Loạn Thế Thần Ma

Chương 113: Kẻ Chia Tách Một Lục Địa




"Nhìn kìa nó chính là Mãng Cổ Chù Cáp! Mau mau hạ gục nó đoạt lấy chiếc sừng." Trong nhóm người đang lao lên, kẻ cầm đầu hô to nói.

Bọn họ mặc trang phục kiểu hơi hướng cổ trang màu xanh lục, nhìn qua như kiểu mấy môn phái bên kiếm hiệp Kim Dung.

Mà khi nhóm người này lao tới cũng thấy một ai đó bị chân Mãng Cổ Chù Cáp vả bay xa tít mù khơi, có nhiều kẻ muốn săn tìm sừng của nó nên việc cạnh tranh tất nhiên phải xảy ra.

Tên cầm đầu nhóm người này tên là Lưu GiácTinh, một trong 3 anh em nhà họ Lưu nổi tiếng cở phía tây nam đại lục . Theo sau hắn là hai người em trai một tên là Lưu Ban, người còn lại tên là Lưu Lạc. Cả ba đều có gương mặt hao hao giống nhau vì là 3 anh em ruột. Cả ba không để ý mấy bóng người vừa bị vả bay, mà đồng loạt rút kiếm lao lên tấn công Mãng Cổ Chù Cáp.

Hùng bị vả bay ghim lên vách đá, hắn khó khăn lắm mới thoát khỏi đó và rơi bịch xuống đất thì phát hiện nơi hắn rơi xuống có một ổ mối lớn liền vui mừng reo lên : " Phải rồi! Sao mình không dụ con cóc đó vào đây để dễ bề xử lý hơn nhỉ."

Nghĩ là làm, nơi này diện tích còn hẹp hơn cả nơi 3 anh em họ Lưu đang đánh nhau với Mãng Cổ Chù Cáp, Hùng liền dùng chân đá vỡ tổ mối làm cho những con mối thợ to bằng con mèo bò nhung nhúc ra phòng thủ, hắn tóm được một con rồi bẻ cổ cho chết sau đó đem theo bên mình tiến tới chỗ Mãng Cổ Chù Cáp.

Lúc này 3 anh em nhà họ Lưu đang chiến một trận ác liệt với Mãng Cổ Chù Cáp, người nào cũng đều hơn Hùng tới mấy cấp độ và cả 3 đều liên thủ với nhau vô cùng chặt chẽ vậy mà vẫn không thể làm gì con cóc đó ngoại trừ việc làm nó phân tâm đảo qua đảo lại.

Người em út tên Lưu Lạc sau khi bị đánh bay ra xa, hắn liền đưa mắt tới một hướng khác nơi có bóng người đang chạy tới. Hùng lúc này đang cầm con mối béo ngậy thơm ngon lao như đạn bắn về phía trước hướng thẳng đến Mãng Cổ Chù Cáp hét lên : " Con cóc ghẻ kia! có ngon lại đây chơi nào."

Mãng Cổ Chù Cáp đang vờn mấy anh em là họ Lưu, Liền chú ý tới con mối béo tròn đang tỏa ra một mùi hấp dẫn vô cùng mà rầm rầm lao tới đuổi theo Hùng, tên này cũng nhanh chóng quay đít bỏ chạy thật nhanh. Thấy con mồi đang có kẻ muốn cướp, người anh cả tên Lưu GiácTinh gầm lên : " Con bà nó định hớt tay trên của mình, mau đuổi theo."

Dứt lời 3 anh em Lưu Giác, Lưu Ban, Lưu Lạc cùng đồng loạt phóng đi đuổi theo.

Hùng chạy tới tổ mối thì ngưng lại, ném bỏ con mối trên tay rồi nhanh tay đào đất thành một cái hố mà chui xuống. Mãng Cổ Chù Cáp đuổi tới, những bước chân nặng nề làm mặt đất rung chuyển, nó ngay lập tức nhìn thấy tổ mối vỡ mà lao đến đánh chén những con mối thợ đang cố gắng xây lại cái tổ bị Hùng đá vỡ.

Bầy mối thợ cấp thấp này không có khả năng chống cự, nhanh chóng bị Mãng cổ Chù Cáp dùng cái lưỡi khổng lồ nhanh thoăn thoắt thò ra thụt vào bắt lấy bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Hùng nấp dưới hố mà con cóc không hề để ý, 3 anh em họ Lưu cũng đuổi tới trong đầu người anh cả Lưu Giác liền thầm nghĩ : " Con Mãng Cổ Chù Cáp này hình như vẫn còn non."

