “Phó tiểu thư, nếu được thì ta sẽ ra ngoài chút để nói chuyện với Bình đại nhân.”
Ánh mắt hắn nhìn Phó Lan Nha mơ hồ lộ ra thương hại.
Phó Lan Nha vốn ở bên nhìn đại phu xem mạch cho Lâm ma ma, nghe thấy Lý Mân nói như thế thì mỉm cười quay đầu lại nhìn hắn định nói cảm ơn. Ai ngờ Lý Mân vừa thấy thế đã quay đầu, sợ nàng phát hiện ra cái gì đó không ổn. Hắn hoảng hốt xoay người vội vàng đi ra ngoài, chỉ để lại mình Hứa Hách.
Đến phòng bên cạnh Lý Mân đẩy cửa vào, không kịp đề phòng đã thấy Bình Dục đang đứng bên giường thay quần áo. Lý Mân liếc mắt một cái đã thấy áo lót của Bình Dục ướt một mảng to phía sau, chứng tỏ mồ hôi rất nhiều. Hắn buồn bực, không biết Bình đại ca vừa rồi đã làm gì mà lại đổ nhiều mồ hôi như thế.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều vì trong lòng biết Bình Dục đang chờ tin của mình nên vội đi tới gần. Lúc muốn mở miệng hắn lại ngừng, cố nén khó chịu trong lòng rồi mới buồn bực nói: “Bình đại ca, vừa rồi lúc ở Trúc Thành tìm người đệ có hỏi tin tức thì biết từ khi Phó đại nhân rơi đài, đám ăn chơi trong kinh không ít kẻ nói bậy về Phó tiểu thư. Đặc biệt là gần đây khi nghe nói án của Phó đại nhân sắp được định, Phó tiểu thư cũng sắp bị áp tải vào kinh thì những lời lẽ kia càng thêm kỳ cục, quả thực rất khó nghe. Không biết có phải Lục Tử Khiêm vì việc này mới tới Hồ Nam hay không.”
Động tác mặc quần áo của Bình Dục dừng lại, trong giây lát hắn lạnh giọng hỏi: “Bọn họ bịa đặt cái gì?”
Lý Mân cực kỳ phẫn uất, nhất thời chưa để ý thấy biến hóa trong giọng của Bình Dục. Hắn chỉ lo khinh thường nói: “Không có gì ngoài việc nói rằng Phó tiểu thư là đại mỹ nhân kiều diễm, bọn họ không đành lòng để nàng ấy lưu lạc phong trần. Chỉ chờ nàng ấy vừa bị định tội thì sẽ chuộc ra ngoài làm ngoại thất hoặc cơ thiếp. Đặc biệt là thế tử của Tề Quốc Công, lão tứ của nhà Tương Dương Hầu, đều là những kẻ nổi tiếng ăn chơi trác táng. Vì cướp đoạt Phó tiểu thư mà bọn họ đã đánh cuộc vài lần, nghe nói còn suýt thì đánh nhau. Ngoài ra còn vài lời khó nghe nữa, thuộc hạ không muốn bôi nhọ Phó tiểu thư nên không đành lòng thuật lại.”
Sắc mặt Bình Dục lập tức trầm xuống, hắn đứng yên hồi lâu, quai hàm giật giật. Hắn ngước mắt nhìn Lý Mân, mặt không biểu tình nói: “Những lời này đừng để tội quyến biết.”
“Đương nhiên.” Tuy Lý Mân cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp nhưng vẫn thận trọng gật đầu, “Phó tiểu thư kiên cường như vậy kiên, nếu nàng ấy nghe được những lời này thì dù trên mặt không sao nhưng trong lòng sợ là sẽ rất khổ sở.”
Bình Dục trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Lục gia gần đây có gì khác thường không? Lục Tử Khiêm vì tin đồn nhàm nhí này mà tới Vân Nam ư?”
