"Tiểu...Tiểu Vũ?"
Bạch xà mừng rỡ khi biết hắn còn nhận ra mình, nước mắt tuôn rơi lao về phía hắn, Hùng bất giác dang rộng tay để đón lấy Tiểu Vũ. Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người ở đó, Tiểu vũ xà vào lòng Hùng dụi đầu vào ngực hắn. Hùng vẫn ngờ ngợ không tin rằng đây là Tiểu Vũ mà hắn biết. Đưa tay lên xoa đầu nàng rồi hỏi :
"Ngươi thực sự là Tiểu Vũ sao?"
Bạch Xà gật đầu rồi toàn bộ cơ thể phát sáng lên rồi biến thành người trước sự kinh ngạc của tất cả, trừ Tố Trinh. Đưa đôi mắt đẹp long lanh lên nhìn thẳng vào mắt Hùng mỉm cười. Lúc này Hùng mới sững người, trước mặt hắn là một tiểu mỹ nhân vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, vẫn khuôn mặt đó, vẫn cử chỉ ngây thơ ấy, và nàng vẫn lặng im như vậy, không nói một lời nào.
Đang tình tứ mơ tưởng về quá khứ thì chợt có 2 giọng đồng thanh nói làm Hùng tỉnh cơn mê :
"2 ngươi có buông nhau ra không."
Cửu Huyền và Ngọc Lan cùng nói.Rồi 2 người đưa mắt nhìn như 2 tình địch đang nhìn nhau. Ngọc Lan thấy Hùng và Tiểu Vũ có vẻ thân thiết thì trong lòng tức giận quay mặt về hướng 3 người nói :
" Các ngươi mang cô bé này đến để dụ đệ đệ ta ư? Không dễ vậy đâu."
Cửu Huyền cau mày trả lời :
"Dụ dỗ ư? Chẳng phải hắn rất vui khi gặp con bé sao?"
"Ai mè biết được Xà Tộc các người." Ngọc Lan đáp.
Lực Cường thấy kèo không thơm lên lùi bước về sau để các nàng tự sử. Hùng lúc này nhận thấy bầu không khí căng thẳng từ phía 2 người đẹp thì dìu Tiểu Vũ đứng dậy bước lên phía trước, Tiểu Vũ thì cứ ôm khư khư Hùng như sợ ai đó lấy mất. Thấy Cảnh đó Ngọc Lan tức tối mắng :
" Còn dám âu yếm nhau trước mặt ta? Cô bé kia không biết ai đã dạy dỗ vậy?"
Hùng thấy thái độ của Ngọc Lan rất kì lạ thì tự nhủ :
"Chẳng lẽ nàng ghen sao?"
Hùng mừng thầm, quay sang nói với Tiểu Vũ: " buông ta ra trước đã, có gì từ từ nói."
Tiểu Vũ mặc dù không muốn nhưng cũng đành làm theo nhưng vẫn đứng sát cạnh hắn.
"Kìa ả nói ai dạy dỗ kìa." Cửu Huyền khều Tố Trinh.
Nàng nãy giờ đã khá tức khi bị Ngọc Lan đá xéo nhưng mặt vẫn thanh thản nhẹ nhàng nói : không phải tại con bé mà là tại hắn." vừa nói Tố Trinh vừa chỉ vào Hùng.
"Cái gì sao lại tại ta?" Hùng sững sờ nói.
"Vì ngươi có dương khí quá mạnh."
"Cái gì?????" Hùng gào lên khó hiểu rồi quay sang nhìn Tiểu Vũ. Cô bé cúi đầu e thẹn, mặt đỏ bừng. Thấy biểu cảm rất giống Ngọc Lan lúc hắn âu yếm nàng, Hùng tái xanh mặt lùi lại phân trần :
"Ta...ta chỉ gặp Tiểu Vũ có vài lần!! Chưa động chạm gì đến muội ấy đâu nha. Đừng hiểu nhầm..."
Không chỉ Hùng mà cả Ngọc Lan cũng bất ngờ, nàng bước đến kéo Hùng về phía nàng, tránh xa Tiểu Vũ khiến cô bé muốn chạy theo Hùng nhưng lại sợ vẻ mặt nghiêm nghị của Ngọc Lan nên đứng im tại chỗ. Thấy con gái mình như bị bỏ rơi thì trong lòng có chút xót xa, Tiểu Vũ có kể với nàng về Hùng, một kẻ khi ở bên cạnh làm cô bé như cảm nhận được sự bình yên che trở.
Tố Trinh cũng bước ra phía trước, đôi tay băng bó vẫn còn đó. Thấy vậy Hùng cất tiếng để đánh tan bầu không khí căng thẳng mà các mỹ nhân tạo ra.
"Các ngươi đến đây vì Suối Nguồn Sinh Mệnh?"
