Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 7: Vì quân thượng lập mưu




Tào Tháo tất nhiên rất cao hứng. Thấy chuyện đã tương đối hòm hòm, sắc trời đã tối, ta cũng đứng dậy cáo từ. Tào Tháo vội vã ra lệnh cho thủ hạ chuẩn bị chỗ ở, lệnh bọn hắn chăm sóc ta cho tốt. Ta cũng không khách khí, vấn đề tuyển thương đội đã giải quyết xong, kế hoạch của ta có thể bắt đầu thực hiện, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, hì, Vũ ca ca, thương đội chúng ta muốn sắp được thành lập rồi.

Bên này, Tào Tháo lệnh cho Tào Hồng tự mình điểm đủ trăm tên thân binh, chuẩn bị theo ta xuất phát bất cứ lúc nào. Tào Hồng nghi vấn: “Huynh trưởng cứ thế tin lời người này?”

Tào Tháo gật đầu: “Triệu Như tuổi tuy còn nhỏ, đã có đại tài. Hắn đã tự mình đến nhờ cậy ta, sao có thể hoài nghi, ta cũng cảm thấy hắn thành tâm. Ngươi hãy hạ lệnh, các binh sĩnh không được vô lễ với tiên sinh, nếu không, cứ xử lý theo binh pháp.” Tào Hồng tuân lệnh. Hắn thật nghe lời, quả nhiên lựa lấy một trăm tinh binh.

Ngày hôm sau, lúc ta nhìn thấy đám tinh binh đó, thiếu chút nữa không cười nổi, nói với Tào Tháo: “Quân thượng thật có tâm, đối đãi tôi thật hậu. Thế nhưng, đây đều là tinh binh, tuy đánh trận lợi hại, nhưng Triệu Như đi buôn bán, thành lập thương đội, không cần đánh trận, chỉ cần hai mươi người có thể đối phó lưu dân là được.”

Tào Tháo kỳ quái hỏi: “Vậy ngươi cần dạng binh sĩ nào?”

Ta nói: “Như cần là người dày dạn, làm việc nhanh nhẹn, khéo ăn nói, chịu khó, biết cách kết giao. Tuổi tốt nhất lớn một chút, chừng trên ba mươi dưới bốn mươi, năm mươi cũng được. Những người này từng trải nhiều, quen với sinh tử, gặp chuyện phản ứng mau, nhiều kinh nghiệm sinh tồn. Nếu là đội thương buôn, đi lại các nơi không tránh được phải qua lại với những loại người khác nhau, còn phải đề phòng loạn binh cướp bóc. Có những người như thế, vừa có thể tự vệ, cũng có thể cùng nhiều người kết giao. Thương nhân mà, nhanh nhẹn một chút mới tốt. Đương nhiên, những người này càng cần phải trung thành.”

Tào Tháo cười: “Nếu thế Tử Vân tự mình đến quân doanh chọn lựa được không?” Ta lắc đầu: “Vẫn là phiền Tào tướng quân đi, Như còn có chuyện muốn nói với chủ công.” (Tào Hồng chính là một kẻ có tố chất gian thương, hắn hiểu được những điều này.) Tào Tháo gật đầu, dặn Tào Hồng theo yêu cầu của ta đi lựa binh sĩ.

Trở lại nội đường, ta nghiêm mặt nói với Tào Tháo: “Chủ công, phen này Như đi nhiều năm không thể trở về, nhưng còn rất nhiều việc phải nói với chủ công.” Tào Tháo xem bộ dáng ta, hắn cũng chỉnh vạt áo ngồi nghiêm: “Tử Vân, ngươi có lời gì cứ việc nói hết ra.”

Ta gật đầu nói: “Chủ công tuy rằng tiêu diệt phản quân Bạch Nhiễu, nhưng giặc Hoàng Cân Hắc Sơn nhân số đông đảo, không bị tổn thương gân cốt, trong thời gian ngắn, chắc chắn sẽ ngóc đầu dậy, hơn nữa mũi dùi sẽ nhằm ngay chủ công, dù sao bọn chúng rất kiêng kỵ khả năng tác chiến của ngài. Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, chủ công phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Giặc Hoàng Cân tuy rằng năng lực tác chiến không mạnh, nhưng quân số đông đảo, chủ công binh mã không nhiều, không thể trực diện đánh bừa, nên nghĩ cách triệt dần sinh lực chúng, từng bước tiêu diệt toàn bộ.” Tôi biết, sang năm giặc Hoàng Cân Vu Độc sẽ đến tập kích phía đông Võ Dương, đây là một trận chiến lớn.

