Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 120: Lời nói của bậc hiền giả




Bàng Đức Công còn chưa nói gì, Tư Mã Huy đã mở lời: “À, Triệu Tử Vân tinh thông y thuật, lại là thương nhân. Ta hiểu rồi, Đức Công, ông khiến tiểu bằng hữu này sợ hãi rồi.” Bàng Đức Công cười lớn: “Nghe nói Triệu Như gan lớn, một người yếu nhược dám từ trong vòng vây của Hãm Trận Doanh giữa thanh thiên bạch nhật cứu được mạng Tôn Bá Phù, ta muốn thử lá gan của cậu ta. Ha, cũng không lớn lắm.” Ta thiếu chút nữa kêu thành tiếng, lão tiên sinh này, kiểu đùa như vậy cũng làm được, thiếu chút hù chết ta rồi. Nhìn hai lão già, ta cười khổ: “Triệu Như chỉ là người bình thường, sao lại không sợ chết. Chẳng qua, chuyện trước mắt xảy ra, có cái nên làm, có cái không nên làm. Muốn tôi bỏ lại tính mạng bằng hữu sinh tử mà bỏ chạy, tôi không làm được. Lúc ấy cũng chẳng nghĩ nhiều, sau này nghĩ lại mới thấy sợ.” Từ Thứ vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Ngươi chính là người cứu mạng Tôn Bá Phù đó sao? A, Sĩ Nguyên huynh đang tìm ngươi khắp nơi đó.”

Hắn vừa nói ta đã hiểu ra, xem ra chuyện của ta ở Giang Đông đều đã bị con chim nhỏ kia biết rõ, chuyện ta ở Hứa Đô có lẽ hắn cũng biết. Nghĩ tới đây, ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Từ Thứ: “Huynh trưởng nói Sĩ Nguyên huynh là ai vậy? Vì sao lại tìm đệ? Với lại Bàng tiên sinh nói ta đi lại ở Tương Dương sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nhưng vẫn chưa giải thích cho tiểu tử là vì sao?” Bàng Đức Công cười lớn: “Sĩ Nguyên tầm nhìn cao, lại có thể khen ngợi ngươi, ta tò mò về ngươi đã lâu. Hôm nay thử một lần, lá gan cũng không lớn lắm! Có điều, theo quan hệ của ngươi với Giang Đông, còn dám đi lại ở đây? Ngươi nếu là công tử Tôn phủ Ngô hầu, Tôn gia cùng Lưu Kinh châu có thù giết cha, ngươi không biết sao? Ngươi không sợ Lưu Kinh châu sẽ làm khó ngươi?”

Công tử Tôn phủ Ngô hầu, đối với cái danh này, thật khiến ta dở khóc dở cười, chiêu bài này của Ngô lão phu nhân và lão cáo già Trương Chiêu hại ta thê thảm! Lúc này ta chỉ biết cười khổ nói: “Tôi chỉ là một thương nhân, có tình bằng hữu với Bá Phù huynh và Công Cẩn huynh. Tôn gia công tử gì đó chẳng qua là Lão phu nhân ưu ái. Bản thân tôi không có ý can dự vào chuyện tranh đoạt đấu đá, tới Tương Dương cũng chỉ để làm ăn. Nếu Lưu Kinh châu vì vậy mà giết Triệu Như, tôi cũng không tránh được. Có điều, tiểu tử ở Hứa Đô chỗ Tào đại tướng quân và Nghiệp thành chỗ Viên đại tướng quân đều không sao cả, từng nghe Lưu Kinh châu là người thiện nhân, có tên trong Bát tuấn, chắc không thể làm khó tiểu tử đâu, chuyện này sao có thể liên quan tới việc gan lớn hay nhỏ!” Ha ha, tứ đại bá chủ, những người khác đều dung được Triệu Như ta, Lưu Biểu cũng có độ lượng này. Nhìn không ra chuyện đó, sao ta dám mạo hiểm tới đây?