"Ngươi biết về nó?" Cửu Huyền ngạc nhiên
"Không chỉ biết ta còn dùng nó thường xuyên nữa." Hùng đắc ý nói.
"Hãy dẫn bọn ta đến đó!" Lực Cường lúc này mới dám cất tiếng vì lúc nãy vẫn còn kinh sợ trước màn đánh ghen trong ý thức của các nàng.
"Tại sao ta phải đưa các người đến đó?" Hùng lên mặt với Lực Cường.
"Khẩu khí gớm nhỉ!" lực Cường nói.
"Mặc dù chả ưa gì ngươi nhưng vì Tiểu Vũ ta sẽ dẫn cô đi!!!" Hùng nói sau đó nhìn về phía Tố Trinh.
Hùng suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
"Nhưng hắn không được đi!" Hùng nhìn Lực Cường nói.
"Tên nhóc to gan này ngươi...."Lực Cường bực tức định xông vào dã cho Hùng một trận thì Cửu Huyền tóm hắn lại bịt miệng rồi nói :
"không thành vấn đề!"
Lực Cường khóc thầm trong lòng. Tố Trinh nhìn 2 người như 2 đứa con nít, Cửu Huyền thì luôn đụng tay đụng chân với hắn còn hắn thì lại ngơ ngơ ngáo ngáo trong những việc bình thường nhất, chỉ có đánh nhau là giỏi. Trong lòng nàng hiện lên một nỗi buồn nói thầm chỉ đủ mình nghe:
"Ngươi quả thực không phải chàng."
Hùng bế Tố Trinh bay vào trong Thạch Lan động. Tiểu Vũ hóa thành bạch xà cuộn vài vòng quanh người Hùng cũng muốn đi theo. Lực Cường bực mình vì không làm gì được Hùng đi ra một góc giải quyết nỗi buồn. Còn Ngọc Lan và Cửu Huyền đều không muốn đi, 2 mỹ nhân đã để ý ánh mắt của đối phương đối với Hùng. Cả 2 đều khó chịu trong lòng khi Hùng thân mật với Tiểu Vũ, đối với Ngọc Lan thì nàng có quá nhiều lý do để có phản ứng như vậy. Nhưng với Cửu Huyền thì khác , đây mới là lần thứ 2 nàng gặp hắn. Lần đầu tiên gặp nhau trong hoàn cảnh xấu hổ khiến nàng vô cùng tức giận nhưng kể từ đó trong đầu nàng luôn có hình bóng của hắn, không phải hình ảnh soái ca làm bao cô gái đổ gục mà là hình ảnh một đứa trẻ bất hạnh, bị cả 2 chủng tộc ruồng bỏ, cha mẹ bị xử tội chết và bị giam cầm ở Thiên Cung chờ ngày xử tử. Nhưng khuôn mặt thánh thiện , đôi mắt thông minh tràn đầy nghị lực sống, vẻ mặt ngại ngùng như con gái khi vô tình nhìn thấy nàng khỏa thân. Bây giờ hắn đã lớn hơn, tính cách có thay đổi một chút nhưng khuôn mặt ấy vẫn thế chỉ có thêm chút biến thái. Đôi mắt vẫn tràn đầy nghị lực sống nhưng thêm chút gian xảo.
"Ngươi thích hắn ư?" Ngọc Lan bất ngờ hỏi khiến Cửu Huyền bất giác giật mình
Nàng thích hắn sao? Nàng không biết nữa? Nàng thích hắn vì điều gì? Nàng lại càng không biết. Nàng cất tiếng trả lời :
" Ta không thích hắn."
"Ngươi có thể che giấu trong lòng nhưng đôi mắt ngươi đã nói lên tất cả."
Cửu Huyền không trả lời, thực ra nàng đã bị đánh trúng tim đen nên không có gì để nói. Nhẹ nhàng quay mặt đi hướng khác rồi hỏi Ngọc Lan : " vậy ngươi thích hắn sao?"
"Đúng vậy!!" Ngọc Lan không do dự trả lời.
"Tại sao ngươi thích hắn?"
"Thích một người đâu cần có lý do."
"Ngươi nói bậy! Thích mà không có lý do thì đó còn được gọi là thích sao?" Cửu Huyền nói như đang cố kìm nước mắt không rơi.
Ngọc Lan cũng quay mặt đi rồi nói : "ngươi không tìm ra lý do để thích hắn? Đơn giải vì ngươi không chỉ thích hắn."
Ngọc Lan bước lại gần ghé vào tai Cửu Huyền nói :
" Bởi vì ngươi yêu hắn."
"Ta không yêu hắn! Ta không thích hắn!"
Cửu Huyền lùi lại rồi nói như sắp khóc. Ngọc Lan nhẹ nhàng quay đi nói :
" Rồi ngươi sẽ biết đáp án thôi! Chẳng bao lâu nữ đâu."