Lý Mân nhíu mày nói: “Chuyện của Lục gia đệ chưa hỏi rõ được, chỉ biết Lục công tử hình như đã rời kinh một tháng trước. Hắn đi thẳng một đường tới Vân Nam, không biết có phải vì Phó tiểu thư hay không.”
Lý Mân dứt lời, thấy sắc mặt Bình Dục giống như trời mùa đông u ám, khó coi đến cực điểm, con ngươi cũng gợn sóng kích động thì không nhịn được nói: “Bình đại ca, trên đường đi Phó tiểu thư luôn cố gắng bảo vệ bản thân, cũng không hề oán trời trách đất, thật sự khiến người ta kính phục. Nếu đến kinh thành nàng ấy thật sự bị giáng vào Giáo Phường Tư, lưu lạc đến trong tay đám ăn chơi trác táng kia thì quá đáng thương.”
Trong lòng hắn bất bình, nhất thời không nhịn được nên giọng cũng cao hơn bình thường. Đúng vào lúc này Lý Du dẫn hai gã ám vệ vừa rồi đi theo Vương Thế Chiêu tới. Vừa lên lầu hắn đã đi tới phòng của Bình Dục, đúng lúc nghe thấy một câu cuối kia. Hắn lập tức nhớ tới lời Đặng Văn Oánh nói đêm đó, trong lòng vừa động sợ Lý Mân càng nói càng lộ nhiều nên vội cảnh cáo mà ho một tiếng sau đó gõ cửa nói: “Mở cửa.”
Lý Mân sợ tới mức im luôn, mắt liếc Bình Dục một cái rồi vội vàng đi mở cửa. Sau khi tiến vào Lý Du chỉ cười cười nhìn Bình Dục, quả nhiên thấy sắc mặt tên này khó coi cực kỳ. Hắn cũng không trêu ghẹo mà chỉ dẫn hai gã ám vệ kia vào sau đó xoay người khách khí nói: “Mời nhị vị kể những gì vừa chứng kiến được cho Bình đại nhân nghe.”
Hai người kia vào trong phòng thì đứng thẳng tắp sau đó chắp tay với Bình Dục và nói: “Bẩm báo đại nhân, thuộc hạ đi theo Vương Đồng Tri ra khỏi trạm dịch, một đường vào núi sau đó thấy Vương Đồng Tri lục tìm trong bụi cỏ cả buổi và bắt được một con rắn. Lúc thấy xung quanh không có ai hắn cắn cổ con rắn kia, hút sạch máu rắn sau đó tiếp tục tìm thêm, một hơi hút máu của 7,8 con rắn sau đó mới xuống núi. Tới bên đường hắn lại dùng một con bồ câu để truyền thư cho ai đó.”
Bình Dục và Lý Du đều kinh ngạc. Bọn họ nhớ lần đầu tiên Vương Thế Chiêu phát tác, trước mắt bao nhiêu người hắn đã từng hút máu một con rắn sau đó mới phục hồi như cũ. Sao mới qua một thời gian ngắn mà hắn đã phải hút máu 7,8 con rắn mới chịu bỏ qua?
Đang nghi ngờ thì một ám vệ móc trong ngực ra một cuộn giấy nhỏ, trình lên cho Bình Dục: “Thuộc hạ đã theo lời Bình đại nhân dặn dò mà lấy thư từ con bồ câu kia. Sau khi mở ra xem đã sao chép lại một phần, sau đó lại thả con bồ câu và bức thư đi như cũ.”
Bình Dục tiếp nhận nói: “Vất vả rồi.”
Chờ hai người lui ra, Bình Dục mở tờ giấy ra chỉ thấy trên đó vẽ một họa đồ, chính là trận đồ ban ngày Nam Tinh phái dùng để đối phó với bọn họ. Ngoài ra còn có một hàng chữ viết: Bình Dục tạm thời chưa cấu kết với Nam Tinh phái, trên đường cũng không nhìn thấy hữu hộ pháp đâu.