Nghe ta nói xong, Tư Mã Huy cười nói với Bàng Đức Công: “Thế nào? Người Sĩ Nguyên xem trọng đúng là không tồi chứ. Ta và ông già rồi. Thiên hạ là của đám người trẻ tuổi bọn họ, đừng để xấu mặt mình.” Bàng Đức Công cũng cười gật đầu: “Triệu Như, ngươi nói không sai, nếu ngươi đi cầu kiến Lưu Kinh châu, ông ta tất sẽ tiếp đãi. Ngươi rất giỏi kiến giải lòng người.” Ta ra vẻ khiêm nhường: “Hai vị lão tiên sinh khích lệ quá lời. Tiểu tử làm ăn, mới rèn luyện được bản lĩnh này, kỳ thực, trong mắt hai vị tiên sinh chẳng qua là khôn vặt thôi. Có điều, Sĩ Nguyên trong lời hai vị tiên sinh là ai vậy?” Bàng Đức Công cười: “Người này không nói cũng vậy, là người ngươi quen biết, lần khác gặp sẽ rõ.” Bọn họ thừa nước đục thả câu không chịu nói, ta cũng chỉ biết giả bộ không còn cách nào, không hỏi nữa.

Mục đích hôm nay ta đến đã đạt được một nửa, trong lòng dĩ nhiên thoải mái đi không ít, nhìn ánh mắt bọn họ vẫn rất tò mò, liền mỉm cười nói với Tư Mã Huy: “Tiên sinh, tiểu tử hôm nay mạo muội tới nhà, thật ra muốn thỉnh giáo tiên sinh một chuyện, mong ngài chỉ dẫn cho.” Tư Mã Huy mỉm cười: “Công tử có chuyện xin cứ nói.” Ta nào dám: “Tiểu tử vô đức, nếu tiên sinh đã để mắt, gọi tôi Tử Vân được không?” Tư Mã Huy cười không nói gì, ta cũng chịu, đành nói tiếp: “Triệu Như bán dạo gần mười năm, đi qua rất nhiều nơi, tuy rằng kiếm được nhiều tiền, nhưng tự thấy bản thân không có học hành, khó gặp được cao nhân nhã sĩ. Được nghe tiên sinh có khả năng biết được thiên ý, đặc biệt muốn thỉnh giáo tiên sinh, không biết tiên sinh có thể dạy bảo Triệu Như không?”

Đám người Tư Mã Huy nghe vậy sửng sốt, thì ra ta tới cửa cầu chỉ dẫn. Tư Mã Huy nhìn ta cả nửa ngày không nói. Ông ta không nói, những người còn lại cũng khó mở lời, trong phòng nhất thời yên tĩnh. Qua một hồi lâu, Tư Mã Huy mới cười nói: “Không phải lão hủ không đồng ý, ta thấy Triệu công tử cũng không phải hạng người thường, trên người mơ hồ thấy được khí chất xuất trần, không phải hạng người lão hủ có thể sánh được.” A, chẳng lẽ Tư Mã Huy này thật sự có thể nhìn ra điều gì đó sao? Trong lòng ta nghĩ vậy, miệng liền thở dài: “Lão tiên sinh không muốn dạy bảo tiểu tử, chuyện này tôi cũng nghĩ tới rồi. Ngài là cao nhân chốn ẩn lâm, tiểu tử lại là thế tục phàm nhân, quả thật kém quá xa.” Tư Mã Huy cười: “Triệu công tử cần gì khiêm tốn. Lão hủ tuy rằng không nhìn thấu được công tử, có điều cũng nhận ra công tử có lòng thương dân, có gốc rễ muốn cứu vớt muôn người. Kỳ thực, mục đích Triệu công tử tới đây, không phải vì lão hủ.” Ta xấu hổ cười: “Tiên sinh là cao nhân, tiểu tử không dám khoe thông minh trước mặt ngài. Không sai, tiểu tử đến đây là vì Từ huynh. Tôi ở thành Tương Dương tìm huynh trưởng hơn mười ngày, nhận được tin ngài là thầy dạy của huynh trưởng, cho nên tới đây… Có điều, tiểu tử cũng thật sự ngưỡng mộ tiên sinh, có tâm muốn học hỏi.”