Tào Tháo ừ một tiếng: “Ta cũng đã lường trước chúng ắt có hành động. Nhưng chủ lực của chúng thật sự mạnh, chúng ta cũng chỉ có thể chờ cơ hội.”

Ta gật đầu đồng ý: “Không sai, không chỉ có Hắc Sơn, hiện tại dân chúng trôi giạt khắp nơi, nhân số không dưới mấy chục vạn, quân Hoàng Cân cho tới giờ mộ lính chính là dựa vào số dân chúng không có nhà để về này. Tôi nghe nói quân Hoàng Cân ở Thanh Châu, do Biên Nam suất lĩnh quân số mấy chục vạn, đang tiến lên Hắc Sơn phía bắc, muốn cùng quân Hắc Sơn sát nhập.”

Tào Tháo hít vào một hơi khí lạnh: “Nếu vậy, thế lực quân phản loạn Hắc Sơn sẽ tăng lên đáng kể, càng khó tiêu diệt hơn.”

Ta gật đầu: “Có điều, tôi nghe ngóng được, Công Tôn Toản hiện tại đang ở tiền tuyến Đông Quang, giặc Biên Nam muốn lên phía bắc, phải đi qua nơi này, nếu hai quân gặp nhau, Biên Nam tất không phải đối thủ của y. Đến lúc đó, tàn quân của Biên Nam sẽ xâm lấn Duyện Châu, cơ hội của chủ công cũng sẽ tới.”

Tào Tháo ngớ người: “Tử Vân, vì sao nói cơ hội sẽ tới?”

Ta cười: “Quan mục Duyệt châu Lưu Đại luôn tự cho là đúng, tự tư tự lợi. Y giết Kiều Mạo thực sự là thất sách, người thiên hạ không ai không nhìn gườm gườm. Như biết cách nhìn người, biết ngày chết của y sắp tới. Chủ công phải ở đây, trong thời gian này cố gắng phát triển thế lực, tốt nhất là tiêu diệt hẳn một nhánh quân Hoàng Cân, lập nên uy vọng. Đến khi Lưu Đại chết vào tay giặc Hoàng Cân của Biên Nam, bằng vào uy vọng của ngài, Duyện Châu ắt là của chủ công.”

Tào Tháo khó hiểu: “Vì sao? Cho dù giặc Hoàng Cân giết Lưu Đại, làm sao Duyện Châu lại thành của ta được?”

“Chủ công, ngài nghĩ xem, Duyện châu chỉ có mình Lưu Đại chủ quản, một nhúm sĩ phu kia sao có bản lĩnh tiêu diệt được giặc Hoàng Cân. Lưu Đại chết, nơi đó như rắn mất đầu, hơn nữa Biên Nam giết được Lưu Đại, khí thế dâng cao, mấy kẻ nhân sĩ Duyện Châu bị dọa sẽ nhanh chóng tìm người đối phó giặc Hoàng Cân. Lúc đó, chủ công vừa tiêu diệt Hắc Sơn Hoàng Cân, thanh danh nổi lên, bọn họ không cuống cuồng tìm ngài đi đối phó Biên Nam mới là lạ. Những chư hầu khác căn bản sẽ không để ý đến sống chết của bọn họ. Đến lúc đó, chủ công có thể danh chính ngôn thuận tiến vào chiếm giữ Duyện Châu. Duyện Châu tự nhiên chính là của chủ công.”

Tào Tháo nghe mừng rỡ: “Thật như lời Tử Vân nói, Tháo cũng có tự tin.” Địa bàn một châu, ai không động tâm?