Bình Dục xem xong thì nhíu mày không nói, Lý Du lại sờ sờ cằm nói: “Không khác suy nghĩ của chúng ta là bao, Đông Xưởng quả nhiên đang ở xung quanh tìm hữu hộ pháp và tả hộ pháp đang chạy trốn. Nhưng cấu kết là sao nhỉ? Chẳng lẽ chúng ta có khả năng thu nạp Nam Tinh phái sao?”
Bình Dục đã sớm ngồi xuống, trầm ngâm nghĩ sau đó chợt hỏi Lý Du: “Chưởng môn đương nhiệm của Nam Tinh phái bao nhiêu tuổi, huynh có biết kỹ về cuộc đời ông ta không?”
Lý Du lắc đầu nói: “Ta chỉ biết đôi chút, nghe nói bọn họ bắt nguồn từ Trúc Thành, các vị chưởng môn trước đây đều được chọn ra từ giáo đồ, cực kỳ giỏi về số học và kỳ môn ngũ hành nhưng hành sự lại rất bừa bãi, thanh danh ở trong giang hồ khen chê khác nhau. Hai mươi năm trước Nam Tinh phái từng đổi chưởng môn, từ sau đó môn phái này cũng ít lộ diện hơn, ta cũng không phải thường xuyên đi lại trên giang hồ nên cũng không biết được nhiều.”
Bình Dục duỗi ngón tay gõ gõ bàn, sau đó ngước mắt nhìn Lý Mân nói: “Ngày mai tới Trúc Thành đệ và Hứa Hách đi huyện nha tra cứu toàn bộ tài liệu về Nam Tinh phái và những dân cư mất tích của Trúc Thành hai mươi năm trước. Nhớ rõ ghi lại, đừng để sót chỗ mấu chốt, để ta nhìn xem có điều gì bất ổn không.”
Lý Mân lập tức đáp vâng. Lý Du lại hoài nghi nói: “Huynh cảm thấy chưởng môn Nam Tinh phái có bí mật gì có thể có ích sao?”
“Không biết.” Bình Dục ngả người dựa vào ghế, trầm ngâm nhìn mặt bàn nói, “Nhưng nếu Vương Lệnh sợ chưởng môn Nam Tinh phái cấu kết với ta thì tra về ông ta một chút cũng không sai.”
Lý Du trầm mặc một lát sau đó quay đầu thấy sắc mặt Lý Mân mệt mỏi nên lập tức ôn nhu nói: “Đệ về nghỉ ngơi đi, ta còn có chuyện muốn nói với Bình đại ca của đệ.”
Lý Mân đáp lời sau đó gãi gãi đầu đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại. Lúc đi qua phòng Phó Lan Nha, thấy bên trong không có tiếng động thì nghĩ hẳn đại phu đã xem xong bệnh cho Lâm ma ma và được Hứa Hách dẫn đi rồi nên hắn cũng yên tâm mà đi xuống lầu nghỉ ngơi.
Lý Du nghe thấy tiếng bước chân dần xa, lúc này mới mang ý cười nhìn Bình Dục nói: “Vừa rồi ta gặp đại phu ở dưới lầu, sao vậy, huynh lăn lộn bắt tam đệ của ta đi Trúc Thành một chuyến chỉ vì mời đại phu hả? Huynh đừng có nói với ta đại phu này là huynh mời cho mình nhé.”
Bình Dục trầm mặt uống trà.
“Không thừa nhận……” Lý Du thấy hắn không mảy may ảnh hưởng thì bỗng nổi lên tâm tư muốn thử hắn. Lúc này Lý Du ra vẻ tùy tiện nói, “Vừa rồi ta nghe tam đệ nói Phó tiểu thư là đại mỹ nhân như thế, có ai mà không thích? Tuy tính huynh cổ quái nhưng rốt cuộc vẫn là nam nhân, dọc đường này lại tình ngay lý gian, cho dù có thật sự coi trọng Phó tiểu thư thì cũng không tính mất mặt. Chờ về kinh, huynh giúp nàng ta chuộc thân, nạp làm thiếp là được. Với thân phận Chỉ Huy Sứ của huynh thì toàn bộ kinh thành có ai dám đoạt người với huynh chứ?”
