Loạn Thế Thần Ma

Chương 86: Trục Xuất




Một vụ nổ quy mô nhỏ xảy ra trong phạm vi đấu trường. Trong thoáng chốc khói bụi làm cho tầm nhìn của cả khán giả lẫn tù nhân bị hạn chế, người gây ra vụ nổ là Hùng. Chính xác hơn là Sát Địa Thiên Hỏa trong cơ thể hắn như mãnh thú xổng chuồng sau bao ngày giam cầm, nó hung hăng bạo phát rồi nổ tung khiến Hùng một phen khốn đốn.

"Hắn chết rồi sao?" Tiếng khán giả tò mò bàn tán.

"Vụ nổ đó từ đâu mà xuất hiện, ai thông não hộ ta cái?"

Khói bụi bắt đầu tan đi, từ trong đống đổ nát Hùng đứng hiên ngang ngẩng cao đầu với Sát Địa Thiên Hỏa bao phủ khín một cánh tay, cánh tay còn lại được bao phủ bởi Tâm Lãnh Hàn Băng.

"GÌ KIA? CẢ BĂNG HỆ VÀ HỎA HỆ TRÊN CÙNG MỘT NGƯỜI, ĐIỀU NÀY LÀ KHÔNG THỂ!" Cai ngục hét lên trong sự kinh ngạc tột độ, nhưng sau đó đã nhận được thông báo từ cấp trên nên nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

"Băng hỏa tương sinh tương khắc, việc tồn tại chung kiểu này không thể xảy ra. Chắc chắn là hack game." Một vị khán giả búc xúc phàn nàn.

"Ai bảo! Có kẻ đã từng dung hợp được dị băng khi bản thân mang dị hỏa và đã thành công. Nhưng đáng tiếc hắn đã chết dưới đáy biển bốn năm trước rồi." Một người hiểu biết lên tiếng.

"Khoan đã khoan đã! Đừng nói với ta kẻ kia vẫn còn sống và đang đứng đó nha."

Cuộc bàn tán trở lên nóng hổi và lan ra khắp khán đài. Ai cũng tự đặt ra câu hỏi rằng kẻ mang hai loại dị thuộc tính kia và kẻ từng chết dưới đáy biển có phải là một hay không?

"Các ngươi còn phải suy xét sao? Ngay cả Hầu Tử Tề Thiên và Trần Trường Sinh cũng ở ngay kia thì các ngươi nghĩ xem có gì lạ khi Thiên Hùng cũng có mặt. Và nếu cả ba bọn họ đều có mặt thì họa đang tới với cả Lao Thành rồi."

Đang ngầu lòi, chợt một cơn đau đầu ập tới khiến Hùng choáng váng rồi ngã lăn ra đất, cả băng linh lực và hỏa linh lực đều đồng loạt vụt tắt.

"Chết mẹ! Mới giải trừ được một phần phong ấn nên còn chưa phát huy được gì còn bị tác dụng ngược ." Hùng nghiến răng mắng thầm. Hắn gượng dậy ôm cái đầu đau buốt rồi tiến thẳng đến chỗ Minh Thư đang bán hành cho cả Tề Thiên và Trường Sinh, nhưng mục tiêu số một của nàng vẫn là lão bá kia.

"Chẳng lẽ có tư thù cá nhân ở đây?" Hùng nhíu mày nghi hoặc.

"Ha...hóa ra cũng chỉ có vậy! Làm ta cứ tưởng bá đạo cỡ nào." khán giả nhếch mép cười đểu khi thấy Hùng chỉ duy trì được trong giây lát rồi gục ngã. Hóa ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn.

Phía bên này, Minh Thư sau khi một đòn đánh bay cả Trường Sinh và Tề Thiên thì đã tiếp cận vị lão bá kia và điên cuồng tung đòn đánh tới tấp vào người lão.


Lão bá kia tuy cật lực chống đỡ nhưng hoàn toàn lãnh trọn những cú đánh khủng khiếp từ một Long tộc đang Long Hóa và trọng thương không rõ sống chết.

"KHÔNG!" Tề Thiên gượng dậy và nhìn thấy cảnh tượng đó rồi gầm lên đau đớn, hắn lao tới như vũ bão tới cánh tay mang lôi linh lực mạnh mẽ bắn ra từng chùm nhằm thẳng vào đầu Minh Thư.

