Lộc Minh Hướng Án - Bách Lạp Lộ

Chương 66




Đào Tổ Hoa.

Màn đêm chưa hạ xuống, sắc trời chỉ hơi tối sầm, những chiếc đèn đường trong công viên đã lần lượt bật sáng, ánh đèn trắng lạnh lẽo rọi xuống.

Nụ hôn của người phụ nữ in sâu dấu ấn, mang theo sự trân trọng vô cùng, Đào Lộc Nhân khép chặt mắt theo bản năng, khi người kia rời đi, nàng mở mắt ra, vẫn còn hơi ngơ ngác: "Xong rồi à?"

Thương Án vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chưa kịp hoàn hồn: "Hửm?"

Đào Lộc Nhân mím môi, chủ động cúi xuống thêm một chút, hôn lên môi cô. Tư thế này hơi mỏi cổ, Thương Án chủ động ngẩng đầu lên, tạo điều kiện cho nàng hôn.

Công viên buổi chiều vắng lặng, xung quanh tĩnh mịch. Vì sợ kéo đến vết thương ở má phải, Đào Lộc Nhân không hôn quá sâu, chỉ nhẹ nhàng hôn như chú mèo con rồi tách ra, lại hôn một cái nữa: "Đừng giận nữa nhé."

Thương Án đứng dậy, ngồi xuống ghế đá vì ngồi quá lâu chân hơi tê, cô lấy tuýp thuốc trên đùi Đào Lộc Nhân: "Không giận."

"Chị ơi," Đào Lộc Nhân cố gắng nhịn cười: "Chị nói câu này mà chị có tin không?"

Thương Án ngước mắt nhìn nàng, không hề biểu lộ cảm xúc: "Tại sao bà ấy lại đánh em?"

Đào Lộc Nhân ngập ngừng một chút, thành thật nói: "Em đã thú nhận chuyện của chúng ta."

Thương Án nhắm mắt lại, không hỏi thêm gì nữa. Cô lặng lẽ mở hộp thuốc, lấy tuýp thuốc mỡ bên trong ra, nhìn chăm chú một lúc rồi hỏi: "Bôi trực tiếp lên mặt à?"

Đào Lộc Nhân tiến lại gần, gật đầu: "Hình như là vậy."

Thương Án mở nắp, vắt một ít thuốc lên đầu ngón tay, sau đó nghiêng người sang một bên. Chất kem trong suốt nhẹ nhàng được thoa lên má phải của cô gái nhỏ, vừa bôi, cô vừa hỏi: "Có đau không?"

"Không đau," Đào Lộc Nhân nói: "Lạnh lạnh."

"..."

Đào Lộc Nhân không nhịn được hỏi: "Bây giờ em trông có xấu lắm không?"

Thương Án cúi đầu xuống, lại lần nữa nặn ra một ít thuốc, thấy cô lâu không trả lời, Đào Lộc Nhân bắt đầu tự hỏi: "Thật sự rất xấu sao?"

"..."

Đào Lộc Nhân lúc này chỉ muốn đeo khẩu trang ngay lập tức, Thương Án đáy mắt thấy được, giọng nói lành lạnh: "Làm gì đấy, chưa thoa xong."

"..." Đào Lộc Nhân phát hiện cô không tức giận thì không sao, tức giận lại càng khó dỗ dành. Nàng thở dài, nắm lấy tay bạn gái, nũng nịu lắc lắc: "Em đã dỗ chị rồi mà, chị đừng giận nữa."

"Chị không giận," Thương Án cứng rắn đáp: "Nếu thấy xấu, thì có thể né tránh."

"Đánh một cái cũng không sao, né tránh bà sẽ càng tức giận hơn," Đào Lộc Nhân cười: "Hơn nữa em không yếu đuối đến vậy đâu, đã come out rất suôn sẻ rồi."

Dường như không thể phản bác, Thương Án im lặng giúp nàng thoa thuốc, Đào Lộc Nhân quan sát biểu tình của cô, tiếp tục nói: "Lần sau em sẽ tránh ra, sẽ không bị đánh nữa."