Lưu Ban đứng cạnh nói : " Mau mau đánh bại nó, bằng không chỉ lát nữa thôi cả tá người sẽ tìm tới tranh đoạt, tới lúc đó mảnh da cái móng cũng phải chia nhau đấy."

Lưu Lạc đồng ý : " Để đệ!"

Cả 3 anh em lao lên nhắm lúc con cóc không để ý mà đánh tới, Mãng Cổ Chù Cáp rú lên khi bị cả ba người chém vào vị trí gần mắt sau đó hất văng tất cả, tuy nhiên khi vùng vẫy lại vô tình đạp vỡ nát cả tổ mối để lộ hàng ngàn con mối lính đang nhao nhao bên dưới, mối lính to hơn mối thợ và cực kì hiếu chiến, Chúng có thể yếu nhưng lại cực kì đông và hung hãn.

Hàng vạn con mối lính lao ra khỏi tổ tấn công Mãng Cổ Chù Cáp, chúng bò lên khắp người nó mà cắn vào làn da sần sùi thô cứng. Nhiêu đó không đủ để gãi ngứa nhưng cũng đủ làm cho nó vùng vẫy một phen. 3 anh em họ Lưu cũng đành phải lui ra vì không muốn bị đám mối tấn công. Trừ khi ngươi đạt tới Cấp Đế bằng không ngươi vô lực trước hàng vạn con muối lính này.

Gào...Gào!

Mãng Cổ Chù Cáp bị đám mối lính quấy rầy thì gầm lên, vừa ăn vừa dùng chân gãi rồi hất đám mối đang bâu trên cơ thể.

Hùng lúc này đang nấp trong hố cũng bị liên lụy, có vài con mối lính lạc đường rơi xuống đây rồi tấn công hắn nhưng đều bị hắn đánh nát bét.

Dưới lòng đất này, không có luật lệ, không có công bằng, chỉ có máu lạnh.

Vài ngày trước khi Hùng đụng độ Mãng Cổ Chù Cáp, một người đang đi ngược lại với mọi người, thay vì đều hướng tới Thánh Vực thì hắn lại đi theo hướng ngược lại, chính vì vậy mà hắn chẳng hề gặp một chút nào việc bị cản trở hay ganh đua.

Đang đi trên một cánh đồng cỏ màu máu, hắn đột nhiên dừng lại rồi thò tay xuống đất móc lên một con mãng xà khổng lồ rồi bóp chết, xui cho con mãng xà cấp Vương gặp ngay thánh on hit của Thiên Cang Bảng. Con mãng xà chết để lại một vũng máu khổng lồ, sau đó từ dưới mặt đất hàng ngàn con bọ ăn thịt hình dáng như con bọ hung nhưng ghê hơn nhiều đồng loại lao lên rồi tìm tới vũng máu cùng xác con mãng xà mà xâu xé.

Người kia đứng giữa bên cạnh cái xác mà nhìn chằm chằm vào nó, sau một khoảng thời gian thì đám bọ ăn thịt rút lui vào trong đất để lại một bộ xương trắng dài gần trăm mét. Người kia dùng chân đá văng cái hộp sọ của con mãng xà để lộ một viên ngọc màu đỏ tía to bằng quả bóng bàn, thu viên ngọc vào trong người, người kia cất bước về phía trước nơi có một vùng nước đỏ máu đang chờ hắn.

Lúc này tại bờ của Thánh Vực.

Tề Thiên ngồi tịnh tâm xếp bằng trên một hòn đá nhỏ, đôi lông mày hắn đang nhíu lại vô cùng khó chịu và liên tục lẩm bẩm : " Tịnh Tâm sẽ mát...tịnh tâm sẽ mát."

Kiên trì được khoảng 10 giây thì hắn điên tiết đứng dậy lau mồ hôi khắp người chửi thề : " Con mẹ! Sao mà ở đây nóng quá vậy."

Thánh Vực là một khe vực sâu hun hút không thấy đáy, nghe đồn rằng mỗi khi mở ra đều đem đến vô vàn điều mới mẻ, kì lạ, có thể là quái vật, có thể là kho báu, có thể là một kẻ tới từ lục địa khác....

Cách đó không xa, Tiểu Lam bực mình nói : " Tại sao nơi này thời tiết lại nóng đến như vậy, ngay cả sa mạc chúng ta vừa đi qua cũng không nóng bằng."

Thiên Nguyệt Nữ ngồi trên đá, lấy khăn tay thấm mồ hôi trên trán nói : " Đó là dấu hiệu của Thánh Vực sắp mở, chúng ta chỉ cần đợi thêm chút thời gian nữa thôi."