Lời còn chưa dứt Bình Dục đã đổi sắc mặt, trách mắng: “Huynh nói bậy gì đó?”
Ánh mắt Lý Du như gương sáng mà nhìn Bình Dục, cười hắc hắc nói: “Coi như ta vừa đánh rắm, chẳng qua ta chỉ nói đến nạp thiếp thôi mà huynh đã tức giận như thế, e sợ Phó tiểu thư tủi thân. Huynh còn dám nói mình không để bụng đến nàng ta hả?”
Sau đó hắn cười xấu xa chạm chạm cánh tay với Bình Dục nói: “Nhưng mà nếu thật sự muốn cưới hỏi đàng hoàng thì sợ là không dễ đâu. Chưa nói đến thân phận tội quyến của Phó tiểu thư, chỉ nói đến chuyện vì Phó Băng mà nhà huynh phải đau khổ vài năm đã đủ để người trong nhà không đồng ý rồi. Cửa này không dễ qua đâu.”
Bình Dục nghe thấy thế thì trong lòng cực kỳ khó chịu, vội liếc mắt nhìn hắn mắng tiếp: “Trước mắt chúng ta còn có bao nhiêu là việc quan trọng, nói tới cái này làm gì? Lá thư cho Binh Bộ Trương Mậu huynh đã gửi chưa?”
Trong lòng Lý Du biết rõ nhưng vẫn cười nói: “Ta làm việc luôn đáng tin cậy, cái này huynh rõ ràng hơn ai hết, đừng có mà đánh trống lảng. Ta cũng nhắc nhở huynh, vừa rồi thằng nhóc Lý Mân ngốc kia nói không sai, cả kinh thành đều biết nữ nhi của Phó Băng là giai nhân khó gặp. Một khi tới kinh thành rồi đám ăn chơi trác táng kia tuyệt đối sẽ không ngừng nghỉ. Đến lúc đó sóng gió liên tục, cuối cùng vẫn sẽ ảnh hưởng tới Phó tiểu thư, huynh vẫn nên ——”
Chưa kịp nói xong hắn đã thấy sắc mặt Bình Dục càng trầm xuống. Không đợi hắn phát tác, Lý Du đã vội đứng dậy, vọt ra ngoài cửa, vừa đi vừa cười nói: “Ta không nói nữa, huynh tự mình nghĩ kỹ đi, ta về phòng ngủ đây.”
Lý Du đi rồi trong phòng lại yên tĩnh. Lúc này Bình Dục mới hoàn hồn, tập trung nghe thấy phòng bên phát ra một loạt tiếng động rất nhỏ. Lúc này hắn thu lại ánh mắt, bước nhanh đến bên cửa sổ, mở ra rồi trèo sang phòng bên cạnh.
Hắn vốn tưởng Phó Lan Nha đã nghỉ ngơi ai ngờ trong phòng vẫn sáng đèn. Lúc đi vào hắn thấy Phó Lan Nha đang ngồi ngay ngắn trước bàn, chỉnh sửa lại đống giấy vẽ trận pháp kia.
Nghe thấy động tĩnh phía sau nàng vội quay đầu nhìn lại, thấy người tới là Bình Dục nàng mới buông giấy mỉm cười đón hắn.
Bình Dục nhìn nàng từ trên cao, thấy ánh mắt nàng lấp lánh thì quả tim như bị cái gì đó cào qua. Hắn vội cứng đờ mà chuyển tầm mắt rồi đi tới cạnh bàn.
