Loạn Thế Thần Ma

Chương 11: Hắc Bạch song sát




"Chúng ta đi đâu đây?" Lực cường hỏi.

"Cát Bà đảo."

Cửu Huyền đang đỡ lão già kia, xung quanh là một đám rắn lúc nhúc, duy nhất chỉ một con Bạch Xà đôi mắt căm phẫn nhìn hắn. Cửu Huyền xé lớp mặt nạ của ông lão ra thì Lực Cường như té ngửa ra sau. Khuôn mặt xinh đẹp đó, hắn ấp úng : " là...là cô ta."

"Hynh biết cô ta?" Cửu Huyền thắc mắc.

"Là...nữ tử mà hôm qua huynh kể với muội đó." giọng hắn đã bắt đầu bình tĩnh lại.

"Sao muội lại ngăn ta giết cô ta?Cô ta đã hại biết bao người." Lực Cường nói bằng giọng nghiêm túc.

"Chuyện đó để khi cô ấy tỉnh lại huynh sẽ rõ, việc quan trọng bây giờ là đưa cô ta đến Cát Bà đảo mới có khả năng chữa trị."

Cửu Huyền vừa nói vừa băng bó vết thương cho cô gái. Nàng lấy ra một viên đan nhét vào miệng cô gái.

"Muội cho cô ta uống sinh mệnh đan sao? nó rất quý giá, nó có thể cứu sống chúng ta khỏi họa sát thân đấy." Lực Cường thấy viên đan quý giá mà Thiên Thượng đưa cho phòng thân, giờ lại đưa cho một người xa lạ uống thì có chút hối tiếc.

Nàng chừng mắt nhìn hắn rồi nói: " Những vết thương này do muội gây ra à, huynh nhìn huynh đánh một cô gái ra nông nỗi này rồi mà giờ ngồi đó than thở viên đan sao?" Nàng bực mình không thèm nói chuyện với hắn, quay ra nói với Bạch Xà:

"Ta sẽ chữa khỏi cho mẹ em và tìm nơi ở mới cho Xà Tộc, mong em bỏ qua cho hắn nhé!!Tuy hắn có hơi bạo lực nhưng hắn không có ý xấu".

Bạch Xà vẫn chừng mắt lên nhìn Lực Cường khiến hắn cảm thấy sự dày vò với tội lỗi mình gây ra, bay ra khỏi quả cầu linh lực.

Được một lúc, quay đầu lại hỏi:

"Ở Cát Bà có thứ gì mà chúng ta phải đến tận đấy?"

"Sinh mệnh đan chỉ giúp cô ta duy trì sự sống trong một khoảng thời gian nữa thôi, muốn khỏi thì phải đến Cát Bà đảo, vì ở đó có Suối Nguồn Sinh Mệnh."

Lúc này tại Cát Bà

"Tỷ tỷ đang làm gì tóc đệ vậy?" Hùng hỏi Ngọc Lan.

"Ta bện tóc giúp đệ." Ngọc Lan mỉm cười nói. Đôi tay mềm mại của nàng vuốt mái tóc của Hùng về phía sau, vì ở đây vài tuần rồi nên tóc Hùng bắt đầu dài.

Hùng thích cảm giác được Ngọc Lan vuốt ve tóc mình. Mặc kệ nàng làm gì thì làm, hôm qua Hùng phát hiện ra hang động bên kia có một ke nứt nhỏ, từ trong khe nứt nước chảy ra trong vắt mát lạnh nên đã xếp đá lại tạo thành một cái hồ tắm mini đủ cho 2 người. Nước tràn ra khỏi hồ thấm vào đất, Hùng đã tắm thử một lần cảm giác ngâm mình trong đó như được Trùng Sinh vậy, mọi mệt mỏi tan biến nhường chỗ cho sự thoải mái. Có lẽ chính vì thế cỏ ở đây mới xanh tốt như vậy. Dự định là mai sẽ dẫn nàng đến đó tắm.

Bện tóc cho Hùng xong Ngọc Lan khúc kích cười nói: " xong rồi đây, đệ trông thật xinh đẹp."