Tư Mã Huy cười nói: “Ta thấy Triệu công tử đã học được đạo kinh thương, ngươi lấy chân thành đối đãi người ngoài, là người có nghĩa khí, chỉ với điều này, đã đủ danh tiếng truyền xa. Huống hồ, nghe nói Triệu công tử ở Bắc Hải làm việc thiện, tạo phúc một phương, riêng chuyện này đã hơn lão hủ rất nhiều. Tế thế cứu người ngươi đều làm được, lão hủ còn có gì dạy được ngươi? Có điều, hôm nay chúng ta có duyên, ta cũng mạn phép chỉ điểm cho ngươi một chút.” Ta mừng rỡ: “Triệu Như đa tạ tiên sinh.” Tư Mã Huy gật đầu nói: “Ngươi không nên tham gia vào thế tục nữa, nếu có thể từ bỏ, vậy đừng lưu luyến những thứ hư vô.” Miệng ta mở lớn: “Tiên sinh, tôi… thật sự không hiểu ý ngài.” Tư Mã Huy mỉm cười: “Triệu công tử không nên nhúng mình vào những rối ren của nhân gian, ta đã nói hết lời, ngươi tự suy nghĩ đi.” Nhìn bộ dạng bí hiểm của ông ta, ta thật sự chẳng hiểu gì, không nắm được mấu chốt, nghĩ mãi rồi vẫn phải hỏi: “Tiểu tử đa tạ tiên sinh dạy bảo, có điều tiểu tử thật sự ngu dốt, xin tiên sinh nói rõ thêm.” Tư Mã Huy thở dài một tiếng: “Triệu công tử, thanh danh của ngươi lúc này không thua gì hai lão hủ chúng ta. Ngươi là người thông minh, phải biết mình nên đi đâu, dù rằng qua được một lúc, có thể duy trì được mấy ngày? Đến lúc tình thế bắt buộc, có những việc không thể tránh được. Nghe một khúc nhạc của công tử, có mong muốn rời khỏi thế tục, có thể đi thì đi đi.”

Miệng ta đắng ngắt, ông ấy nói rất có đạo lý, nhưng mà, ta thật sự không biết ông ấy nhìn ra manh mối, hay thật sự có tài tiên đoán, những lời này bên trong dường như có ý, cũng là trực tiếp khuyên bảo, ta thật sự không biết nói thế nào. Qua một thời gian dài, ta cười khổ nói: “Lời của tiên sinh, tiểu tử đã hiểu một chút. Nhưng mà, tiên sinh cho rằng lúc này có người có thể đặt mình ra ngoài thế tục sao? Tiên sinh là ẩn sĩ, lại vẫn không thể hoàn toàn thoát ly khỏi loạn thế, tiểu tử càng không thể làm được. Không dám giấu tiên sinh, tiểu tử lúc này có rất nhiều chuyện không thể buông xuôi, trong lòng nhiều mối bận tâm, làm sao có thể xuất thế? Có điều, tiểu tử sẽ nhớ kỹ lời khuyên của tiên sinh, đợi tới lúc có thể lui ra, tất sẽ cân nhắc.” Tư Mã Huy không tránh được một tiếng thở dài, lọt vào tai ta, ta cũng chỉ cười buồn không nói. Bàng Đức Công nghe xong hồi lâu, lúc này nhìn Tư Mã Huy nói: “Ngài là người có kiến giải sâu xa, hài tử này coi như là người có tâm tính thiện lương, nếu nó có tai ương nguy hiểm tới tính mạng, ngài cứ nói thật ra.” Tư Mã Huy lắc đầu: “Đức Công, lời ta nói là thật, ta không nhìn ra Triệu công tử có tai ương liên quan tới tính mạng, nhưng mà theo tính tình của cậu ta, nhất định sau này phải chịu khổ. Triệu công tử, ngươi nếu không muốn ngày sau phải đau khổ, cần phải hạ quyết tâm, hiểu được nên giữ hay bỏ mới được.” Ta gật đầu, cung kính hành lễ với Tư Mã Huy: “Ý của tiên sinh, Triệu Như hoàn toàn hiểu rõ.” Tư Mã Huy gật đầu: “Nếu công tử đã hiểu, ta cũng không nói thêm.”