Phó Lan Nha ngước mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn hòa hoãn hơn trước thì trong lòng khẽ buông lỏng mà cười nói: “Chưa được Bình đại nhân chấp thuận nên ta không dám vẽ thay ngài nhưng vừa rồi ta đã sửa sang lại đống giấy, tổng cộng có hơn hai mươi loại trận pháp, tất cả đều đặt trên bàn. Lát nữa ngài vẽ trận pháp hẳn sẽ đỡ tốn công hơn một tẹo.”
Bình Dục trộn 10 loại trận pháp với nhau, cứ thế phối hợp thì ít nhất có thể biến ảo ra hơn 30 loại trận pháp. Chờ hắn vẽ xong đống đó thì ít nhất cũng mất hai canh giờ.
Lúc nàng nói lời này trên mặt có ý cười nhàn nhạt nhưng kỳ thật trong lòng cực kỳ thấp thỏm, sợ Bình Dục lại cáu giận, không chịu để nàng hỗ trợ, thậm chí còn trào phúng nàng một phen.
May mà lần này Bình Dục chỉ lẳng lặng nhìn nàng một hồi sau đó ừ một tiếng rồi ngồi xuống tiếp tục cầm bút vẽ. Nàng nhẹ thở phào, nàng biết đại phu kia là Bình Dục mạnh mẽ mời tới vì thế trong lòng rất cảm kích. Nhưng với hiểu biết của nàng về hắn thì chỉ cần nàng trực tiếp nói lời cảm ơn sẽ bị hắn nổi cơn thịnh nộ, vậy không bằng nghĩ cách khác.
Thấy Bình Dục vẽ rất chuyên chú, nàng cũng ngồi xuống đối diện, yên lặng chống cằm nhìn nhìn hắn một hồi. Lát sau nàng sửa sang lại đống trận pháp lúc nãy chưa sửa xong rồi đặt trước mặt hắn.
Động tác cầm bút của Bình Dục hơi ngừng lại. Hắn hiểu nàng đã biết ai mời đại phu tới nên đang vòng vo mà biểu đạt cảm kích với hắn. Bình Dục nhất thời không nhịn được mà gác bút, ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng xinh xắn ngồi đối diện thì bỗng nhớ tới lời của Lý Mân. Những kẻ ăn chơi trác táng hèn hạ trong kinh thành nói về nàng khiến hắn đau lòng, bỗng sinh ra xúc động muốn ôm nàng vào lòng.
An tĩnh một lát hắn mới rũ mắt nhìn tờ giấy trước mặt, vừa cúi đầu vẽ trận pháp vừa nhẹ nhàng nói: “Đống trận pháp này ta thường vẽ nên cũng làm nhanh. Sáng sớm ngày mai phải lên đường rồi, ngươi không có việc gì thì nghỉ sớm đi.”
Phó Lan Nha lần đầu tiên nghe Bình Dục dùng giọng điệu ôn hòa thế này để nói chuyện với mình. Dù lãnh đạm nhưng trong giọng hắn vẫn có chút ôn nhu quan tâm làm nàng không nhịn được hoài nghi nhìn hắn.
Lát sau nàng lại nghĩ hắn xưa nay buồn vui thất thường, có lúc thì âm u nhưng cũng có lúc ấm áp. Có lẽ bây giờ chính là lúc hắn đang vui vẻ. Trong lúc đó nàng thấy Bình Dục đã vẽ thêm được một tờ trận pháp, hiển nhiên trong lòng hắn đã sớm có nghiên cứu với trận pháp của Nam Tinh phái. Vì thế nàng cũng không kiên trì nữa mà đứng dậy nói: “Vậy ta đi ngủ trước.”
Nói xong nàng cười cười rồi xoay người lên giường ngủ. Vì Lâm ma ma ngủ ở bên trong nên nàng đành phải nằm xuống bên ngoài.
