Lộc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 22





"Không quan trọng, em có thể thuật lại lời nói của bọn anh mà!"Lộc Bảo nghĩ cũng thấy hợp lý, gật đầu: "Vậy anh Cả đi theo em.

" Nói rồi Lộc Bảo dẫn Phương Xuyên Bách vào phòng ngủ của bé!"Không được rồi! Không được rồi, lần nào ông cũng thắng, không còn tí sức nào cả!"Lộc Bảo vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng phàn nàn của Tiểu Bốc, cậu học được từ trên mạng cách chơi cờ ca rô, luôn quấn lấy Đỗ Hành để chơi, tuy nhiên có khi thắng khi thua xen kẽ, bây giờ lại thua liên tiếp mười ván!Phương Xuyên Bách không nhìn thấy Đỗ Hành, tuy nhiên anh cũng nghe thấy tiếng nói chuyện của Tiểu Bốc! Điều này đã phá vỡ thế giới quan của anh thêm một lần nữa, sao rùa đen lại biết nói? Rùa đen thành tinh ư? ლ(꒪д꒪)ლLộc Bảo thấy vậy vội vàng kéo Phương Xuyên Bách vào trong phòng, đóng cửa thật chặt, bé chạy tới ôm Tiểu Bốc vào trong ngực, dáng vẻ vô cùng đáng thương nói với Phương Xuyên Bách: "Anh Cả, Tiểu Bốc là bạn của em, anh có thể đừng đưa anh đi giải phẫu được không?"Phương Xuyên Bách: "Giải phẫu?""Sư phụ nói rằng không thể để cho người khác biết Tiểu Bốc có thể nói chuyện, nếu không sẽ bị bắt đi giải phẫu nghiên cứu.

Anh Cả ơi, Lộc Bảo xin anh đừng đưa Tiểu Bốc đi!""Tiểu Bốc rất ngoan…" Lúc này Tiểu Bốc đã rụt toàn bộ cơ thể vào trong mai, không dám thò đầu ra ngoài, Lộc Bảo nói đến sắp khóc tới nơi luôn rồi.


Về phần Đỗ Hành của chúng ta thì không hề nhận ra rằng bản thân đã đe doạ người bạn nhỏ.

╮(╯▽╰)╭"Lộc Bảo, đừng khóc, anh Cả sẽ không đưa Tiểu Bốc đi, anh sẽ giúp em giữ bí mật, chúng ta móc ngoéo nào!" Nhìn thấy Lộc Bảo như thế này, Phương Xuyên Bách vô cùng đau lòng!Đến khi móc ngoéo xong, Lộc Bảo mới nín khóc mỉm cười, Tiểu Bốc cũng thò đầu và tứ chi ra ngoài, còn cười lấy lòng với Phương Xuyên Bách.

Tiểu Bốc dùng móng vuốt vỗ vỗ Lộc Bảo: "Lộc Bảo, anh Cả đồng ý giữ bí mật giúp chúng ta rồi, đừng khóc nữa, em khóc đau mắt thì anh đau lòng đó!"Đỗ Hành cũng mở miệng: "Nhóc con, sao đột nhiên lại dẫn anh cả của con tới đây vậy?""Anh cả muốn gặp thầy.

" Lộc Bảo cũng nhớ tới chuyện chính.

Đỗ Hành nhìn chằm chằm Phương Xuyên Bách, biết cũng tốt, đến lúc đó có chuyện gì xảy ra cũng để cậu ta yểm trợ.

Phương Xuyên Bách: Không ngờ tôi chỉ là một công cụ thôi! Hự, bảo bảo tổn thương mà bảo bảo hổng dám nói! ಥ_ಥLộc Bảo dẫn hai người và một con rùa ngồi thành một vòng tròn trên thảm của khu hoạt động, Phương Xuyên Bách nhìn chỗ trống bên phải, đó hẳn là sư phụ của Lộc Bảo!Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng lần đầu tiên đối mặt với “thứ đó”, trong lòng Phương Xuyên Bách vẫn có hơi hồi hộp, có điều vì làm sếp tổng lâu năm nên anh vẫn có thể duy trì được vẻ ngoài bình tĩnh.

"Lộc Bảo, làm phiền em hỏi sư phụ của em xem ông ấy là ai, nhân tiện nói về lai lịch của ông ấy được không?" Anh nói xong còn liếc khoảng trống bên phải một cái.


Lộc Bảo cũng tò mò nhìn Đỗ Hành, bé cũng muốn biết lai lịch của sư phụ.

Đỗ Hành liếc mắt nhìn Lộc Bảo, lần nào định nói cũng chê ông dài dòng rồi ngắt lời ông, bây giờ lại muốn biết, hừ! Dỗi!╭(╯^╰)╮"Anh biết nè, Lộc Bảo, anh nói cho em, lão Hành sống mấy trăm năm, không đúng, đã chết mấy trăm năm rồi! ""Cậu ngậm miệng lại!" Đỗ Hành ngắt lời của Tiểu Bốc, không biết cái miệng thối này của Tiểu Bốc sẽ nói ra thứ gì nữa.

Lộc Bảo cũng an ủi Tiểu Bốc: "Tiểu Bốc, cứ để sư phụ nói đi, anh nói cũng không rõ ràng!"Tiểu Bốc: Anh…Anh cảm ơn sự an ủi của em! (;¬_¬)"Ta tên là Đỗ Hành, sinh ra cách đây sáu trăm năm trước, là trẻ mồ côi, chủ nhân nhặt ta về đặt tên cho ta và nuôi ta lớn.

Vào thời kỳ đó, nếu như không có chủ nhân thì ta cũng không sống nổi.


"Lộc Bảo là cái máy đọc lại rất chất lượng, bé lặp lại lời của Đỗ Hành không sai một chữ.

"Đúng vậy, lúc đó tôi cũng ở bên cạnh chủ nhân, mẹ tôi cũng chưa chết!" Tiểu Bốc cũng tỏ ra nhung nhớ khi nhắc đến mẹ!Lộc Bảo thấy thế thì ôm Tiểu Bốc lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Bốc, Tiểu Bốc dùng hai tay ôm ngón tay có hơi mũm mĩm của Lộc Bảo.

"Chủ nhân là danh y ẩn thế lúc bấy giờ, ta chỉ đi theo bên cạnh ông học y thuật và quản lý việc vặt, ông có hai người con trai đều thừa hưởng y bát của ông, nhưng trong đó có một người con trai luôn nghĩ đến thuốc mà chủ nhân nghiên cứu, chủ nhân cũng không nắm chắc về loại thuốc này thì sao có thể đi hại con của mình được? Nhưng đứa bé đó lấy trộm phương thuốc và phản bội nhà họ Phương, sau đó đổi thành họ Trần!".