Ta ảm đạm cười: “Số mệnh đã định, cứ để nó tới là được, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên. Về chuyện bỏ hay giữ, không thể chọn thời điểm, cứ để vận mệnh an bài. Triệu Như trời sinh không thể buông xuôi, nếu ép mình từ bỏ, chỉ khiến mình đau khổ càng sâu sắc. Cho dù sau này có việc bất đắc dĩ, cũng chỉ biết nhận lấy, nếu không, sống trên đời chẳng còn gì thú vị, so với chết còn khó chịu hơn.” Tư Mã Huy nghe ta nói vậy, cũng thở dài: “Con đường mình lựa chọn, phải tự mình đi. Kỳ thực, tài học của công tử chỉ sợ còn trên cả Nguyên Trực, Quảng Lâm, ta thấy đến Khổng Minh, Sĩ Nguyên cũng chưa chắc đã hơn được ngươi. Ngươi có một thân tài ba kinh bang tế thế, lại làm thương nhân, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh với loạn thế này, khó có thể nói rõ. Thiên ý khó dò mà!” Ta trầm mặc không nói. Gia Cát Lượng, trong lòng ta rất nhiều lần đã gọi tên ngươi. Vũ ca ca đối với ngươi vừa sùng bái, vừa thương tiếc, ta rất muốn gặp được ngươi, có điều, ngươi sẽ không theo Tào Tháo, điều này ta biết, vì ảnh hưởng của chiến loạn Từ châu, lại thêm anh tài dưới trướng chủ công đông đảo, sẽ khiến ngươi không đi. Ngươi là người của Lưu Bị, cũng tốt, ta không sợ ngươi.

Mấy câu Tư Mã Huy nói khiến Bàng Đức Công và Từ Thứ đều có chút khiếp sợ, bọn họ hiểu rõ địa vị của Bàng Thống và Gia Cát Lượng trong lòng Tư Mã Huy. “Có Ngọa Long, Phượng Sồ nhất định lấy được thiên hạ”, đây chính là lời Tư Mã Huy nói ra mấy năm trước. Lúc này, ông ta lại nói về một người mới gặp gỡ là ta như vậy, không khỏi làm bọn họ cảm thấy sợ hãi. Mà Tư Mã Huy nói xong, vẫn nhìn ta chăm chú. Cũng may, ta bị một câu Khổng Minh của ông ta mà rơi vào suy tưởng, không để lộ biểu hiện kinh ngạc hay thăm dò, lọt vào mắt ông ta, biểu cảm trầm tư càng trở nên cao thâm, thật sự có chút bộ dáng của người có đại tài.

Kỳ thực, sau khi hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói của ông ta, trong lòng ta cũng vô cùng khiếp sợ. Mới gặp trong chốc lát, Tư Mã Huy lại nói tài học của ta ở trên Từ Thứ, không thua gì Gia Cát Lượng, khiến ta giật mình. Tuy rằng, ta nắm chắc có thể thắng được Gia Cát Lượng, nhưng sự cao thâm của Tư Mã Huy khiến ta phải khâm phục. Lúc này, nhìn ánh mắt đắc ý của Tư Mã Huy, ta đột nhiên hiểu rõ hàm ý của ông ta, lão chết tiệt này, bất động thanh sắc kéo ta vào cuộc, lời đánh giá của ông ta mà truyền ra ngoài, ta có thể tự do chạy loạn mới là lạ, ý của ông ta là gì đây? Chẳng lẽ muốn đẩy ta ra? Giống như đẩy Bàng Thống và Gia Cát Lượng sao? Ta xuất hiện có phải là thiên ý khó dò? Thiên hạ thật sự phải có trăm năm chia ba phần sao? Hay là thế cục chia ba này sẽ vì ta mà thay đổi? Ông thật sự nhìn được sao? Không, cái gì mà thiên ý khó dò, ta chính là kỳ tích của ông trời, ta xuất hiện chính là bất hạnh cho thời loạn thế, bởi vì nó sẽ vì ta mà kết thúc sớm, ta đã thề rồi. Những do dự và mê mang mấy ngày qua, đã bị Tư Mã Huy một câu xóa sạch, trong lòng ta đột nhiên sáng tỏ, không sai, Vũ ca ca từng nói, ta trung thành không phải với Tào Tháo, không phải với bất cứ ai, mà là với thiên hạ muôn dân, ta phải nghĩ cho thiên hạ muôn dân, không phải cho một mình Tào Tháo. Nếu vậy, thân phận có bại lộ thì đã sao? Với năng lực của ta, chẳng lẽ không thuyết phục được Tào Tháo giữ ta bên mình hay sao? Cho dù là người ẩn sau màn. Còn chưa nói, Tào Tháo là người lấy sự nghiệp làm trọng, ông ta có thể phân rõ địa vị của ta. Là nữ tử nhất định phải lập gia đình sao? Khi xung đột giữa lợi ích cá nhân và việc theo đuổi lý tưởng thống nhất thiên hạ phát sinh, ta phải lựa chọn cái sau, đó là sứ mạng trời cao giao phó, bởi vì ta xuất hiện chính là sự nhân từ của ông trời.

