Lộc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 30





“Đi gọi bác sĩ nhanh!” Thím Trương nhanh chóng dặn dò bé bên cạnh.

Chuyện này nhanh chóng kinh động đến người lớn, những người lớn có con vội vàng qua bên này, những người không có con cũng qua đây xem náo nhiệt.

Sau khi Tịch Huệ phát hiện là con trai của mình cô ấy ngay lập tức cuống cuồng lên, Văn Chính Phong cũng phát hiện con trai mình bị thương vẻ mặt anh lại rất bình tĩnh.

Văn Chính Phong—Người hiện tại nắm quyền của nhà họ Văn, là người chính trực nói sao làm vậy, nhà họ Văn cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô và có quan hệ mật thiết với giới chính trị.

Anh khẽ nói an ủi vợ mình cũng không để ý đến con trai, anh cũng rất đau đầu vì tính cách hướng nội của con trai, cho nên ở bên ngoài anh hy vọng con trai mình có năng lực tự gánh vác và xử lý sự việc.


Lúc bác sĩ sát khuẩn vết thương cho Văn Dật Dương cậu rất mạnh mẽ, nước mắt lưng tròng cũng không hề khóc, Tịch Huệ nhìn cũng rất đau xót.

Sau khi bác sĩ xử lý xong Tịch Huệ mới mở miệng: “Ai có thể nói một chút là đã xảy ra chuyện gì không?” Khí chất của một người phụ nữ đứng đầu gia tộc lập tức bộc phát ra.

Cảm đám trẻ con không một ai dám trả lời, bởi vì bọn họ đều không nhìn thấy, mãi đến khi Văn Dật Dương bị thương bọn họ mới biết.

Ngay lúc này Phương Lâm Lâm đứng dậy giả bộ sợ sệt trả lời: “Cháu nhìn thấy là Lộc Bảo không cẩn thận đẩy Văn Dật Dương ngã!” Cô nhóc nói xong còn sợ hãi nhìn Lộc Bảo một cái.

“Không phải đâu mẹ! Lộc Bảo không có đẩy con là do con không cẩn thận bị ngã.

”Phương Lâm Lâm kinh ngạc nhìn Văn Dật Dương, không phải thường ngày cậu không nói chuyện sao? Sao bây giờ lại có thể mở miệng giải thích vì Lộc Bảo.

Trần Nguyệt Kiến cũng đứng ra làm chứng: “Đúng vậy, cháu cũng thấy là do Lộc Bảo đẩy.

”“Em không có, em không có đẩy!” Lộc Bảo không biết tại vì sao hai người này lại muốn vu oan cho mình.


“Đẩy hay không ngay cả bản thân tôi cũng không cảm nhận được sao?” Văn Dật Dương liếc nhìn hai người: “Mẹ à! Lộc Bảo không có đẩy con, em ấy không may bị vấp là con muốn đỡ em ấy cuối cùng lại biến thành con lại tự ngã.

” Văn Dật Dương nói xong còn thất vọng về bản thân sao lại lóng ngóng như vậy.

Tịch Huệ vẫn tin lời con trai mình hơn vài phần, con của mình bản thân hiểu.

Phương Hải nghe sao lại có dính líu đến Lộc Bảo rồi, ông đang muốn nói thì Phương Xuyên Bách đã nói trước rồi: “Cô Tịch thật ngại quá, mời các cô đến nhà tôi còn khiến Dật Dương bị thương, hay là chúng ta đi bệnh viện trước xem xem còn va chạm chỗ nào hay không? Mặc kệ như thế nào chúng tôi đều sẽ chịu trách nhiệm!”Văn Chính Phong đứng dậy: “Xuyên Bách chúng ta đều là anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không cần khách sáo như thế, vết thương nhỏ xíu này đi bệnh viện làm gì? Có chú Phương ở đây Dật Dương còn có thể có chuyện gì sao? Đứa trẻ nào mà chẳng có lúc bị thương!”Phương Xuyên Bách và Văn Chính Phong không chỉ có mối quan hệ tốt từ nhỏ, họ còn cùng đi bộ đội trong hai năm, nếu không phải bởi vì thừa kế sản nghiệp của gia đình, hai người bọn họ cũng có thể tạo nên một mảnh trời riêng ở trong quân đội rồi.

“Không sao đâu Xuyên Bách, chú Phương, trẻ con chơi đùa mà thôi không cần để bụng đâu!” Tuy Tịch Huệ nói với nhưng trong lòng cô ấy vẫn không thoải mái lắm, dù sao con trai mình lớn như vậy cũng chưa từng bị thương.

Lộc Bảo áy náy đi đến trước mặt Văn Dật Dương: “Xin lỗi anh Văn Dật Dương, mặc dù em không cố ý đẩy anh nhưng anh cũng vì em mà bị thương, phòng em có rất nhiều đồ chơi anh đi chọn một món đồ chơi đi, coi như là em bồi thường cho anh, có được không ạ?”“Được!” Văn Dật Dương trả lời không chút do dự.


“Dương bảo bối…” Tịch Huệ nhìn Lộc Bảo nắm tay Văn Dật Dương rời đi cô ấy lo lắng kêu lên một tiếng.

Văn Chính Phong ngăn cô ấy lại: “Vợ à! Em không cảm thấy con mình hơi khác sao?”Tịch Huệ khó hiểu nhìn chồng mình: “Khác cái gì vậy?”“Em xem đi, bình thường con của chúng ta không thích nói chuyện nhưng bây giờ có thể bênh vực cho Lộc Bảo, còn nữa thường ngày chỉ cần bị sứt mẻ một chút đã khóc lóc rồi, hôm nay tay bị xước da chảy máu cũng không khóc! Lộc Bảo còn có thể nắm tay thằng bé mà ngay cả anh cũng không cho nắm.

” Văn Chính Phong kiên nhẫn giải thích.

.