Trò này nàng đã nghịch rất nhiều lần, như để giải trí. Hùng thì đành chịu để nàng thí nghiệm. Sáng hôm sau Hùng dẫn Ngọc Lan đến chỗ bể tắm, thấy nước trong lành mát rượi nên nàng bảo Hùng đi chỗ khác để nàng cởi quần áo, xong nàng nhảy tọt vào bể. Hùng sau đó cũng khỏa thân chui vào trong bồn.

"Thật là thoải mái! Ta có cảm giác như cơ thể được nạp đầy sinh lực vậy." Ngọc Lan nói. Hùng thấy nàng ngả người tựa vào thành bể thì chui tọt vào lòng nàng, 2 tay nghịch ngợm 2 quả đào tiên. Bị Hùng phá nhiều nhưng mỗi lần hắn phá hoại 2 quả đào của nàng thì đều cảm giác thích thú khó tả. Nàng rên lên khe khẽ "ưm...ưm!!!"

Hùng thấy vậy thích thú bóp mạnh hơn, làm mặt nước gợn sóng mạnh. Bàn tay hư hỏng của hắn di chuyển dần xuống dưới, vuốt ve cái bụng phẳng lì của nàng, đang tiến sâu hơn thì tay nàng nắm tay hắn kéo lên. Nàng chí đầu Hùng mắng yêu: " đã bao nhiêu lần rồi, tỷ bảo không được chạm đến đó mà!!!"

Hùng sị mặt ra: " Tại sao ạ! Trước sau gì thì tỷ cũng làm nương tử của đệ mà."

"Ta nói không được là không được nhóc con ạ." vừa nói nàng vừa véo má hắn. Thấy hắn mặt xị ra rúc vào người nàng, Ngọc Lan thì thầm vào tai hắn: " đợi đệ lớn thêm chút nữa đã rồi tính." 2 người như đôi phu thê mới cưới, tình cảm thắm thiết, cứ quấn lấy nhau. Tối hôm đó, Ngọc Lan đang ngủ say. Chui ra khỏi vòng tay ấm áp của nàng, Hùng nhẹ nhàng xuống hồ bơi sang Thạch Lan động. Thạch Lan động là tên mà Hùng đặt cho cái động này vì có rất nhiều hoa thạch lan. Nàng cũng tên Lan, và rất ưng cái tên mà Hùng đặt. 2 người thường tu luyện và chơi đùa ở đây, còn ngủ thì về hang kia. Nhìn những nét chữ khắc đầy trên vách đá, Hùng nhớ lại khoảng 1 tuần trước

Một tuần trước...

"Tỷ tỷ mau theo đệ, có cái này tỷ phải xem".Hùng hớt hải kéo tay Ngọc Lan chạy về phía vách đá ở sâu trong Thạch Lan động.

"Toàn là chữ". Ngọc Lan ngạc nhiên. Rồi tiến lại xem xét một lúc rồi nói:

"Đó là công pháp tu luyện."

"Vớ của ngon rồi!! Vậy tỷ luyện theo đi". Hùng khích lệ.

Ngọc Lan không nói gì nhưng Hùng biết nàng rất thích.

Hiện tại....

Hùng đang ngồi xếp bằng vận linh lực , thầm hỏi Tiểu Bảo:

"Bao giờ chúng ta đi tìm thứ kia?"

Tiểu bảo trả lời: " sắp rồi! Chăm chỉ tu luyện đi".

"Tu luyện kiểu này cấp bậc của ta tăng quá chậm, bao giờ mới đuổi kịp Ngọc Lan đây? Nàng đã đấu sĩ cấp 2 đỉnh cấp trong khi ta vẫn cấp 1 hạ cấp." Hùng than thở.