Cùng lúc này Hùng cũng lao đến, xung quanh hắn bỗng xuất hiện hào quang chói mắt rồi nhanh chóng bùng phát ra xung quanh. Cũng ngay lúc đó, Minh Thư gầm lên một tiếng như sấm rền và phun ra một làn hơi lạnh thấu xương bao phủ một nửa đấu trường. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến rất nhiều người không kịp quan sát được sự việc bên dưới.

Binh!

Rầm!

Tiếng va chạm vang lên, tiếng lôi điện cùng băng đá va vào nhau vỡ vụn. Tiếng hét thất thanh, tất cả cũng chỉ diễn ra trong vài giây và sau đó tất cả chỉ là một hào quang chói mắt. Chói đến mức không ai có thể làm gì khác ngoài việc nhắm tịt mắt để tránh mù lòa.

"Có chuyện gì vậy?" mọi người thắc mắc.

Trong hào quang chói lòa ấy, Minh Thư gục ngã và trở lại hình người với cơ thể trần trụi được Hùng nhanh tay lấy một tấm vải lớn phủ lên người nàng rồi ôm vào lòng.

Đôi mắt khép chặt cùng bờ môi nhợt nhạt khiến nàng nhìn tiều tụy hẳn đi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Cơ thể nàng rất lạnh và cần được sưởi ấm nhưng Hùng không thể ngồi đây và ôm nàng mãi được. Hắn há miệng rồi nhả ra một viên đan dược tròn màu xanh lục trong veo rồi nhét vào miệng Minh Thư. Đây là đan dược trị thương mà hắn để dành lúc cấp bách nhất dùng đến, nhưng bây giờ tình trạng của Minh Thư đáng nguy hơn.

Hùng tụ ánh sáng vào đầu ngón tay rồi vẽ một hình thù kì lạ lên không khí rồi điều khiển hình đó dính vào vầng trán của Minh Thư, ngay lập tức cơ thể nàng co giật dữ dội rồi từ miệng bay ra một làn khói đen, làn khói đen tồn tại vài giây trước khi bị ánh sáng thiêu đốt thành tro bụi.

Trục Xuất là khả năng mà người sở hữu Thiên Dương Thần Quang có thể sử dụng khi luyện đến một mức độ nhất định. Hiểu đơn giản nó giống như thanh tẩy một thứ ô uế và linh hồn của Minh Thư trong trường hợp này cũng được coi là một thứ ô uế bởi bị kiểm soát bởi một sức mạnh tà ác. Làn khói đen kia chính là thứ sức mạnh đó và đã hoàn toàn bị triệt tiêu và Trục Xuất coi như hoàn thành nhiệm vụ. Bốn năm không phải là dài nhưng cũng đủ cho Hùng có thể thi triển phần nào Trục Xuất và khi hắn làm vậy thì linh hồn hắn và linh hồn Minh Thư có một vài tiếp xúc nhất định mà hắn có thể cảm nhận.

Sau khi tiếp xúc với vô vàn cảm xúc buồn vui lẫn lộn, có lỗi nhớ và chia li. Hùng mỉm cười vì hắn thấy mình ở trong đó, là một phần trong khí ức của nàng.

Sau khi cho nàng uống thuốc và Trục Xuất cấm chế đặt trong linh hồn nàng , Hùng gọi ra một ngọn tháp nhỏ hiện trên lòng bàn tay. Đây là Thông Thiên Thần Tháp, ngoài công dụng là chứa đựng cổng không gian đi xuyên qua các đại lục mà Hùng chưa sử dụng được thì nó còn một chức năng chứa đồ mà trong quá trình mất tích bốn năm hắn vô tình tìm ra. Ngọn tháp rời tay Hùng rồi rơi xuống đất và biến lớn, đến khi cao gấp đôi đầu hắn thì dừng lại.

Thông Thiên Chủ cũng hiện ra và bay lơ lửng trên đỉnh tháp hít thở sâu vẻ khoan khoái : " Cuối cùng cũng được ra ngoài!" sau đó lão nhận ra tình hình rồi nói : " Để ta chăm sóc nàng ta, ngươi lo việc của ngươi được rồi!"

Hùng trợn mắt : " Nè! Ngài đừng có mà làm bậy đấy. Cô ấy mà hư một cọng tóc là ta tìm ngài tính sổ."

"Tên nhóc này! Hôm nay gan to nhỉ...ta đâu có đen tối như ngươi!" Thông Thiên Chủ vuốt râu vẻ nghiêm trọng rồi bế Minh Thư vào trong và biến mất. Ngọn tháp cũng thu nhỏ lại rồi bay lên tay Hùng và biến mất.