Ta nói tiếp: “Chủ công, giặc Hoàng Cân ở Duyện châu cùng Thanh châu cố nhiên rất nhiều, nhưng mà đại đa số là thường dân bất đắc dĩ bị buộc phải thành giặc. Đến khi chủ công tiếp quản Duyện Châu mục, không được nóng lòng tìm cách tiêu diệt bọn họ để bình định thế cục Duyện Châu. Chủ công, người phải biết rằng, giặc Hoàng Cân nhân số đông đảo, tuy rằng khả năng tác chiến không cao, nhưng người đông thế mạnh, đánh nhau vẫn vô cùng tổn hại. Thêm nữa, cũng không phải giặc Hoàng Cân là đồ vô dụng, phải biết rằng con thỏ nóng nảy cũng biết cắn, huống chi là người? Nói bọn chúng không giỏi tác chiến, là bởi vì chúng không có đầu óc. Bọn chúng chỉ biết dùng một phương pháp là tiến ào ào, đánh ào ào, cướp ào ào. Nhiều người như thế đánh khắp nơi như vậy, không biết xây dựng riêng một thành trì hay căn cứ địa, ngay cả chính quyền phân tán, trên dưới căn bản không hề thống nhất. Phương thức tác chiến chạy loạn xạ tứ phương này của bọn chúng, làm cho bọn chúng không có quân nhu, không có hậu bị, càng không có vật tư dự trữ. Cho nên, đối với các cánh quân Hoàng Cân nhỏ, có thể trực tiếp tiêu diệt, với đội quân lớn, chỉ cần dùng chính sách vườn không nhà trống, đuổi mà không đánh, quấy nhiễu mà không tấn công, không cho bọn chúng lấy được lương thảo, nguồn cấp dưỡng, thì phá rất dễ dàng. Đại đa số giặc Hoàng cân đều là dân thường không có nhà để về, những người này đã có thể phản, thì cũng có thể hàng. Đánh rắn phải đập đầu, đánh người phải vào chỗ yếu hại, chỉ cần tiêu diệt những kẻ tổ chức cùng thủ lĩnh ngu muội cố chấp mất linh, những người còn lại nên cố gắng thu dụng. Chủ công, muốn thành đại sự, con người là quan trọng nhất.” Tào Tháo càng gật đầu lia lịa.

Ta lại nói tiếp: “Như từng đến Thanh châu, biết khi chủ công tại nhiệm ở Tế Nam quốc, rất được lòng dân, giặc Hoàng Cân ở Thanh châu đối với chủ công cũng không căm ghét. Theo Như chứng kiến, chỉ cần chủ công có thể giết một người răn trăm người, giặc Hoàng Cân Thanh châu nhất định bại trước chủ công. Nhóm quân này cũng không ít, chính là cơ sở cho chủ công làm đại sự, mong chủ công suy xét kỹ càng.”

Tào Tháo chớp chớp mắt, suy nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên nói: “Tử Vân, tuổi ngươi tuy ít, mưu lược lại cao, những chuyện đó ta đều không ngờ tới. Hay ngươi hãy ở lại bên cạnh Tháo đi, ta thiếu mưu sĩ như ngươi vậy. Chuyện buôn bán kia, có thể tạm thời gác lại.”

Ta cười cười: “Chủ công yên tâm, Như có khả năng xem tướng, biết trong vòng nửa năm nữa, tất có người đại tài sẽ vì chủ công cống hiến. Còn sợ không chỉ có một người. Những người đó đều là đại mưu sĩ, so với tôi còn giỏi hơn. Ngài chỉ cần đối đãi tử tế với bọn họ, tất họ sẽ trở thành cánh tay đắc lực giúp chủ công gây dựng đại sự. Còn tôi, tạm thời không muốn tham gia chuyện náo nhiệt đó.”

Tào Tháo nghe hai mắt rực sáng: “Có bao nhiêu?” Bộ dáng thật cấp thiết.

Ta cười phá lên, làm động tác tay ngượng chưa kìa: “Bao nhiêu? Chủ công, bụng dạ ngài thật rộng rãi! Hì, hôm qua còn gạt ta, nói chính mình không có tâm tranh bá, bây giờ giấu đầu lòi đuôi rồi?”

Tào Tháo nhìn điệu bộ của ta cũng cười phá lên: “Tử Vân, bộ dạng nghịch ngợm này của ngươi mới thật đúng là một đứa trẻ. Ha ha.”