"Thiên phú của ngươi là Hấp Thụ, có khả năng hấp thụ linh lực thế gian. Khi ngươi lên cấp càng cao thì khả năng hấp thụ của ngươi càng lớn. Nên bây giờ cùi bắp cũng không sao." Tiểu Bảo giải thích

"Hấp Thụ!!! nghe như kiểu ăn nhiều xong béo ấy". Hùng thầm nghĩ. Rồi hắn nghĩ về thứ mà Tiểu Bảo nói sẽ giúp hắn bá đạo hơn, một thanh kiếm cùn tưởng chừng như phế phẩm cho đến khi có một vị Thần kích hoạt được sức mạnh của nó.

..................................

"Huynh phải chịu trách nhiệm với cô ấy." Cửu Huyền vừa nói.

Lực Cường mặt đần ra : " Ta...Ta biết làm gì với cô ấy bây giờ?"

"Đây là huynh gây ra, huynh tự chịu đi." Cửu Huyền nhìn xuống cô gái đang nằm bất động trên chiếc giường. Họ đang nghỉ ngơi ở một nhà trọ tại Đà Nẵng, đám rắn lúc nhúc được Lực Cường dùng linh lực tạo thành quả cầu to để đựng chúng. Duy chỉ có Bạch Xà là đang nằm cạnh cô gái bất tỉnh kia, đôi mắt vẫn đầy oán khí nhìn Lực Cường. Hắn biết là mình có hơi quá tay khi làm thế với một cô gái, nhưng mà những gì cô ta gây ra cho ngôi làng kia thì nhiêu đây nhằm nhò gì.

Tối hôm đó Lực Cường ở lại canh chừng cô gái theo lời của Cửu Huyền mặc dù không muốn chút nào. Ngồi cạnh giường nhìn nàng bất tỉnh, hắn nghĩ thầm: " Một cô gái xinh đẹp như vậy lại nhẫn tâm sát hại nhiều người thế ư, hay là có nguyên nhân nào khác?"

Mắt đã không thể mở được nữa, Lực Cường gục bên cạnh cô gái rồi ngáy khò khò. Chợt cô gái cử động, mắt từ từ mở ra. Trước mặt nàng là khuôn mặt của người suýt tàn sát cả tộc loài của nàng cũng chính là kẻ đánh nàng gần chết. Nàng hơi giật mình nhưng nhìn kĩ lại

Khuôn mặt anh tuấn đó!

"Sao bây giờ trông hắn ta lại chẳng cảm thấy oán trách hắn." Nàng nghĩ.

Kẻ cuồng sát khi chiến đấu nhưng lại ngốc nghếch khờ khạo khi gần nữ sắc.

"Giống lắm, rất giống...!"

Nàng nhớ lại quá khứ cách đây 20 năm, khi nàng gặp người đó lần đầu tiên. Một kẻ có đôi cánh màu lam, cao lớn khôi ngô đứng ra bảo vệ nàng khi nàng bị truy sát

Nhưng....

Cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, Lực Cường mơ hồ tỉnh dậy, thấy nàng vẫn nằm im . hắn lấy hết can đảm đặt tay lên vết thương của nàng rồi nói nhỏ : " xin lỗi...tôi không biết cô là con gái, nhìn cô như vậy sao lại đi làm điều ác." Rồi hắn đứng dậy về phòng mình. Hắn đi mà không để ý rằng lời xin lỗi của hắn đã làm một trái tim nguội lạnh như có lại sức sống đập thình thịch. Đợi hắn khi khỏi nàng mở mắt, mắt đẹp tuôn lệ nói thầm : " giọng nói đó! Lời xin lỗi ân cần đó! Đúng rồi chính hắn chứ không ai."

Bạch Xà không hiểu mẹ mình sao lại có cảm xúc kì lạ như vậy với kẻ kia nhưng bạch xà vẫn ghét hắn.

Xa xa phía ngoài phòng trọ, 2 kẻ mặc đồ đen đứng trên nóc nhà nhìn về phía phòng của cô gái và bạch xà. Một gã cao lớn râu ria xồm xoàm nói: " ngươi có nhìn thấy không? Nữ vương cuối cùng của xà tộc đang ở đây!"

Kẻ bên cạnh là một thanh niên dáng người thư sinh, vẻ ngoài tiêu sái trả lời: " ý ngươi là bắt cô ta?"

