Lộc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 1





"Chú ơi, xin chú thương xót, cho con chút tiền đi.

""Dì ơi, van cầu dì, cho con một ít tiền đi.

"“Lộc Bảo đói lắm rồi!”"Nếu không xin được tiền thì cha sẽ đánh chết con mất! "Đường phố ồn ào, náo nhiệt.

Một đứa trẻ xanh xao vàng vọt đầu tóc lộn xộn, hai bàn tay nứt da run lẩy bẩy đang cầu xin người đi đường.

Nhưng thời buổi này, mấy người đi ăn xin đều có hội nhóm cả, bọn họ có khi còn giàu có hơn cả người cho tiền.


Mặc dù mọi người đều có chút thông cảm nhưng đều không bố thí.

Một lúc lâu sau mới có người tốt bụng tiến lên, đánh giá Tiểu Lộc Bảo một chút rồi nhẹ giọng hỏi: "Bạn nhỏ à, sao cháu lại ở bên ngoài một mình vậy, cha mẹ đâu rồi?"Ánh mắt của Tiểu Lộc Bảo lóe lên nhưng bé không dám đáp lại.

Bé không có cha mẹ, chỉ có một người cha nuôi rất thích uống rượu.

Cha nuôi không cho bé ăn mà ngày nào cũng bắt bé phải đi ăn xin, không cho phép bé nói chuyện với người khác.

Nếu bị phát hiện thì bé còn bị đánh đập dã man!“Cái thứ nuôi tốn cơm kia!”Quả nhiên chưa đến vài giây sau, cha nuôi Lâm Xuân nhoáng một cái đã vọt tới, trong tay còn cầm một bình rượu sắp thấy đáy, ông ta nhìn lướt qua cái chậu ăn xin trống rỗng thì phẫn nộ đá Tiểu Lộc Bảo một cước.


Lộc Bảo vốn đã đói lả, cơ thể lại gầy nhỏ, làm sao có thể chịu được một cước này của tên đàn ông kia.

Tiểu Lộc Bảo ngã văng ra ngoài, trán bé trùng hợp va vào mép đường, nhất thời máu chảy đầy mặt.

"Cái anh này, sao đang yên đang lành lại đánh người thế hả?""Đứa bé nhỏ như vậy, sao anh ta lại xuống tay được?"…Mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi, đều đang lên án Lâm Xuân nhưng không có ai dám tiến lên ngăn cản.

Lâm Xuân chợt cảm thấy nhục nhã, trừng mắt lên rồi tiến tới đạp cho Tiểu Lộc Bảo thêm vài cước: “Mẹ nó, thứ nuôi tốn cơm vô dụng, ông đây nhặt mày về làm gì không biết, ngay cả tiền mà cũng không biết xin…”m thanh của cha nuôi càng lúc càng xa, Tiểu Lộc Bảo cảm giác cơ thể của mình nhẹ tựa lông hồng giống như đang bay lượn trên mây.

Chẳng lẽ bé sắp chết rồi sao?Lúc này, một giọng nói thân thiết lại mang theo chút lo lắng vang lên trước mặt Tiểu Lộc Bảo: "Tiểu Lộc Bảo, dậy đi, Tiểu Lộc Bảo! "Ai đang gọi bé vậy?Chỉ có bà cụ nhà hàng xóm mới có thể gọi bé dịu dàng đến vậy!Tiểu Lộc Bảo suy yếu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy một ông cụ đang nằm sấp ở trước mặt mình, quần áo của ông ấy có chút kỳ quái, Lộc Bảo chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng chúng rất đẹp, ông cụ cũng rất hiền lành.

Tiểu Lộc Bảo: “?”Ông cụ cũng bị người ta đánh đến nằm sấp sao! "Tiểu Lộc Bảo à, cháu có một người anh trai tên là Phương Xuyên Bách, mau kêu cậu ta tới đón cháu đi, số điện thoại của cậu ta là 183xxxx! " Ông cụ đưa cho bé một cái điện thoại di động.

.