Nàng giơ ba ngón tay lên: "Em hứa."

Thương Án yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, rồi cúi xuống, cắn nhẹ vào môi nàng: "Sẽ không có lần sau."

...

Công viên dần đông người, họ đến rồi đi vội vã, chỉ đủ thời gian để thu dọn đồ đạc. Trên đường về, Đào Lộc Nhân phân vân có nên kể chuyện của Trần Du cho ai đó nghe không. Suy nghĩ một hồi, nàng lại thấy không cần thiết.

Không nhắc đến người đó, tâm trạng nàng sẽ thoải mái hơn.

Mọi chuyện cũng đã dần ổn thỏa.

Nghĩ đến cuộc đối thoại với Mạnh Dao cách đây không lâu, rồi phản ứng của bà, Đào Lộc Nhân thấy mẹ mình khá hiểu chuyện.

Nàng đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, rằng Mạnh Dao sẽ không nhận nàng làm con nữa.

Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến nàng vui mừng khôn xiết.

Cả quãng đường về nhà, Đào Lộc Nhân đều tràn đầy niềm vui sướng. Cảm thấy đói bụng, nàng mở tủ lạnh lấy vài quả dâu tây ra rửa. Đột nhiên sau lưng bị Thương Án ôm chầm lấy, tận dụng tư thế này tranh luôn việc rửa trái cây, sẵn nhặt một chiếc lá dâu tây bỏ đi.

"Ngày mai chị phải đi công tác," Giọng nói của Thương Án ấm áp bên tai nàng: "Một tuần sau mới về."

Đào Lộc Nhân như đã quá quen, gật đầu một cái.

"Không thể thường xuyên ở bên em được, nếu mẹ em tìm đến, em phải nói cho chị," Thương Án vừa nói vừa đưa một quả dâu tây vào miệng, sau đó lui người ra, cúi đầu nhìn nàng: "Có biết không?"

Đào Lộc Nhân lại gật đầu: "Biết rồi mà."

Đêm đó, cả hai thức rất khuya. Không phải vì làm chuyện gì đó lãng mạn, mà là Thương Án rất cẩn thận chăm sóc cho nàng, cô dùng đá lạnh và thuốc mỡ bôi lên vết bầm trên mặt nàng rất lâu.

Sáng hôm sau, vết bầm đã mờ đi rất nhiều.

Đào Lộc Nhân được người hầu hạ nên ngủ rất say. Khi tỉnh dậy, Thương Án vẫn còn đang ngủ, nàng tự mình dậy chuẩn bị bữa sáng, đưa Thương Án ra sân bay rồi mới đến công ty.

Vừa bước vào, Lâm Vọng Trạch đã vắt chân lên bàn, giọng điệu chua ngoa: "Trễ rồi đấy."

Đào Lộc Nhân ngáp một cái, vẻ mặt thờ ơ: "Xem như tình nghĩa bạn bè, trừ lương ít thôi nhé."

"Chuyện gì thế này, một Đào Tổ Hoa chăm chỉ không đi trễ về sớm như Đào Lộc Nhân, sao lại đột nhiên đến muộn?" Lâm Vọng Trạch nhấp một ngụm nước kỷ tử, liếc nàng một cái: "Gặp chuyện gì à?"

Đào Lộc Nhân không trả lời, mà lại chú ý đến câu: "Đào Tổ Hoa?"

"Đúng rồi, hoa của nhóm nghiên cứu đấy, mấy người họ đặt cho." Lâm Vọng Trạch nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mặt nàng: "Sao lại đỏ một bên thế?"

Dù vết tích đã mờ đi rất nhiều, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy, Đào Lộc Nhân bình tĩnh nói: "Vô tình va vào thôi."

Bạch Gia Niên nghe vậy liền nhìn sang, quan tâm hỏi: "Có đau không?"

"Không sao đâu," Thấy mọi người trong nhóm đều nhìn về phía mình, Đào Lộc Nhân mỉm cười nhạt: "Thật sự không có gì đâu, không đến nỗi hủy hoại nhan sắc."