Gã râu kia nói : "Tề Minh! Ngươi sợ tên Thiên Tộc kia sao?".

Tề Minh cười nhạt nói: " Sợ ư? Ta trước giờ không biết sợ là gì. Ngươi mới là kẻ nên sợ hắn Dực Đức."

"Ta cũng như ngươi thôi! Không biết sợ là gì."

"Bốc phét vl! Để xem ai sẽ là người hạ hắn và bắt Xà Nữ." Tề Minh nói rồi cả 2 rời đi.

Lúc này Lực Cường đang bay trên trời nhìn xuống 2 bóng đen rời đi, hắn muốn ở lại với xà nữ kia lâu hơn nhưng vì phát hiện có kẻ theo dõi nên đã vờ đi để theo dõi lại chúng.

"Không nên ở lại đây lâu. Có lẽ sẽ là một chuyến đi nguy hiểm rồi." Lực Cường nói thầm rồi hạ cánh xuống đất, tinh thần đã chuẩn bị cho cuộc chiến phía trước. Rạng sáng hôm sau, Lực Cường thuê một xe ngựa rồi đóng giả làm tay buôn rồi quất ngựa đi khỏi nhà trọ. Đến giữa trưa có 2 gã một cao to râu ria một thư sinh nho nhã bước vào nhà trọ, chiến ý hừng hực hỏi trưởng quầy:

"Có một thanh niên dẫn theo 2 cô gái một người đi thương đang trên lầu 2 đúng chứ?"

Trưởng quầy thấy 2 gã này tưởng đến đập phá đánh nhau liền cúi đầu giọng run run:

"Dạ...dạ đúng nhưng đã rời đi từ sáng sớm rồi ạ! Xin 2 đại ca đừng đập phá quán em."

Tề Minh quay sang nói với Dực Đức: "ngủ nữa đi! Đã vậy còn ăn sáng tới tận 5 bát tiết canh để ỉa chảy bây giờ mới đến."

Dực Đức đập tay xuống bàn khiến nó gãy nát làm mọi người chú ý quay sang nhìn về phía gã.Thấy vậy Dực Đức quát: " Nhìn cái tông môn chúng mày."

Có vài gã đứng dậy chiến ý bùng phát chửi lại: " mẹ bà thằng da đen này! Mày chán sống rồi!"

"Anh em đâu lên! Cạo sạch râu nó."rồi 3 tên lao về phía Dực Đức.

"Linh lực cấp Đấu úy? Bọn cùi bắp!!!" Dực Đức nói lớn rồi nhảy lên né đòn, kinh ngạc với tốc độ của Dực Đức nhưng còn chưa kịp định thần thì cả 3 đã bị một làn khói đen bao phủ, cơ thể dường như bị đám khói bám chặt không thể cử động. Biết mình đụng phải kèo không thơm cả ba gã rối rít xin tha:

"Hắc đại ca tha cho em!!"

"Bọn em có mắt không nhìn thấy thái sơn."

"Bọn em còn mẹ già con nhỏ ở nhà xin hãy tha cho bọn em..."

Tề Minh bước đến phía trước bình thản nói : "Nếu như là ta thì các ngươi vẫn còn đường sống, còn động đến hắn thì các ngươi xong rồi."

Vừa dứt câu thì cả 3 tên kia bỗng kêu gào đau đớn cơ thể không héo co quắp lại như cá khô lâu ngày rồi chết trong tức tưởi mà không kịp hiểu chuyện gì sảy ra.

Thu hồi đám khói đen lại vào cơ thể, Dực Đức liếm mép cười kểnh: " Linh Lực! Dở tệ nhưng cũng đủ để cho ta đỡ đói bụng."

Tề Minh nhìn tất cả mọi việc xảy ra như là điều hiển nhiên, vẫy tay nói :

" Đi thôi, đừng làm phí thời gian nữa."Nói rồi cả 2 rời đi, bỏ lại sự sợ hãi tột cùng trên gương mặt của những người ở lại. Một gã miệng lắp bắp, mồ hôi tuôn ra như tắm nói :

"Ta...nhận ra rồi! 2 kẻ...đó...đó chính là Hắc Bạch song sát của Huyết Linh Giáo, một tà giáo của Đông Dương Đại Lục."