Ta cười lớn: “Tôi vốn đâu có lớn đâu! Nói tới đây tôi còn có chuyện cần nói với chủ công: tôi không muốn trước mặt người khác làm người của chủ công. Việc Như bày mưu, vẫn nên là từ trong bóng tối.”

Tào Tháo nghe mà cảm thấy kỳ lạ: “Lời này của Tử Vân, Tháo không hiểu được.”

Cái này cũng không hiểu, xem ra ta lựa chọn đúng rồi: “Chủ công, ý của Như là trước mặt người ngoài, Như cùng lắm chỉ là một thương nhân giao hảo với ngài, mà không phải người ngài dùng, càng không tài mưu lược gì cả.”

Tào Tháo sửng sốt: “Vì sao vậy?” Ôi, con người thời này thực không có mấy tâm cơ lừa lọc.

Ta giận dữ nói: “Chủ công, người cũng nên học thuộc binh pháp Tôn Tử đi. Binh pháp Tôn Tử viết: binh giả, quỷ đạo dã. Phu vị chiến nhi miếu toán thắng giả, đắc toán đa dã; vị chiến nhi miếu toán bất thắng giả, đắc toán thiếu dã. Đa toán thắng thiếu toán, nhi huống vu vô toán hồ (dịch nghĩa:Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá. Phàm trước khi khai chiến, đoán được thắng là do tính toán đầy đủ.Trước khi khai chiến mà đoán không thắng là do tính toán không chu đáo. Tính nhiều hơn tính ít, huống hồ không tính toán gì.) Mạnh tử cũng nói: đạo dụng binh, ở chỗ biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.” Tào Tháo gật đầu, nhưng vẫn chưa rõ ý của ta.

Ta nói tiếp: “Như tuổi còn nhỏ, trước mặt người khác không để lộ khả năng, ai nghĩ được người như tôi lại có tài học? Càng sẽ không thể đã có chủ công. Tôi ở trong bóng tối, có thể vì chủ công tìm kiếm nhân tài tứ phương, cũng có thể vì chủ công thăm dò nội tình chư hầu. Như biết y thuật, có thể dùng để tiến dần từng bước. Hơn nữa với thân phận thương nhân, Như tự nhiên có thể giao thiệp với các bá chủ, chư hầu. Không phải Như khoe khoang, bằng bản lĩnh của tôi, ra vào phủ đệ chư hầu cũng như ra vào nhà mình, làm mật thám há chẳng phải hơn người khác trăm lần? Biết người biết ta, đến lúc chủ công dụng binh, nhất định có thể đạt được hiệu quả làm ít ăn to.”

Tào Tháo nghe được trước tiên rất mừng rỡ, chốc lát sau lại nhíu mày: “Tử Vân, kế này rất hay, nhưng cũng nguy hiểm. Nếu thành công, Tháo có thể đứng ở thế bất bại, nhưng tình cảnh của ngươi lại quá nguy hiểm. Nhược bằng người khác biết ngươi là người của Tháo, tính mạng khó bảo toàn. Tháo không thể ích kỷ vì bản thân mà đẩy ngươi lâm vào hiểm cảnh.”

Trong lòng ta cảm động một hồi: “Chủ công quá lo lắng. Nay chủ công ở thế yếu, chư hầu cường quốc đều không để chủ công vào trong mắt, tất nhiên là không để ý chủ công nơi này. Huống hồ thân phận của tôi, chủ công tự có khả năng vì tôi giữ bí mật. Sau này, trừ tâm phúc bên người chủ công, không thể cho người khác biết, kể cả người nhà. Dù sao, thân phận của tôi càng ít người biết, tôi càng an toàn.”

Tào Tháo thở dài: “Như thế, sẽ thiệt thòi cho ngươi, sau này tất phải chịu không ít cực khổ.”

Ta cười: “E là không chỉ một mình tôi chịu khổ, chủ công cùng thương nhân kết giao thân thiết, cũng phải chịu lời ong tiếng ve đấy.”

Tào Tháo cười ầm: “Thương nhân giống như ngươi, ta càng muốn kết giao nhiều hơn.”