Từ Phàm ngồi sau máy tính thở phào: "May quá, chúng ta vẫn còn Đào Tổ Hoa, nhóm vẫn còn hoa."

"Nhưng tôi nghĩ, cho dù có hủy hoại nhan sắc, chắc cũng không đến nỗi xấu đi nhiều đâu," Bạch Gia Niên nói chậm rãi: "Dù sao thì chị cũng có khuôn mặt đẹp sẵn."

Đào Lộc Nhân nghe họ nói chuyện, có chút dở khóc dở cười.

Nàng đã quen với những lời khen ngợi về nhan sắc từ thuở bé. Nhưng có lẽ vì luôn được so sánh với vẻ đẹp rực rỡ của Thương Án, nàng lại không tự tin lắm về ngoại hình của mình. Có những lúc, nàng còn tự hỏi liệu mình có xứng đáng với Thương Án hay không.

Dù vậy, bản năng tự tin vẫn còn đó. Đào Lộc Nhân mỉm cười, khiêm tốn đáp: "Không có đâu, mọi người trong nhóm đều xinh đẹp cả mà."

"Đúng vậy," Lâm Vọng Trạch lên tiếng, giọng điệu hơi trêu chọc: "Ngày xưa, tôi cũng từng là một bông hoa của nhóm đấy, đẹp trai không kém gì Leonardo DiCaprio."

Đào Lộc Nhân nhìn lên mái tóc thưa thớt của anh ta, im lặng.

"Nhìn gì mà nhìn, nhìn gì mà nhìn," Lâm Vọng Trạch chỉ vào nàng: "Biết là em đang châm chọc tôi đấy. Yên tâm đi, chẳng mấy chốc em cũng giống tôi thôi, từ hoa của nhóm thành hóa của nhóm mất."

Đào Lộc Nhân: "..."

Tối đó, tan làm, Đào Lộc Nhân định về nhà bằng tàu điện ngầm. Vừa đi vừa suy nghĩ về việc mua xe, nàng chợt thấy bạn của Thương Án đang đợi ai đó ở cửa công ty.

Đào Lộc Nhân gật đầu chào người bạn đó như một lời chào hỏi, bạn của Thương Án gọi với lại: "Này, mình đưa bạn về nhé."

Đào Lộc Nhân ngạc nhiên: "Không cần đâu."

"Không sao mà, đừng khách sáo," Bạn của Thương Án mở cửa xe cho nàng: "Mình đợi bạn tan làm. Thương Án bảo nếu mẹ bạn đến đón mà bạn không muốn đi thì gọi cho mình."

Đào Lộc Nhân không biết chuyện này, nàng ừ một tiếng rồi lên xe.

"Cảm ơn."

"Không có gì." Người bạn đó cười.

Về nhà, Đào Lộc Nhân kể lại chuyện này cho Thương Án. Nàng gọi video, vừa chờ kết nối vừa lấy một chai sữa chua trong tủ lạnh.

Cắm ống hút vào và uống một ngụm, cuộc gọi được kết nối.

Đào Lộc Nhân quay vào phòng, cắn ống hút cười khúc khích: "Chị ơi, chị quan tâm đến em quá đi. Tiến sĩ nhà em đối xử với em tốt thật nha."

Thương Án đặt điện thoại lên bàn, tay cầm bút, mắt nhìn vào báo cáo thí nghiệm, lật qua một trang: "Hửm?"

Đào Lộc Nhân không hề bận tâm đến sự lạnh lùng của cô, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt. Thương Án vừa nghe vừa lướt qua hàng loạt dữ liệu thí nghiệm, vô tình ngẩng đầu lên và cứng đờ.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc yukata, cổ áo xộc xệch, chiếc hộp sữa chua trong tay đã trống không từ lúc nào. Nằm sấp trên giường, tay chống cằm, đôi chân trắng nõn thon dài vắt chéo, mái tóc đen mềm mại xõa tung, vài sợi tóc quấn quýt quanh cổ, len lỏi vào sâu trong chiếc áo ngủ.

Thương Án: "..."