"Ngươi nói với ta những thứ này có mục đích gì?" Cửu Huyền nghi hoặc hỏi.
"Chẳng có mục đích gì cả! Chỉ là ta thấy những kẻ yêu mà không dám đối mặt thật là ngốc." Ngọc Lan nói xong nhẹ nhàng cất bước về phía khu rừng mặc cho Cửu Huyền nhìn theo với ánh mắt buồn bã:
"Cô ta nói đúng!!!"
Thạch Lan động.......
Hùng hạ cánh xuống nền hang. rời khỏi tay Hùng , Tố Trinh nhẹ nhàng hít thở một hơi thật sâu cảm thán :
"Nơi này thật thoải mái!"
Tiểu Vũ hóa thành người rồi ôm chầm lấy Hùng, hắn thì đang bối rối nhẹ đẩy nàng ra nhưng nàng lại dính chặt vào hắn. Tố Trinh thấy cảnh đó thì có chút hoài niệm về quá khứ rồi mỉm cười.
Thấy Tố Trinh nhìn mình, Hùng có chút hốt hoảng liền thay đổi cách xưng hô nói : " Là cô ấy cứ dính lấy cháu ạ."
Tiểu Vũ tròn xoe mắt nhìn Hùng rồi đưa tay vuốt má hắn. Hùng tuy rất thích nhưng có mẹ của nàng ở đây nên có chút gì đó không tự nhiên. Liền đánh trống lảng để thoát khỏi Tiểu Vũ : " để cháu đưa cô đến chỗ suối nguồn sinh mệnh."
Tiểu Vũ đành rời tay ra nhưng khuôn mặt vẫn vui vẻ đi theo Hùng, một tay cứ nắm vạt áo sau của hắn vô cùng đáng yêu. Đi sâu vào trong hang thì thấy một bồn nước được xếp từ đá thì Hùng dừng lại nói :
" Nó đây."
"Dễ dàng vậy sao? Ta tưởng nó phải được canh dữ hoặc giấu ở một nơi bí mật chứ?"
"À có!!! Có một con quái rất lớn ở đây nhưng cháu đã tiễn nó về trời rồi." Hùng chém gió.Tiểu Vũ nhìn Hùng bằng ánh mắt ngưỡng mộ trong khi Tố Trinh nhìn Hùng bằng ánh mắt nghi ngờ
"Cô chỉ cần tắm trong đó thôi." Hùng đánh trống lảng.
"Cởi y phục cho ta." Tố Trinh bằng giọng hơi run.
Hùng thấy vậy khều Tiểu Vũ :
"Kìa gọi muội đó."
Sau đó hắn lịch sự cúi chào quay đi. Tiểu Vũ cười khúc khích khiến Hùng khó hiểu.
Tố Trinh mỉm cười tinh nghịch nói : " Ta bảo cháu đó! Cậu bé."
Hùng đơ người vì vui sướng nhưng vẫn tỏ ra là mình ổn giả vờ ngây thơ đáp :
" cháu á?...không được đâu!"
"Có gì đâu mà không được. Cháu có thấy tay ta bị băng bó không?" Tố Trinh đưa tay về phía Hùng.
Hùng quay sang Tiểu Vũ thì cô bé đã hóa thành bạch xà từ lúc nào cuộn tròn thành một đống nhắm mắt như đang ngủ.
"Con bé không thể hóa thành người lâu."
Tố Trinh giải thích.
Hùng không nói gì đưa tay lên xoa đầu bạch xà.
Sau đó Hùng tiến đến chỗ mẹ nàng đang đứng, cởi dây lưng của Tố Trinh ra. Nàng hơi đỏ mặt quay lưng về phía hắn nói :
" Mắt cháu bị gì mà cứ trợn lên thế?"
"Cô Tố Trinh! Cô thật đẹp!!!!"
Sau đó lớp áo ngoài tụt xuống đất, cảnh này Hùng xem cả đống trên tivi rồi nên nhanh nhẹn xé vạt áo mình làm dây bị mắt.
Tố Trinh quay người lại, lớp áo cuối cùng rơi xuống đất. Trước mặt Hùng là một cơ thể đẹp tuyệt trần, nàng lấy tay nhẹ nhàng cởi quần lót mỏng manh của mình ra rồi bước vào buồn tắm. Nghe thấy tiếng nước thì Hùng đoán là nàng đã vào bồn, định đi ra khỏi đây thì nàng gọi lại :
"Đi đâu vậy? Ở đây sợ lắm!!"
Hùng vẫn đứng ngây ra đó, thấy vậy nàng khẽ nói : "cởi bịt mắt ra được rồi! Cháu cẩn thận quá đấy."
