Nói một chút về thiên tộc, mặc dù là một tộc Hùng mạnh nhưng do gặp biến cố, số lượng tộc nhân giảm sút nghiêm trọng. Thiên chúng khi đạt Đấu Sĩ cấp 5( Đấu sĩ trung cấp) thì sẽ có Thiên Vũ( cánh của Thiên Tộc). Được chia thành 5 cấp độ theo màu sắc:
Bạch Vũ(trắng) - Lục Vũ( xanh lá) - Lam Vũ(xanh dương) - Hồng Vũ(đỏ) - Hoàng Vũ( vàng kim).
Màu sắc xuất hiện ở lông cánh, phần còn lại thì vẫn màu trắng. Kẻ có Hoàng Vũ được xếp vào bậc tuyệt đỉnh thiên tài, cực kì quý hiếm. 2000 năm qua chỉ có một mình Thiên Thượng đang tại vị là có Hoàng Vũ, một tuyệt đỉnh thiên tài đã cứu lấy Thiên Tộc khỏi họa.
...................
Sáng sớm hôm sau, Lực Cường đang cởi trần hít đất trước sân nhà, mồ hôi vã ra làm cho cơ bắp của hắn càng hiện rõ, vừa hít vừa đếm: " 300...301...302...!!" là một tân tướng quân trẻ tuổi của Thiên Tộc, lại là một thiên tài. Hắn được rất nhiều nữ tử của Thiên Cung để ý nhưng bản tính nhát gái lại bận luyện tập trong quân đội, nên ít tiếp xúc với nữ sắc. Chỉ duy nhất tiểu công chúa Cửu Huyền là hay đến chơi với hắn nên hắn rất xem trọng nàng.
Đứng dậy lấy khăn lau mồ hôi, chợt có tiếng động phát ra từ sau bức tường. Một cô thôn nữ đang nấp ở đó, nàng lén nhìn hắn rồi mặt đỏ bừng . đang trong lúc mơ tưởng thì Lực Cường đã đứng trước mặt cô, hốt hoảng bật dậy toan bỏ chạy nhưng hắn đã chụp lấy cánh tay nàng khéo lại khiến nàng vấp té, nhưng hắn nhanh hơn đã vô thức luồn tay qua eo nàng kéo về phía hắn. Đầu nàng áp vào ngực hắn, nàng cảm nhận được nhịp tim của hắn đang đập loạn xạ. Nàng cảm nhận được da thịt săn chắc của hắn.
"Thật là thoải mái!!!"
"Đây là cảm giác ôm một người khác giới sao!!!" Cả nàng và hắn đều nghĩ.
Như chợt tỉnh cơn mê, Lực Cường vội đẩy cô gái ra gãi đầu ấp úng: " xin...xin lỗi! Ta...cứ tưởng có kẻ xấu nhìn trộm."
Điệu bộ ngáo ngơ của Lực Cường làm cô gái đỏ mặt quay đi chỗ khác nói: "mau mặc áo vào đi, không lại có người xỉu bây giờ."
Nhìn lại bộ dạng bán khỏa thân của mình, hắn vội lấy tay che ngực rồi chạy biến vào trong. Nhìn điệu bộ của Lực Cường nàng cười rồi nói thầm: " Cũng có chút thú vị".
"Có chuyện gì vậy?" Cửu Huyền vừa ngủ dậy thấy Lực Cường khỏa thân một nửa chạy vào nhà đóng sầm cửa.
Hắn ấp úng: " có...có một cô gái..." Vừa nói hắn vừa chỉ ra ngoài.
"Rồi sao! Huynh làm gì con nhà người ta rồi bỏ chạy à?" Cửu Huyền dò xét.
Nói thì nói như vậy nhưng chơi với nhau từ bé, nàng quá rõ tính cách của Lực Cường. Vừa nói xong nàng đi ra ngoài xem xét nhưng :
"Làm gì có ai đâu?"
"Phù!!!" Lực Cường vuốt mồ hôi trên trán.
Sau khi ăn sáng thì 2 người được một cô gái bảo là dẫn đến nhà trưởng thôn. Trên Đường đi, Lực Cường để ý thôn làng không có bóng dáng một nam nhân nào.
"Chẳng lẽ tất cả nam nhân đều bị hiến cho yêu quái rồi? Mình nhất định phải bắt được nó."hắn nghĩ thầm. Khi biết tin Lực Cường sẽ giúp dân làng thì rất đông các nữ nhân từ già đến trẻ đều tụ tập dọc 2 bên đường.