Thương Án trực tiếp cúp máy.

Đào Lộc Nhân cảm thấy bối rối, câu nói còn dang dở đã bị tin nhắn của Thương Án cắt ngang.

S: Có việc gì cứ nhắn tin.

T:...

Cuối tuần, sau giờ làm, Đào Lộc Nhân đến spa của Nghiêm Gia. Cả không gian lẫn dịch vụ ở đây đều thuộc hàng sang trọng, riêng thiết kế nội thất đã ngốn một khoản tiền không nhỏ. Nghiêm Gia từng nói, cửa hàng như bộ mặt của người chủ, phải thật bắt mắt mới thu hút được khách hàng.

Vừa bước vào, một nữ nhân viên đã tươi cười tiến tới. Nhưng Đào Lộc Nhân lại không đi theo, ánh mắt nàng hướng về phía một người đang ngồi ở khu vực chờ, nhấc chân bước đến, lòng tràn đầy những câu hỏi.

Nghiêm Gia đang mải mê lướt điện thoại thì có người bất ngờ ngồi xuống đối diện. Cô nàng nhướn mày, định bụng sẽ hỏi xem ai lại tự nhiên thế, nhưng khi nhìn rõ người kia, cô nàng bật cười: "Lộc?"

Đào Lộc Nhân ừm một tiếng: "Bà chủ Nghiêm."

"Ôi, bà chủ cái gì mà bà chủ, bỏ qua đi," Nghiêm Gia đặt điện thoại xuống, cười tươi rói: "Yên tâm, dù bao nhiêu năm trôi qua, cậu vẫn luôn là con gái yêu của mình, còn mẹ mãi mãi là mẹ của con."

Đào Lộc Nhân: "..."

Tầng một ồn ào náo nhiệt, Nghiêm Gia thấy khó chịu nên kéo nàng lên phòng spa trên tầng hai. Nghiêm Gia xoa tay: "Muốn thử massage toàn thân không? Thật ra, dịch vụ cao cấp của Nghiêm tổng chỉ có mình Dương Tiểu Lê được hưởng, cậu là người thứ hai đấy."

"Không cần," Đào Lộc Nhân nói: "Tớ chỉ lên đây ngồi một lát thôi."

Nghiêm Gia nhìn nàng: "Có chuyện gì muốn nói à?"

Đào Lộc Nhân nhìn cô nàng, cười lên. Hai người bạn thân hơn mười năm, dù đại học không ở cùng thành phố nhưng vẫn hiểu nhau chỉ bằng một ánh mắt. Hơn nữa, bấy lâu nay, Nghiêm Gia luôn đóng vai trò quân sư, Đào Lộc Nhân đã quen với việc coi cô nàng là người để tâm sự.

Đào Lộc Nhân liếm môi, kể cho Nghiêm Gia nghe chuyện xảy ra mấy ngày trước.

Nghiêm Gia nghe xong, tiến lại gần, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ má nàng: "Gương mặt xinh đẹp như vậy mà bà ấy cũng nỡ ra tay, ngoài ra không làm gì khác chứ?"

"Không có," Đào Lộc Nhân gạt tay cô nàng ra: "Tớ không yếu đuối đến vậy."

"Vậy thì chúc mừng cậu, Đào Lộc Nhân đồng chí," Nghiêm Gia nắm lấy tay nàng, vẻ mặt kích động đến muốn bật khóc, còn siết chặt tay nàng: "Bây giờ cậu tự do rồi, giải thoát rồi, có thể tự do tung hoành trên phố rồi, không gì có thể trói buộc cậu nữa."

"..."

"Nói thật, từ lần đầu gặp cậu, tớ đã cảm thấy cậu làm gì cũng thành công, bao gồm việc đỗ thủ khoa, ở bên chị Thương Án, và cả việc công khai giới tính," Nghiêm Gia nói: "Đào Lộc Nhân đồng chí, cậu quả thật là người toàn năng."

"..."

"Đây có phải là lời thật lòng của cậu không?" Đào Lộc Nhân trầm giọng hỏi: "Chúng ta mới gặp nhau lần đầu khi còn học lớp bốn."