Như được mở đèn xanh, Hùng tháo bịt mắt ra vứt sang một bên. Thân hình tuyệt đẹp ẩn hiện dưới làn nước trong, làn da trắng trẻo, khuôn mặt xinh đẹp nhưng có nét gì đó u buồn. Đôi tay vẫn đầy vết băng bó được nàng đưa ra ngoài. Hùng tiến lại gần ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi :
" Cô Bạch! Cô thấy trong người sao rồi?"
"Rất thoải mái."
"Để cháu giúp cô!" Hùng đưa 2 tay đỡ lấy 2 cánh tay nàng, nhẹ nhàng tháo bỏ từng lớp băng bó
Hùng hốt hoảng không tin vào mắt mình, khi lớp băng bó tuột hết khỏi tay nàng. Cánh tay dập nát đã liền vết thương không còn đau đớn, nhưng nó không giống cánh tay nữa mà nó giống như một bãi chiến trường của những vết xẹo. Nó xấu xí, sần sùi thô ráp, không phải là Cửu Huyền không chăm sóc cho nàng mà nàng đã dấu diếm họ về tình trạng của cánh tay, ngay cả Tiểu Vũ cũng không biết.
Hùng xót xa cầm lấy đôi tay biến dạng của nàng. Nàng định rụt tay lại nhưng lại thôi, Hùng hỏi : " Kẻ nào gây ra việc này?"
"Đó chỉ là tai nạn thôi." Nàng nhẹ nhàng nói
Hùng đưa tay nàng đặt lên má mình rồi ân cần hỏi : " Cô vẫn cảm nhận được cháu chứ."
Tố Trinh gật đầu khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của Hùng
"Vậy cô tin cháu chứ?" Hùng nghiệm mặt hỏi.
Tố Trinh nhìn vào ánh mắt chân thành tuyệt đối của Hùng rồi khẽ gật đầu. Trong đầu nàng hiện về một dòng kí ức.
"Sao con lại muốn về đó?" Tố Trinh hỏi Bạch xà.
Bạch xà khè khè đáp lại mà chỉ người của Xà Tộc mới hiểu được : " ở đó có một người hấp dẫn con, con muốn quay về đó gặp hắn."
"Hắn ta hấp dẫn như thế nào?"
"Hắn rất đặc biệt, hắn biết quan tâm,hắn rất ân cần, hắn biết pha trò, hắn rất đáng yêu và đặc biệt hắn rất chân thành."
Quay trở lại thực tại
"Sẽ hơi đau một chút." Hùng thì thầm.
Nàng khẽ nói: "bất cứ giá nào."
Hùng tiến đến sát mặt nàng đặt lên môi hồng nụ hôn sâu rồi hắn nhảy vào bồn đè lên người nàng dìm nàng xuống nước.Nàng bất Ngờ bị môi hắn tấn công lại còn bị dìm xuống nước thì vùng vẫy, nhưng đó đâu phải tất cả.
Cánh tay biến dạng đã ngâm hoàn toàn trong nước, suối nguồn sinh mệnh phát huy công dụng. Tố Trinh cảm nhận được sự ngứa rát mãnh liệt nơi cánh tay, càng lúc càng ngứa, nàng muốn gãi nát chỗ đó để bớt ngứa nhưng 2 tay nàng đã bị Hùng giữ chặt, nước bắn tung tóe khắp nơi. Nàng vùng vẫy một lúc thì đuối sức, không khí được Hùng truyền sang khiến nàng vô thức hôn lại hắn một cách tự nhiên.
Thoải mái quá!!!
cảm giác này!!!!
Một lúc sau cánh tay đã dần bình phục, trở lại hình dạng vốn có của nó, trắng trẻo mịn màng. Ngón tay thon dài như búp măng.
Nhưng cả 2 vẫn không rời môi mà thậm chí còn mãnh liệt hơn trước. Hùng kéo nàng ra khỏi nước , môi vẫn dính chặt môi. Hùng luồn cái lưỡi ranh mãnh của mình sang lưỡi nàng, xoắn chặt vào nhau. Tay Hùng tự do xâm chiếm ngực của nàng
Mềm mại quá!!!
Vừa tay quá!!!!
2 cánh tay đã bình phục của nàng xiết chặt lấy lưng hắn. Đây là thứ đầu tiên tay nàng chạm vào sau khi bình phục, nàng sẽ không quên cảm giác này.
2 người nhả môi đối phương ra hít lấy hít để không khí như sắp ngạt thở vì nụ hôn sâu. Hùng ngắm nàng rồi trêu ghẹo : "Tay của cô sao rồi? Nó cứ xiết chặt lấy lưng cháu đây này."
Nàng thẹn thùng hôn nhẹ lên má hắn hỏi lại :" Vậy tay cháu đang làm gì ở đây vậy?"
Nàng đưa mắt đẹp nhìn xuống ngực mình nơi tay Hùng đang nghịch phá.