"Huyết Linh Giáo? Chưa nghe bao giờ."

"Thế thì các ngươi đúng là tộc rồi, 2 thiên tài trẻ tuổi của Huyết Linh giáo, Bạch Sát Tề Minh và Hắc Sát Dực Đức mới 17 tuổi đã lên Đấu sư. Người thường ít nhất cũng phải 30 tuổi mới lên được. Thật kinh khủng mà..."

......................................

Lực Cường thúc ngựa về phía trước thấy một thị trấn nhỏ thì dừng lại, đã đi một ngày đường không nghỉ, mọi người đã thấm mệt. Đưa mọi người vào trong nghỉ ngơi xong Cửu Huyền gọi Lực Cường lại nói:

"Cô ấy tên Bạch Tố Trinh... Dọc đường có tỉnh lại và muốn gặp huynh rồi lại ngất đi. Giờ cô ấy đang tỉnh kìa... Liệu mà ăn nói."

Lực Cường gật đi vào phòng nhưng chưa đến cửa đã bị Cửu Huyền tóm cổ lôi lại thì thầm:

"Đừng có hỏi tuổi cô ấy! Đó là điều cấm kỵ khi nói chuyện với phụ nữ."

Lực Cường ngơ ngác gật đầu mở cửa đi vào phòng, Cửu Huyền đứng ngoài không khỏi lo lắng về tên gà mờ với nữ sắc như hắn, nàng thở dài :

" không biết bao giờ tên Lực Cường ngốc nghếch này mới kiếm được một người chăm sóc để mình đỡ lo lắng."

Tố Trinh đang nằm trên giường, thấy Lực Cường tiến vào thì bảo bạch xà ra ngoài chơi. Bạch xà lưỡng lự một lúc rồi ra ngoài, không thèm để ý đến Lực Cường đang tiến vào.

Thấy bạch xà ra ngoài Cửu Huyền bế bạch xà lên xoa đầu nói: " mẹ em lại mê zai đẹp giống mấy cô thôn nữ kia rồi."

Bạch xà lắc đầu nguầy nguậy phản đối. Cửu Huyền mỉm cười rồi bế bạch xà sang phòng mình chơi. Lúc này trong phòng của Tố Trinh, thanh niên cuồng sát khi chiến đấu, ngốc nghếch trong việc gần gũi nữ sắc Tống Lực Cường đang đứng ngây người trước vẻ đẹp của Tố Trinh. Là một chín một mười với Cửu Huyền nhưng nét đẹp trưởng thành hơn, cộng với việc suốt ngày ở cạnh Cửu Huyền nên hắn quen với nét đẹp của nàng. Tố Trinh xinh hơn nhiều so với lúc hắn gặp nàng đang rình trộm hắn tập thể dục.

Thấy Lực Cường đang ngây ra vì nàng, Tố Trinh đỏ mặt e lệ mỉm cười nói : Điệu bộ cũng rất giống...mời ngồi".

Lực Cường bước đến ngồi xuống ghế, mồ hôi toát ra lạnh ngắt, mặt đực ra không nói câu nào. Thấy điệu bộ của hắn như vậy nàng phì cười nói: "Ta có ăn thịt ngươi đâu mà ngươi lại sợ như vậy?"

Lực Cường nhìn nụ cười tỏa nắng của nàng rồi nhìn đôi tay chằng chịt bết băng bó thì bất giác nhói lòng, ta làm nàng bị như vậy mà nàng không hề oán trách thù hận ta, dáng vẻ kia, nụ cười kia không giống một con yêu quái giết bao mạng người như dân làng kể . vậy chắc chắn có điều bí ẩn ở đây cần một lời giải thích.

Lực Cường cất lời :

"Cô...cô bao nhiêu tuổi?"

Tố Trinh tối sầm mặt...