Muốn kiểm tra ta thế nào thì cứ làm đi, ta sẽ không sợ hãi. Nhìn Tư Mã Huy, ta mỉm cười: “Chuyện tiên sinh nói, tiểu tử không hiểu lắm. Huynh trưởng mới là người tài hoa ai nấy đều biết, tiên sinh nói Sĩ Nguyên và Khổng Minh kia, tôi có biết là ai đâu. Tôi không tranh giành với người khác, có chuyện phần lớn làm theo cảm tính. Tài hoa tốt xấu gì đó bản thân cũng không rõ. Tôi nghĩ tiên sinh nói thế, hẳn vì chuyện an dân tiểu tử làm ở Thọ Quang khiến ngài nảy sinh lòng hiếu kỳ.” Tư Mã Huy mỉm cười, nhìn Bàng Đức Công. Bàng Đức Công nhìn ta nói: “Triệu Như, việc ngươi làm ở Giang Đông đã vượt qua hành vi của một thương nhân bình thường. Càng khiến người ta ngạc nhiên chính là, với thân phận như vậy, ngươi lại là bằng hữu chi giao của Tôn Sách. Nếu ngươi muốn, bước lên ngôi cao cũng rất dễ dàng! Dùng tài năng của ngươi lại chỉ giúp một huyện nhỏ, quá lãng phí.” Xem ra, bọn họ đã hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện của ta ở Giang Đông, vậy Hứa Đô thì sao?

Nhìn hai lão tiên sinh biểu hiện sâu xa khó dò, ta lạnh nhạt giải thích: “Triệu Như nếu đã chọn làm thương nhân, thì chỉ làm đúng bổn phận của mình. Bước lên ngôi cao, với người khác dễ, với tôi lại khó. Tôn Bá Phù và thủ hạ của huynh ấy muốn giữ tôi lại Giang Đông, tôi biết rõ. Có điều, hai vị tiên sinh chắc không biết, Triệu Như nhiều chuyện thân bất do kỷ, có một số chuyện vẫn nên kiềm chế tốt hơn! Về việc ở Thọ Quang có rất nhiều người biết, vì vậy, người muốn đưa tiểu tử lên thành bá chủ cũng có, nhưng tôi không đồng ý. Kỳ thực chuyện ở Thọ Quang chẳng qua là làm đúng với lương tâm của mình, trong loạn thế, cứu được một người cũng phải cứu.” Lời nói rất rõ ràng, ta thân bất do kỷ, sẽ không xuất đầu lộ diện theo ý các người, các người đều thông minh hơn kẻ khác, chắc sẽ không bắt ta ném vào chốn thị phi. Quả nhiên, bọn họ đều lắc đầu không nói nữa.

Thấy không khí có vẻ trầm lắng, ta cười nói: “Tiểu tử vẫn không thể thoát ra khỏi thế tục, đặc biệt mang tới đây ít lễ vật, biết tiên sinh là người cao nhã, không dám dâng tục vật, chỉ đem tới hai vò rượu ngon mới ủ và nửa cân lá trà, xin hai vị tiên sinh thưởng thức.” Tư Mã Huy còn chưa nói gì, Bàng Đức Công đã không kìm nén được: “Rượu ngon? Vậy có phải… là Bách hoa hay Thấm xuân?” Ông ta thay đổi thật nhanh, trong bụng ta cười thầm, Bàng gia này đúng là sâu rượu, chú cháu đều như nhau: “Không phải. Bách hoa và Thấm xuân dĩ nhiên là rượu ngon, có điều, rượu tiểu tử mang đến cũng rất ngon, theo tiểu tử thấy, so với Bách hoa và Thấm xuân còn ngon hơn. Đây là Trúc thanh và Túy vũ.” Nghe ta nói xong, ba người đều nhìn nhau, nụ cười hiện rõ trong mắt, ta cũng muốn cười lớn, xem ra, sở thích này của Bàng Thống cũng là nhược điểm trêu đùa giữa bọn họ. Có lẽ hai tháng qua, Bàng Thống vì Trúc thanh và Túy vũ vội vã không ít, Điểu nhi kiêu ngạo nhà ngươi, quả nhiên không thoát khỏi tay ta.