Nghiêm Gia buông tay nàng ra, vẻ mặt không chút biểu cảm: "Cậu sao lại phá hỏng không khí thế, cậu không thấy tớ vừa nói rất hào hứng à."

"Nào," Nghiêm Gia rút ra một chiếc áo choàng tắm bằng lụa đưa cho nàng, vỗ lên giường: "Nằm xuống đi, đánh rồi phải thưởng chứ, hôm nay mẹ sẽ phục vụ con."

Đào Lộc Nhân nhướn mày, không từ chối, thay xong áo choàng rồi nằm xuống giường, hỏi: "Cậu định làm gì cho tớ?"

"Tớ biết làm không nhiều, trước tiên sẽ làm sạch da mặt cho cậu, rồi massage cho cậu," Nghiêm Gia bắt đầu giúp nàng tẩy trang: "Do chính Nghiêm tổng làm nên đừng đòi hỏi quá cao."

Đào Lộc Nhân cười: "Được."

Có lẽ vì phục vụ khách quá ít nên tay nghề của Nghiêm Gia quả thật còn khá vụng về. Cô nàng thậm chí còn phân biệt không rõ các loại tinh dầu đựng trong từng lọ. Đào Lộc Nhân không nhịn được hỏi: "Cậu thực sự là chủ của tiệm làm đẹp này sao?"

"Làm chủ không nhất thiết phải giỏi, có tiền ai chẳng làm được," Nghiêm Gia vừa nói vừa giúp nàng lật người: "Nhưng kỹ thuật massage của tớ khá ổn đấy, cậu tin tớ đi."

Giữa chừng, điện thoại của Đào Lộc Nhân đổ chuông. Vì không thể nhúc nhích nên nàng đọc mật khẩu và nhờ Nghiêm Gia giúp đỡ trả lời tin nhắn.

Nghiêm Gia thấy Thương Án hỏi nàng đang ở đâu thì liền gửi địa chỉ qua.

Một lúc sau, Nghiêm Gia vào nhà vệ sinh. Đào Lộc Nhân vẫn nằm sấp trên giường, chờ đến khi cảm nhận được có người lại gần, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu có thường xuyên massage cho Dương Tiểu Lê không? Kỹ thuật này hình như là Thái, khá chuyên nghiệp đó, cậu có thể đi làm thợ massage được rồi."

Không ai trả lời.

Đào Lộc Nhân tỏ ra hài lòng: "Vậy cậu cứ tiếp tục đi."

Vài giây sau, nàng cảm thấy có những đầu ngón tay lạnh lẽo, hơi ngứa vuốt ve nhẹ nhàng trên vùng da trần trụi ở cổ và vai.

Đào Lộc Nhân rùng mình một cái: "Cậu ấn mạnh vào một chút, giống như lúc nãy là được rồi."

Vài giây sau, lực tay của người kia mạnh hơn.

"Bàng Tây đã tới đây rồi à?" Đào Lộc Nhân bắt đầu lải nhải: "Mình nghĩ mình nên rủ cậu ấy qua đây nữa, để cậu ấy cũng phải nhìn bà chủ Nghiêm với ánh mắt khác. Không chỉ giàu có mở cửa hàng, mà còn biết massage nữa chứ, đúng là một quý cô hoàn hảo."

"..."

"Như này mới thấy, đã lâu rồi cả bốn đứa mình không tụ họp cùng nhau."

Đào Lộc Nhân: "Sao cậu không nói gì vậy?"

"Nói gì?" Thương Án đáp.

Đào Lộc Nhân cứng đờ người.

Thương Án khẽ cúi đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, đầu ngón tay từ gáy trượt xuống bờ vai tròn trịa, chạm vào làn da nhẵn nhụi trắng mịn: "Cậu dạy mình đi, làm sao để phục vụ cậu thật thoải mái."

"Mình cũng muốn trở thành một quý cô hoàn hảo."

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cuộc hành trình sắp khép lại rồi.

Đại khái 10 chương nữa.