Trằn trọc một hồi, Phó Lan Nha lại không nhịn được mà nhìn ra ngoài, cách màn trướng nàng thấy Bình Dục gác bút, cầm đống giấy nàng vừa sửa sang lại để so. Trong ánh sáng mông lung ngũ quan của hắn khắc sâu, biểu tình ôn hòa hơn bình thường nhiều.
Trong lòng nàng hơi động, đang muốn cẩn thận đọc thần sắc của hắn thì Bình Dục đã cầm bút vẽ tiếp. Cách một tầng màn mỏng, biểu tình trên mặt hắn như phủ một tầng sương mù, lờ mờ không rõ. Nàng đành phải thu lại ánh nhìn, quay qua nhìn đỉnh màn.
Nhưng vừa chuyển ý niệm nàng lại nhớ tới tình cảnh ban ngày lúc nàng khoác áo của hắn. Má nàng không hiểu sao lại nóng lên, suy nghĩ cũng theo đó mà nóng nảy hơn. Nàng vội nghiêng người, đôi mắt nhìn thẳng Lâm ma ma đang ngủ say. Nàng nhớ đến việc mời đại phu tới nên có chút cảm khái, nếu Bình Dục không tức giận vô cớ thì hình như hắn cũng là người thấu hiểu nhân tình.
Trong lòng tâm sự nặng nề khiến nàng tưởng mình sẽ rất khó ngủ, nhưng bên tai là tiếng giấy sàn sạt khi Bình Dục vẽ tranh, không hiểu sao nàng cứ thế thiếp đi, ngủ cực kỳ kiên định. Chờ nàng tỉnh dậy ánh mặt trời đã sáng rõ.
Nàng quay qua thì thấy Lâm ma ma sớm đã không còn ở bên cạnh. Phó Lan Nha cả kinh, vội vén rèm xuống giường thì thấy Lâm ma ma đi ra từ phòng tắm.
Thấy Phó Lan Nha tỉnh nên Lâm ma ma vội bước nhanh đến bên giường, vừa cười vừa nói: “Ma ma đang muốn gọi ngài thế mà tiểu thư đã tỉnh.”
Phó Lan Nha thấy sắc mặt bà đã như thường, nói chuyện cũng không thều thào như hôm qua thì cực kỳ vui vẻ. Không biết là nhờ thuốc của Tần gia hay do đại phu châm cứu nhưng Lâm ma ma lúc này đã nhanh nhẹn hoạt bát như thường.
Chủ tớ hai người ở trong phòng ăn sáng, trong lòng biết ra khỏi trạm dịch là sẽ đi thẳng đến Nhạc Châu vì thế bọn họ vội thu dọn hành lý và xuống lầu. Vừa đến trong viện Phó Lan Nha liếc mắt một cái đã thấy Bình Dục đứng trong sân, xung quanh là vài người.
Tần đương gia đứng đối diện hắn, trên mặt là ý cười, giọng sang sảng hỏi chuyện hắn. Bình Dục cũng coi như chăm chú lắng nghe, đa phần hắn đều giữ im lặng, ngẫu nhiên cũng cười đáp lại. Mỗi lúc đó trong mắt Tần đương gia lại có ánh sáng lấp lánh.
Phó Lan Nha thấy thế thì trong lòng xẹt qua một tia nghi ngờ. Chờ đến bên cạnh Tần đương gia, ánh mắt nàng lướt qua vòng eo nhỏ nhắn không khác gì nữ tử của hắn thì bỗng nhận ra cái gì đó. Nàng liếc nhìn hắn mãi, chờ xác định được nghi hoặc trong lòng thì chân cũng ngừng lại. Trong lòng nàng thầm nghĩ: vị Tần đương gia này chẳng lẽ là nữ giả nam trang ư?
Lúc này Tần Dũng quay đầu thấy Phó Lan Nha, lại phát hiện nàng đang đánh giá mình thì mỉm cười gật đầu chào. Sau đó nàng ta chắp tay với Bình Dục và dẫn người của Tần Môn đi đến cổng lớn của trạm dịch.