Ta cũng cười: “Từ cổ chí kim, phàm là đại nhân bên cạnh luôn có bọn tiểu nhân hoặc kẻ gian giảo, ta làm tiểu nhân bên cạnh chủ công cũng tốt.” Như vậy mới an toàn.

Tào Tháo nhìn ta thở dài: “Trong lòng Tháo thật sự không đành, cũng rất lo lắng!”

Ta lắc đầu cười: “Chủ công, muốn thành đại sự, sao lại có lòng dạ đàn bà như vậy. Ngài cứ yên tâm, tôi tự có chủ trương, đến thời điểm nhất thiết phải bộc lộ thân phận, tôi cũng sẽ không che giấu.”

Tào Tháo chăm chú nhìn ta, thật lâu sau, đột nhiên đứng dậy cúi đầu: “Tháo có đức có tài gì, lại được Tử Vân tương trợ thế này. Nếu có ngày thành công, Tháo tất không phụ người.”

Ta vội vàng đáp lễ: “Chủ công làm Như giảm thọ rồi. Như gặp chủ công, chính là gặp minh chủ, sao dám không tận tâm tận lực tương trợ chứ? Ngài thân mang trọng trách hưng quốc an dân, Như vì ngài lập mưu, đó là ra sức vì nước, cũng vì dân chúng thiên hạ, sao dám nhận lễ này của chủ công?” Tào Tháo rưng rưng thở dài.

Ta đương nhiên hiểu được tâm tình của hắn. Một thế lực quân phiệt nhỏ yếu như thế này, không ai hỏi thăm để ý, đột nhiên có một kẻ tài hoa hơn người tự nguyện đến tương trợ, không cảm động vạn phần mới là lạ. Quả nhiên, bởi vì ta sẵn sàng góp sức cùng Tào Tháo vào lúc này, tận tâm tận lực phò trợ hắn, nên suốt mấy chục năm sau, hắn đối với ta nói gì nghe nấy, đối đãi với ta đặc biệt thân cận, tình cảm giữa chúng ta đã vượt khỏi tình nghĩa quân thần.

Trước khi rời khỏi Tào Tháo, ta còn muốn vì hắn nói chút việc: “Chủ công, Như thuở nhỏ gặp kỳ ngộ, có thể xem trước sống chết của con người. Ta xem hai mắt Bảo Tín đại nhân có tai nguy, chủ về binh tai, tính mạng khó giữ. Mệnh ông ấy có nguy hiểm ở Đông Nam. Nếu sang năm dụng binh ở Thọ Trương, tuyệt đối không thể để ông ấy mang binh đi trước, nếu không, rất khó giữ mạng.” Vũ ca ca nói.

Tào Tháo hiển nhiên sững cả người: “Ngươi nói Bảo đại nhân có nguy hiểm đến tính mạng?” Ta nói: “Đúng vậy.”

Tào Tháo hít vào một hơi khí lạnh: “Ôi chao, ông ta là tri kỷ bằng hữu của Tháo. Để ta báo cho ông ta biết.”

Ta gật đầu: “Không sai, Bảo đại nhân đối với chủ công có tình, tôi cũng nghe nói, cho nên mới nói với chủ công. Chủ công muốn vào Duyện Châu, thống lĩnh nơi đó, Bảo đại nhân sẽ giúp đỡ ngài rất nhiều. Sống chết của ông ấy liên quan tới thực lực của chủ công tại Duyện Châu, không thể lơ là.” Tào Tháo gật đầu đồng ý. Bản thân ta biết uy vọng cùng thế lực của Bảo Tín tại Duyện Châu, có ông ta, chúng ta tại Duyện Châu bớt lo hơn nhiều, có lẽ về sau không có việc Trần Cung phản loạn.