Tất cả sự việc diễn ra trong hào quang chói lòa của Thiên Dương Thần Quang nên chẳng ai quan sát được gì nếu không sẽ có nhiều chuyện để bàn tán.

Chỉ vài giây sau khi Hùng thi triển cả hai hệ linh lực vào cơ thể. Một lính canh hớt ha hớt hải chạy đến đại điện nơi có một vị nữ nhân xinh đẹp mặc hoàng bào lộng lẫy tay cầm một chiếc đầu lâu mạ vàng mà ngắm nghía. Đôi mắt nàng ta lạnh lùng đến tàn nhẫn, thấy có kẻ tiến vào nàng lạnh lùng hỏi : " Có chuyện gì?"

Tên lính canh vội bẩm báo tình hình diễn ra trong đấu trường cho vị nữ nhân kia rồi nhanh chóng lui đi. Vẻ đẹp của nàng khiến hắn chỉ muốn liếc nhìn một cái nhưng khí chất cao thượng tàn nhẫn của nàng lại như lấy mất lá gan của hắn khiến tên lính canh không dám ngước mặt lên mà chỉ cúi gằm mặt từ đầu đến cuối. Đến dung mạo tuyệt trần kia hắn cũng chả hình dung được vì nàng quá đẹp.

Sau khi nắm bắt được tình hình, nữ nhân cười độc địa : " Hay cho Hỏa Thần Mị Diễm, ngay cả một thằng nhóc cũng không trông coi cẩn thận để hắn lạc vào tay ta."

"Ai nói ta không trông nổi hắn?" Một giọng nói ngọt ngào mà tức giận cất lên, cùng với đó là một ngọn lửa yêu mị từ đâu xuất hiện cháy phừng phừng giữa đại điện sau đó tụ lại thành thân ảnh một nữ nhân áo đỏ tuyệt đẹp, nàng là Hỏa Thần Mị Diễm.

Mị Diễm liếc mắt một cái, căn phòng u ám bỗng bừng sáng do nến được đốt cháy toàn bộ. Khung cảnh xảy ra trong một cái chớp mắt.

Nữ nhân mặc hoàng bào không bất ngờ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng tàn nhẫn như biết trước rằng Hỏa Thần sẽ đến. Nàng cười khinh bỉ : " Ta còn tưởng ngươi tự kỉ rồi chứ?"

Mị Diễm chừng mắt : " Người tự kỉ là ngươi đấy! Bao năm qua ngươi chẳng thay đổi gì cả. Bọn ta cứ tưởng cho ngươi trở lại thành phàm nhân sẽ....nhưng ai ngờ!"

"Nhiều lời! Ta đoán ngươi cất công đến tận đây là để đem con trai của Thiên Hào trở về đúng chứ? Muộn rồi nó sẽ chết trước khi ngươi kịp làm gì." Nữ nhân mặc hoàng bào lạnh lùng nói.

"Haha...ngươi đoán sai rồi! Ta đến là vì ngươi." Mị Diễm cười nguy hiểm rồi nhanh như chớp lao đến tóm cổ áo của nữ nhân kia sau đó cả hai biến mất như chưa từng xuất hiện.

"Hắc Huyền Cơ!"

"Là ai? Ai gọi tên ta?" Nữ nhân mặc hoàng bào nhìn xung quanh tò mò cộng lo lắng hỏi. Bản thân bị Hỏa Thần Mị Diễm đưa đến đây và không biết đây là nơi nào, chỉ biết xung quanh là một màu đen bất tận.

Mị Diễm đứng đó bình tĩnh hỏi : " Sao nào? Cuối cùng cũng chịu nhớ ra tên của mình rồi."

Màu đen xung quanh bỗng tụ lại một điểm trước mặt Huyền Cơ thành hình dáng của chính nàng in trên đó, chính xác hơn đó là cái bóng của chính ngàng.

Giọng nói ban nãy gọi tên nàng lại lên tiếng : " Khoan đã! Có gì đó không đúng!"

Mị Diễm đứng đó nhíu mày hỏi : " Sao lại không đúng? Chẳng lẽ chúng ta bỏ qua bước nào sao?"

Giọng kia nói : " Phải! Chúng ta bỏ qua một bước vô cùng quan trọng."

Mị Diễm vỗ trán cái bẹp : " Chết dở ta quên mất! Thôi để ta đem cô ta trở lại vào khi khác. Ngươi cứ tạm thời ở lại đây đợi tin tốt của ta."