Tuy thôn làng đang trong thời gian nguy hiểm nhưng độ hám zai của chị em vẫn không thể lung lay. Tiếng bàn tán râm ran:
"Nhìn kìa! Chàng trai này hứa sẽ bắt yêu quái cho chúng ta."
"Liệu chàng có bắt được nó không?hay lại bị nó thịt."
"Bậy nào! Cao to đẹp trai thế kia mà chết thì phí quá".
không quá xa, chỉ một lúc là đã đến chỗ trưởng thôn. Là một ông lão trên 90 tuổi râu tóc rậm rạp bạc trắng như cước thân hình gầy gò. Thấy Lực Cường và Cửu Huyền đến, một người xinh đẹp tuyệt trần, một người khôi ngô tuấn tú, trưởng thôn liền cúi đầu bái lạy nói: "xin hãy cứu lấy chúng tôi". Tất cả mọi người đều im lặng. Thấy vậy Lực Cường liền đỡ ông lão dậy nói: " ấy ấy...xin đừng làm vậy, bọn cháu còn chưa giúp gì mà."
"Cháu....đến là đã giúp chúng ta rồi". Trưởng thôn đứng dậy, tay chống gậy run run nói.
Lực Cường ngơ ngác chưa hiểu thì Cửu Huyền đã chặn họng hắn nói: " chúng cháu nhất định sẽ diệt yêu trừ hại cho dân."
Sau đó trưởng thôn kể, tất cả mọi người ngồi thành vòng tròn im lặng nghe:
Cách đây 20 năm, nơi đây là một thị trấn đông đúc dân số cả triệu người. Rồi đến một ngày có một con yêu quái xuất hiện, nó bắt tất cả nam nhân trưởng thành. Trẻ con thì ăn thịt rồi ném đầu lại trên bến thuyền, cứ đêm đến là nó hoành hành. Ở trong nhà khóa chặt cửa mà nó còn phá cửa bắt bố và con đi, để lại một người vợ, người mẹ bơ vơ. Rất nhiều người đã rời khỏi đây để bảo toàn mạng sống, phần còn lại là dân nghèo không có tiền đi nơi khác nên đành ở lại chờ chết."
"Vậy sao mọi người không báo quan binh bắt nó mà để nó hại người những 20 năm?"lực Cường hỏi.
"Cháu nghĩ chúng ta không báo ư? Báo rất nhiều lần là đằng khác."
"Rồi sao ạ! Họ....ưm ưm." Cửu Huyền lấy tay bịt mồm hắn, mắt chừng lên lườm rồi nói với trưởng thôn: " Ông nói tiếp đi ạ".
Mấy cô gái xung quanh có vẻ khó chịu khi thấy trai đẹp bị đối sử như vậy. Còn Lực Cường khi thấy ánh mắt của nàng thì toát mồ hôi, trong đầu thầm nghĩ: " Thật đáng sợ..."
Trưởng thôn kể tiếp:
"Bọn quan lại tham ô hối lộ, chỉ biết vơ vét của dân để đút đầy túi. Nhưng khi dân bị nạn thì chúng cũng xách mông ôm của cải đi nơi khác. Binh lính thì có vài người chịu đến giúp nhưng khi thấy yêu quái thì cũng chạy mất dép."
"Bọn khốn nạn!!!" lực Cường thầm mắng.
Cửu Huyền có chút bức xúc nghĩ thầm:
" Ông nội thường bảo trần gian rất lắm nhân tài, nhưng sao cả thị trấn cả triệu người chẳng lẽ không có lấy một cường giả."
Nói xong trưởng thôn đứng dậy ra hiệu cho mọi người chuẩn bị cho lễ hiến tế vào buổi tối. Cửu Huyền và Lực Cường được đưa đi nghỉ ngơi. Tối đến mọi người đã chuẩn bị xong, Lực Cường bị trói vào một chiếc bè được làm từ những thanh luồng. Phía trước là 2 cây đuốc chĩa về đằng trước. Xung quanh bến thuyền tất cả mọi người đều có mặt chỉ trừ trưởng thôn, ông bảo ông bệnh nên không đến. Cửu Huyền cũng không thấy đâu, nghi thức bắt đầu. Mọi người lùi lại để nhường chỗ cho 10 cô gái mặc máy lông thú , đầu tóc xõa ra bắt đầu múa. Điệu múa mà các cô gái nhảy khá lạ( pha giữa múa cột và lên đồng). Tất cả mọi người ai cũng cầm một con thuyền giấy trên đó có một cây nến đang cháy rồi thả xuống nước . một khung cảnh lung linh tuyệt đẹp, Lực Cường ngồi trên trả vờ kêu la: " có ai kéo tôi lên không? Tôi sẽ cưới người đó!!!".