Ta lại nói với Tào Tháo: “Chủ công, Như từ sau khi ở Lạc Dương gặp chủ công, trên đường hỏi thăm tin tức đồng thời cũng hiểu rõ thái độ làm người của chủ công ngài. Như biết, ngài cũng một số người quan hệ không tệ, tỷ như Viên Thiệu, Trương Mạc. Viên Thiệu là người không đáng kết giao, y sẽ không thực lòng đối đãi với người khác như bằng hữu. Hiện tại y chỉ xem chủ công là một người không có thực lực, không thể uy hiếp. Khoan dung của y đối với ngài sẽ vì thế lực của chủ công gia tăng mà hạ thấp. Huống chi, ngài không ủng hộ chủ trương lập tân đế khác của y. Trong lòng y tất nhiên ghi hận. Đối với y, ngài vẫn nên đề phòng. Dã tâm người này tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn làm hầu gia một phương.” Tào Tháo nghe càng không ngừng gật đầu, trong lòng hắn cũng biết rõ điều đó.

Ta lại chích tiếp cho hắn một mũi: “Trương Mạc là người tốt, ngài không nghe lời Viên Thiệu làm hại ông ta, đó là đối nghịch rồi. Thế nhưng người tốt chưa chắc là người có tài. Chủ công, chuyện có lợi thì làm bằng hữu, có tai họa thì thành đối địch rất nhiều. Ngài nhiệt tình với bằng hữu, bọn họ chưa chắc đã thực lòng với ngài. Hiện tại, bá nghiệp của chủ công mới le lói một chút ánh sáng, ngàn vạn lần không thể thiếu cảnh giác. Có đôi khi, một lần sảy chân ngàn thu ôm hận đó!” Chính ngươi cũng là người vì bá nghiệp mà bất chấp mọi điều.

Tào Tháo liếc xéo ta: “Tử Vân, ngươi tuổi còn nhỏ, sao biết hết người trên thế gian? Ta chân thành với người, tất người cũng chân thành với ta. Viên Thiệu người này đúng là không thể sống chung, nhưng không phải ai cũng là Viên Thiệu. E rằng ngươi không biết, Trương thái thú được người đợi ngợi khen là một trong Bát trù*. Ông ta dùng tiền làm việc nghĩa, thật sự là người có thể giao tâm. Tử Vân, ta biết rõ ngươi vì muốn tốt cho Tháo, bất quá, Tháo vẫn muốn khuyên ngươi, nhất định không nên đem hết cả người trong thiên hạ coi là tiểu nhân. Ngươi tuổi nhỏ như vậy, đối với người khác đều luôn nghi ngờ, không tốt đâu!”

Ta cười khổ, nghĩ thầm, ta cứ nói, ngươi không nghe, cũng không có biện pháp. Đến ngày nào đó, ngươi nhớ đến lời ta nói hôm nay, trong lòng cũng dễ chịu chút ít. Nghĩ đến đây, ta cười nói: “Chủ công, không phải tôi coi mọi người trên thế gian đều xấu, nếu quả thật thế, tôi cũng sẽ không tới đây đâu. Tôi chỉ nói là, Trương Mạc này bản lĩnh kém cỏi, địa vị hôm nay của ông ta cũng không phải sẽ không thay đổi. Con người mà, sẽ có thời điểm không thể suy nghĩ ra điểm mấu chốt. Tôi sợ vạn nhất có một ngày, ông ta hoài nghi chủ công muốn đoạt địa bàn của mình, cuối cùng tại đất của Trần Lưu ở Duyện Châu, ông ta sẽ trở mặt với chủ công. Đương nhiên, chỉ mong là do tôi đa nghi. Chủ công sau khi lấy được Duyện Châu, vẫn cần bọn họ ủng hộ.”

Tào Tháo gật đầu: “Ta hiểu ý ngươi rồi. Nhưng mà, Trương Mạc không phải là tiểu nhân.”

Ta ngấm ngầm thở dài, cười nói: “Chủ công cùng ông ta kết giao nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ ông ta hơn tôi, Như chẳng qua là làm tận chức trách mưu sĩ thôi. Chủ công cũng yên tâm, tôi không phải loại người đa nghi. Nếu là người đa nghi, sao có thể vì chủ công tìm kiếm nhân tài chứ!” Tào Tháo nghe cười một tiếng: “Tử Vân, ta thật sự rất rõ ràng rồi, ngươi cứ việc yên tâm.”

* Đời hậu Hán có Bát trù, dành tặng cho tám người giàu có thường đem của cải cứu giúp người.