Lộc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 16





Nửa tháng trôi qua, hôm nay Lộc Bảo xuất viện.Sau khi cơ thể của Lộc Bảo được nhà họ Phương cẩn thận điều trị, bây giờ vết sẹo trên bụng chỉ còn là một vết mờ.


Cơ thể bé rất tốt, trông mũm mĩm hơn hẳn một tháng trước.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã có da có thịt, trên đầu búi hai búi tóc Na Tra nhỏ, trông vô cùng đáng yêu nhanh nhẹn, cùng với cô nhóc gầy yếu trước đây cứ như hai người khác nhau vậy.Lộc Bảo quay về nhà họ Phương, bé kinh ngạc trước cảnh tượng trang viên bao la hùng vĩ của Phương thị.Trang viên nhà họ Phương tên là Vườn Trăn, ở nơi đô thị tấc đất tấc vàng này lại có được một trang viên lớn như vậy, có thể thấy được năng lực của nhà họ Phương không hề tầm thường.Bao quanh Vườn Trăn là núi và sông, ở bên trong có mười mấy toà biệt thự phong cách cổ điển được sắp xếp trật tự theo hàng.

Có thể nói rằng, Vườn Trăn là một khu biệt thự khác lạ, các thế hệ của nhà họ Phương sau khi trưởng thành có thể chọn một căn biệt thự riêng để ở, gia giáo của nhà họ Phương cũng khá dễ dàng.


Thực vật ở bên trong Vườn Trăn tươi tốt vô cùng, người làm vườn quản lý chúng rất tốt, chim hót hoa nở, trong một thành phố lớn tấp nập lại có một quần thể thiên nhiên như vậy, đúng là không dễ dàng gì.Lúc này, tất cả các người làm bên trong Vườn Trăn đang nghiêm chỉnh xếp hàng thành hai nhóm để chào đón cô chủ nhỏ của bọn họ về nhà.Nhìn thấy đội hình này, nhất là những người vệ sĩ cao to lực lưỡng kia khiến cho Lộc Bảo nắm chặt tay của cha Phương.Cha Phương bế Lộc Bảo lên."Xin chào cô chủ!"Khí thế hùng mạnh, âm thanh to rõ, đều đặn nhịp nhàng.Tuy nhiên lại dọa Lộc Bảo sợ, bé rúc vào trong ngực của cha Phương.Cha Phương nhẹ giọng an ủi Lộc Bảo, đồng thời chỉ đạo người phía dưới: "Lộc Bảo là đứa con gái duy nhất của tôi, là cô chủ duy nhất của nhà họ Phương, nếu ai dám có thái độ thất lễ, trừng trị nghiêm minh, quyết không tha!"Cha Phương dẫn theo Lộc Bảo tham quan một vòng tầng chính, trong toàn bộ hành trình, Phương Nam Tinh vẫn luôn có mặt đi theo, líu líu lo lo giới thiệu, cuối cùng đưa Lộc Bảo vào phòng dành riêng của bé.Khi nhìn thấy căn phòng, rõ ràng trông bé hứng thú hơn hẳn, có giường to trắng tinh tươm, có bàn đọc sách màu hồng, thậm chí cái bàn này con to hơn cái bàn ăn cơm trước đây của bé nhiều lắm luôn.

Ở một góc khác của gian phòng, trên mặt thảm có thật nhiều món đồ chơi chưa được mở, có cả phòng vệ sinh riêng nữa, bàn chải đánh răng cũng là màu hồng.


Tiếp theo Lộc Bảo đi vào trong phòng treo quần áo, phòng treo quần áo này còn to hơn phòng mà trước đây bé ở, bên trong treo đầy những bộ quần áo đẹp đẽ, những chiếc váy đáng yêu, nhiều loại giày và các loại phụ kiện trang sức.Đây là của mình hết ư? Lộc Bảo như đang nằm mơ vậy, trong giấc mơ, mẹ ôm bé ngủ trên chiếc giường to kia…Nhìn thấy Lộc Bảo đang thất thần, cha Phương ngồi xuống: "Lộc Bảo, con có thích không? Những thứ này được mẹ con chuẩn bị khi cơ thể vẫn còn khoẻ mạnh đấy!"Nghe thấy cha nhắc đến mẹ, ánh mắt của Lộc Bảo bất ngờ trở nên kiên định.Bé sẽ cố gắng học tập với sư phụ, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho mẹ!Một cô nhóc khoảng bốn năm tuổi đứng ở ngoài cửa, ánh mắt ngập tràn sự ghen ghét, Lộc Bảo nghi ngờ nhìn bé gái đó.Cô nhóc nhìn thoáng qua Lộc Bảo, trong chốc lát trên mặt đã tràn đầy ý cười, ngọt ngào nói thật to: "Bác Phương, anh Nam Tinh, Lộc Bảo, cơm trưa đã được chuẩn bị xong, có thể ăn cơm được rồi."Cha Phương yêu thương kéo bàn tay nhỏ của Lộc Bảo: "Nào, Lộc Bảo, cha giới thiệu cho con nhé!"Đi đến bên cạnh cô nhóc rồi dừng lại, nói: "Lộc Bảo, đây là Phương Lâm Lâm, con bé lớn tuổi hơn con, con có thể gọi con bé là chị Lâm Lâm!""Lâm Lâm, cháu là chị, sau này phải chăm sóc giúp đỡ cho em gái thật tốt nhé!""Vâng ạ, thưa bác Phương."Phương Lâm Lâm nói xong lập tức kéo tay Lộc Bảo, Lộc Bảo nhìn thấy địch ý trong mắt cô nhóc, mặc dù không hiểu là gì nhưng bé vẫn lẳng lặng rút tay ra.Phương Nam Tinh thấy vậy thì kéo tay em gái: "Em gái, để anh dẫn em đi ăn cơm, hôm nay chú Phương Viễn làm cơm, chú ấy nấu rất ngon đấy…".