Bè trôi tít vào một vùng đầm lầy dày đặc sương mù, khung cảnh trở lên vô cùng đáng sợ. Lực Cường mặt vẫn đực ra, ngồi đó chờ đợi yêu quái.
Phía trên bờ mọi người vẫn đứng đó, tiếng bàn tán bắt đầu:
" Phí của trời quá! Biết thế ta mang chàng đi chốn rồi".
"Không biết chàng có sao không nữa, ta vẫn muốn sinh con cho chàng huhu!!!"
"ngươi đừng có mơ tưởng."
Lúc này trên bè, Lực Cường đang ngủ gục. Chợt mặt nước vốn tĩnh lặng có gợn sóng, chiếc bè bị thứ gì đó dưới nước đụng phải đong đưa trôi tiếp vào sâu trong đầm lầy. Nó rộng hơn cho với Lực Cường tưởng tượng, hắn cảm nhận được linh lực lúc ẩn lúc hiện trong làn nước. Một con bạch xà lớn cỡ cổ tay thò đầu lên khỏi mặt nước, há mồm nhe nanh ra khè khè mấy tiếng tưởng Lực Cường sẽ sợ xanh mặt ai ngờ mặt hắn vẫn đực ra trợn mắt nhìn mình. Con rắn lặn nhanh xuống nước định trốn vì thấy kèo không thơm như Lực Cường cũng đã lao xuống nước đuổi theo.
Trong làn nước tối đen, không thể nhìn bằng mắt thường nhưng vẫn cảm nhận được linh lực lúc ẩn lúc hiện mà đuổi theo. Rồi đột nhiên xuất hiện rất nhiều luồng linh lực từ mọi phía, biết mình bị phục kích Lực Cường dừng lại giữa làn nước. Đầm khá sâu khoảng 10 - 15 mét, hắn đang đứng dưới đáy đầm. Mắt nhắm , tai ù , nín thở đứng im bất động dưới đó 3 phút đồng hồ.
Rất nhiều rắn đang lao đến phía hắn, toan cắn vào chỗ hiểm thì linh lực trong người Lực Cường bộc phát làm cho lũ rắn sợ hãi quay đầu bỏ chạy nhưng đã muộn. Lực Cường mở mắt, đôi mắt hắn lóe ánh vàng, đưa tay ra trước mặt thì thầm một tiếng lạnh lẽo:
"Truy Vũ".
Từ tay Lực Cường bắn ra hàm trăm chiếc lông Vũ được tạo ra từ ánh sáng. Những chiếc lông vũ như tên lửa hành trình vậy, đã nhắm mục tiêu nào là phải truy sát đến cùng. Những con rắn nhanh chóng chết lả tả, mùi máu tanh hòa vào làn nước. Lực Cường phóng theo bạch xà với tốc độ kinh khủng làm mặt nước phía trên rẽ sóng, chuyển động dữ dội. Đôi mắt sáng như đèn pha, lao thẳng đến một cái hang trước mặt thì dừng lại. Ngoi lên thở rồi lặn xuống đứng trước cửa hang thầm nghĩ;
"Quả như mình dự đoán, ở đây không phải có một con yêu quái mà là cả một động yêu quái."
Cửa hang bằng đá, được gia cố thêm bằng linh lực nên mất một chút sức để phá.
Bên trong động, một lão già đang ngồi trên ghế vẻ mặt lo lắng nói với những con rắn đang nhốn nháo kinh sợ phía dưới:
"các con hãy tìm chỗ ẩn nấp, chúng ta đã hết đường chạy, ai ngờ lại gặp một kẻ mạnh ở nơi này cơ chứ. Lát nữa ta sẽ liều mạng với hắn, các con tìm cơ hội chạy thoát để giữ lấy tính mạng."
Bọn rắn ở dưới nháo nhào kêu lên thứ ngôn ngữ mà chỉ rắn mới hiểu được:
"Không! Chúng con sẽ không bỏ người mà đi đâu."
"Đần độn, nếu không đi thì xà tộc chúng ta sẽ diệt vong. Với cương vị là nữ hoàng của đương vị của Xà Tộc, ta không cho phép điều đó xảy ra."