Tiểu Lam nhìn về phía Tề Thiên, tò mò hỏi : " Tiểu thư! người đánh giá tên kia như nào? theo ta thấy hắn còn mạnh hơn cả Hùng Công Chúa nữa đó."

Thiên Nguyệt Nữ không nhìn về phía đó đáp : " Hùng Công Chúa và Ma Vũ Thiên Hùng là hai người khác nhau, chính hắn đã nói vậy rồi thì ngươi không nên nhắc tới hắn làm gì."

Tiểu Lam thắc mắc : " Nhắc tới ai cơ? Tiểu thư ám chỉ Ma Vũ Thiên Hùng?"

Thiên Nguyệt Nữ gật đầu lạnh lẽo nói : " Đúng vậy! tên đó không nên dây dưa vào làm gì. Còn về việc Hùng công chúa thì sau này ta sẽ giải quyết triệt để tránh tiếng xấu cho Thiên Cung."

Ở một góc khác, Trường Sinh đang ngồi khoanh chân tiêu sái bên một gốc cây khô, hắn không có gì là tỏ ra nóng nực thay vào đó lại vô cùng dễ chịu. Bởi vì hắn đã lập ra một kết giới ngăn cách không khí nóng bên ngoài. Vừa ngồi mát, Trường Sinh vừa suy nghĩ về những gì sư phụ xinh đẹp của hắn nói cho hắn nghe trước khi tới đây.

" Ngươi biết những thứ bên trong Thánh Vực từ đâu mà có không?"

Trường Sinh lắc đầu : " Con không biết!"

Sư phụ xinh đẹp của hắn đáp : " Nhớ kĩ những gì ta nói! Hầu hết mỗi lần Thánh Vực mở ra đều ẩn chứa nguy cơ xâm lược đến từ các Đại Lục khác nên hãy bằng mọi giá ngăn cản nó lại." Sau đó vị sư phụ điểm nhẹ lên trán hắn một cái đem chút sức mạnh truyền vào hắn khiến Trường Sinh ngây ra rồi nói tiếp : " Đây là chút sức mạnh phong ấn của ta, đến thời điểm thích hợp nó sẽ giúp ngươi."

Ngưng dòng kí ức, Trường Sinh nhìn vào lòng bàn tay mình nơi có một đạo hoa văn kì lạ màu xanh ngọc bích thỉnh thoảng lại phát sáng lập lòe. Hắn lại nhớ tới lời sự phụ xinh đẹp dặn dò : " Phải đúng lúc...nhất định phải đúng lúc."

Trường Sinh nhìn về phía Thánh Vực, ánh mắt nhíu lại vì cảm giác được có gì đó đang tới.

Ngay lúc này cả lòng đất như rung lên vì trấn động, Hùng rùng mình khi cảm nhận được sự nguy hiểm đến tột cùng. bên trong đầu hắn Tiểu Bảo chợt lên tiếng : " Hắn tới rồi!"

"Ai?" Hùng vừa rùng mình vừa hỏi, hắn quên luôn việc khá lâu rồi Tiểu Bảo mới xuất hiện.

Tiểu Bảo nghiêm trọng đáp : " Kẻ đã làm nơi này thành ra tình cảnh hiện tại, kẻ chia rẽ Đông Dương đại lục với phần còn lại của thế giới. Hắn đang ở ngay đây, đang từ Thánh Vực tái sinh một lần nữa."

Hùng run như cầy sấy khi nghe những lời đó, một kẻ đủ sức chia tách cả một lục địa thì thực lực phải khủng bố cỡ nào? Hắn nuốt nước bọt vung tay đấm nát bét một con mối sau đó dùng toàn bộ sức mạnh vận Thiên Hóa, gọi luôn cả Sát Địa Thiên Hỏa ra bao quanh đôi cánh tạo thành một đôi cách đen rực lửa. Hắn nhún chân phóng lên phá tan cái hố.

Mãng Cổ Chù Cáp đang cùng lúc chiến với đám mối kính và 3 anh em nhà họ Lưu nên phân tâm, Hùng như một tia lửa xoẹt ngang bầu trời dùng Huyền Thiết Kiếm chém bay mấy cái sừng trên đầu của con cóc khổng lồ, Hắn chém xong thu lấy cái sừng rồi phóng mất tích như một tia lửa vậy làm cho 3 anh em nhà họ Lưu mặt đần như cứt ngâm thốt lên trong tuyệt vọng : " Hắn cướp mất cái sừng rồi."