"Ngươi có chắc không?" Giọng kia hỏi với vẻ không tin tưởng cho lắm. Ai chả biết bà Hỏa Thần này tính tình nóng nảy lại còn hay quên, có khi lần sau là phải đợi vài trăm năm nữa cũng không chừng.

"Yên tâm! Ta đã tìm ra người giúp ngươi rồi, chỉ cần chút thời gian nữa thôi." Mị Diễm khẳng định chắc nịch.

Bấy giờ ngồi nghe, Huyền Cơ tức giận mắng : " Mị Diễm đáng ghét! Ngươi đang âm mưu chuyện gì thì mặc ngươi. Đừng có lôi ta vào việc của thần linh mấy người."

"Sao lại không? Việc này liên quan chủ yếu đến ngươi mà." Mị Diễm nói, sau đó lại tóm cổ áo Huyền Cơ rồi biến mất và trả lại nàng ở đại điện Lao Thành.

"Đáng ghét! Dám coi ta như thứ đồ chơi. Để xem các ngươi vui vẻ được bao lâu!" Huyền Cơ nghiến răng căm phẫn mắng thầm, sau đó ngồi lên ngai vàng và ban lệnh xuống toàn bộ người của Lao Thành chuẩn bị phát động chiến tranh, chiến tranh thực sự.

Cuộc chiến trong đấu trường đang diễn ra thì đột nhiên có thông báo khẩn cấp khiến toàn bộ người dân tuy không hiểu chuyện gì nhưng cũng khẩn cấp quay trở về để nhận lệnh do thành chủ ban xuống, không ai dám chậm chân mặc dù đang xem hết cuốn.

Thiên Dương Thần Quang được Hùng thu lại và nhanh chóng biến mất, Tề Thiên lúc này ôm cái đầu đau nhức bò dậy sau khi bị đóng băng bởi đòn đánh của Minh Thư và chịu thêm một đòn từ Hùng khi nắm đấm của tên này đấm thẳng vào mặt Tề Thiên nhằm làm chệch đòn đánh của Tề Thiên lên người Minh Thư.

"Ả ta đâu?" Tề Thiên nghiến răng hỏi.

Hùng bình tĩnh đáp : " Nàng ấy an toàn rồi! Ngươi đừng hòng đụng vào."

Tề Thiên nén tức giận rồi chạy tới chỗ lão bá kia đang thoi thóp thở dốc, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

"Người không sao chứ?" Tề Thiên gặng hỏi, tay hắn truyền vào người lão bá kia một chút linh lực để chữa trị.

Phản ứng của Tề Thiên khiến Hùng và Trường Sinh đều trố mắt ra nhìn mà tự hỏi : " Thằng khỉ này bị tổn thương não à?"

Lão Bá kia chỉ còn lại chút sức tàn, miệng thều thào nói với Tề Thiên : " Ta sắp không xong rồi! Trước khi chết ta có một tâm nguyện muốn cậu hứa với ta bằng mọi giá phải hoàn thành."

"Được! Người nói đi cháu sẽ hoàn thành giúp người, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa." Tề Thiên nói, vẻ mặt hắn đau khổ như cha chết mẹ chết.

"Con gái ta...Hồ Nguyệt Anh! Hãy bảo vệ nó, bằng mọi giá đừng để nó bị tổn thương." Lão bá kia trợn mắt lên rồi hộc máu lăn ra tắt thở, chỉ còn lại sự im lặng trong đấu trường.

"Ông ta là cha của Hồ Nguyệt Anh? Ủa mà Hồ Nguyệt Anh là ai?" Hùng gãi đầu suy nghĩ, nhưng chắc hẳn phải là người quen của thằng Tề Thiên này thì lão mới giao phó con gái mình cho hắn.

Sau khi cha của Nguyệt Anh chết, Tề Thiên đứng dậy với vẻ mặt căm phẫn rồi lao tới tóm cổ áo Hùng nghiến răng hỏi :

"Con ả kia đâu?"

Hùng bình tĩnh đáp : " Mọi chuyện không như ngươi nghĩ, nàng ấy đã bị khống chế nên không tự chủ được hành động của mình."

Binh!

Nắm đấm mang theo sấm sét của Tề Thiên lao đến đấm thẳng vào mặt Hùng, nhưng Hùng cũng nhanh tay đáp trả bằng một cú đấm mang theo ánh sáng chói lòa.

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đấu trường, lôi điện và ánh sáng bắn ra như mưa.