Trong hang nước không thể vào nhờ có một tầng linh lực ngăn cản.
Cửa động nổ tung, Lực Cường bước vào trên lưng là đôi cánh màu lam nhìn về phía đám rắn đang nhe nanh về phía mình rồi đưa mắt nhìn về lão già đang ngồi trên ghế nhướng mày:
"Thì ra là lão, tên trưởng thôn đáng chết."
Lão già đứng dậy vuốt râu, vẻ mặt hoang mang hiện rõ nhưng vẫn điềm tĩnh nói:
"Chàng trai trẻ hãy quay về nếu như muốn bạn của ngươi an toàn."
"Cửu Huyền! Mày đã làm gì Cửu Huyền." Lực Cường tức giận gào lên, linh lực bùng nổ khiến hang động rung chuyển dữ dội, gạch đá bắt đầu rơi xuống.
Lão già kinh hãi trước sức mạnh của Lực Cường. Lão không thể đo được cấp độ của hắn, Lực Cường Vỗ cánh lao về phía lão già tung đấm. Cú đấm toàn lực bay thẳng vào mặt lão, lão vận linh lực phòng ngự đưa 2 tay lên đỡ nhưng cú đấm quá mạnh, khiến lão văng mạnh vào tường đôi tay gãy nát, hộc máu thổ huyết. Hang động bắt đầu xụp xuống, nước bắt đầu tràn vào.
Đang định tung thêm một đấm thì có tiếng quát: " Dừng tay lại!!!"
Là Cửu Huyền, nàng từ một cửu động bước ra cùng với một con bạch xà
"Cửu Huyền! Muội không sao chứ?" Thấy nàng Lực Cường mừng rỡ bay đến , chợt có gì đó lao đến phía hắn rất nhanh. Bạch xà thấy mẹ bị đánh như vậy tức giận lao đến hòng trả thù như chỉ một tay, Lực Cường đã tóm được cổ bạch xà. Mắt hắn sáng lên ánh vàng, tay siết chặt định bóp chết nó. Thấy Vậy Cửu Huyền lao đến ngăn cản.
"Đừng...đừng làm hại con gái ta!!! Ta...xin ngươi!!!"
Câu nói là từ lão già nhưng không phải là giọng đàn ông, mà là giọng phụ nữ.
"Con...gái?"
"Phụ nữ?"
"Mẹ!!!"
Lực Cường như đần người, tay bỏ bạch xà xuống. Toàn bộ linh lực được thu hồi, rồi một đám khoảng 20 nam nhân chạy ra khỏi một cửa của động, không có thời gian giải thích Cửu Huyền hét lớn :
"mau bảo vệ họ rời khỏi đây".
" Tất cả sao?" Lực Cường mặt vẫn đần ra hỏi.
Cửu Huyền gật đầu cũng là lúc trần hang sập xuống.
Trên bờ mọi người đã về nhà vì nghĩ rằng Lực Cường đã thất bại. Chợt mặt đầm dậy sóng, từ trong làn nước chồi lên một quả cầu tạo bằng linh lực màu xanh lam. Mọi người thấy ánh sáng huyền ảo phát ra từ bến thuyền, mọi người ồ ạt chạy ra xem thì thấy một nam nhân tuấn tú đang bay với đôi cánh màu lam, phía sau là một quả cầu lớn màu cũng màu xanh lam đang bay về phía họ . Quả cầu chạm xuống đất, đám nam nhân ồ ạt chạy ra mọi người mừng rỡ khóc òa trong sung sướng. Mọi người vội chạy lại quỳ hết xuống đất đồng thanh nói vang:
"Cảm ơn trời đã phái một thánh nhân xuống giúp chúng con!!!!"
"Ấy ấy!!! Đã bảo đừng quỳ rồi mà, ta sẽ tổn thọ mất." Lực Cường bối rối đáp xuống.
"Trời ơi soái ca của lòng em!!!"
"Anh gì ơi!!! Anh đánh rơi người yêu này!!!!"
"Trời ơi!! Cả đời này ta thuộc về chàng mất rồi, ta ngất đây ứ ứ!"
Cửu Huyền bên trong quả cầu nhìn ra, nàng cũng bó tay với độ hám zai của cái thôn này!!!
Lực Cường từ biệt mọi người rồi bay đi cùng quả cầu xanh lam trước bao ánh mắt nhìn theo thầm cảm ơn vị thánh nhân trẻ tuổi....
"Ôi zai đẹp...ư ư...!!!"
"Thôi đi má...hơi quá rồi đấy".