Bây giờ đang ở giữa công chúng, chưa nói đến chuyện nhiều người nhiều miệng, mà mỗi người đều có thân phận lớn, nếu thân phận của mình bị vạch trần ra, và bị người có ý định đổ thêm dầu vào lửa, vậy thì nên làm gì bây giờ?
Sắc mặt Hà Doanh trắng bệch, tim đập rất nhanh. Nhưng nàng cũng hiểu rằng những người xuất hiện ở đây đều là những tay lão luyện trong việc quan sát nét mặt. Bởi vậy, nàng chỉ cúi đầu từ tốn thưởng rượu trong chén. Vì như thế mới không có mấy người chú ý tới sự khác thường của nàng.
Bên phía Long Hoàn nhi, nàng chỉ nhìn Hà Doanh một cái, miệng giật giật, trong ánh mắt chờ đợi của Chu Diễn, cuối cùng nói là: "Điều này, ta tưởng là bọn họ biết nhau a."
Lời của nàng cực kì không thật, nhưng nếu mọi người đều không nhìn ra Hà Doanh là nữ tử thì cũng không nghĩ nàng với Lê Thanh có gì. Nhiều lắm là cho rằng hai người có chút qua lại. Chu Thanh Hàn lập tức cười ha ha nói: "Như thế ah, tới đây, uống rượu, uống rượu!"
Hắn vừa nói uống rượu, mọi người lập tức khí thế ngất trời nâng chén rượu tới. Lúc này, cuối cùng Hà Doanh cũng cực kì thở phào nhẹ nhõm, nuốt mạnh vào một ngụm rượu nàng mới phát hiện toàn bộ phía sau lưng mình đã ướt đẫm.
Thấy Long Hoàn nhi vạch trần chuyện này ra ở trước mặt mọi người, trong lòng Hà Doanh bình tĩnh lại. Nàng nhớ tới một chuyện bèn chuyển đầu về phía Chu Diễn ở bên cạnh đang thỉnh thoảng cười nói với người khác, nàng nói: "Đại ca, cái thánh chỉ kia đâu? Vẫn ở chỗ ngươi sao?"
Chu Diễn sửng sốt, quay người cười cười, cũng học theo nàng trả lời khẽ: "Ở chỗ ta, yên tâm đi, ta sẽ lập tức phái người đem tặng cho ngươi."
Hà Doanh cười thoải mái, nét mặt tươi cười như hoa làm cho Chu Diễn một trận hoa mắt. Chỉ nghe nàng nói khẽ: " Tốt, sau khi yến hội kết thúc, đại ca phải lập tức mang thánh chỉ tới cho ta nha."
Sau khi nói xong câu đó, trong lòng Hà Doanh mới yên tâm. Trong lòng nàng nghĩ thầm: Mặc kệ Lê Thanh còn có thủ đoạn gì, cũng mặc kệ người khác bố trí thế nào. Chỉ cần ta trong tay ta có cái thánh chí này, cho dù ta không có chỗ dung thân trong Chu quốc, thì cũng không ai dám đụng tới ta! Hơn nữa, chỉ cần tính mạng an toàn khỏe mạnh, năm nước còn lại, ta vẫn có thể tới được.
Nghĩ thông suốt điều này, nàng thả lỏng những suy nghĩ trong lòng, bắt đầu uống rượu. Uống chưa được mấy chén, mặt ngọc của nàng đã ửng hồng, tương đối say say.
Rượu có thể làm người ta can đảm hơn, Hà Doanh làm việc thường ngày đều luôn chú ý cẩn thận, bây giờ nàng đã uống mấy chén vào bụng lá gan cũng lớn hơn, nói chuyện cũng thoải mái hơn. Không hề giống như lúc bình thường, nói cái gì cũng phải nghĩ lên nghĩ xuống mà thoải mái cùng bọn Chu Diễn nói hưu nói vượn.
Bát công chúa thấy nàng vui vẻ, không khỏi hé miệng cười, nói chuyện dịu dàng như nước: "Hà Ngọc công tử, không bằng bây giờ ngươi biểu diễn một chút cho mọi người xem thì thế nào?" giọng điệu nàng hờn dỗi, dường như là đang làm nũng.
Hà Doanh nghe xong lời của nàng, liền nghiêng đầu suy nghĩ. Mọi người thấy bộ dạng trầm tư của nàng, giọng nói bất giác chậm lại, chờ câu trả lời của nàng.
Hà Doanh lẩm bẩm: "Ta biểu diễn gì nhỉ?"
Sau khi nói xong câu này, nàng bỗng nhiên đẩy bàn đứng dậy, đi tới chính giữa sân khấu.
Chỉ thấy nàng rút thanh kiếm ở trên người ra, lớn tiếng nói: "Mọi người muốn ta biểu diễn vậy ta sẽ biểu diễn một đoạn. Ừm, ta sẽ biểu diễn một khúc kiếm vũ a."
Thấy vậy, mọi người tất nhiên là rất vui mừng, lập tức hò reo ầm ĩ. Hà Doanh vốn đã hơi say say, vừa nghe tiếng hoan hô của bọn họ lại càng thêm hào hứng. Nàng giơ thanh kiếm cầm trong tay lên, búng một cái vào lưỡi kiếm, liền phát ra một trận tiếng động vù vù.
Tiếp theo nàng giương kiếm lên, múa lên một trời hoa kiếm. Mọi người đã bắt đầu xem xét, lập tức yên lặng, toàn tâm toàn ý xem nàng biểu diễn. Chỉ thấy Hoa kiếm của Hà Doanh liên tục, không trung dần hiện ra ánh bạc cuồn cuộn như biển, cùng lúc đó, một giọng nói trong trẻo nhưng mang theo hào hùng vang lên: " Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi!(1)"
Lời ca phóng khoáng thê lương, tiếng ca hùng tráng, kiếm quang như sóng biển tuôn trào, ánh trăng chảy xuống, trong lúc múa lên, khiến cho mọi người cảm thấy như dòng sông dài trào lên, cuốn trôi tất cả bọt nước.
Mọi người đã từng nghe thấy lời ca? Tiếng ca bậc này ở đâu? Trong chốc lát đều ngừng tay lại, ánh mắt si mê nhìn về phía nàng.
Áo trắng Hà Doanh đang mặc nhẹ nhàng bay bay, người đẹp như ngọc, trong ánh sáng kiếm quang đang phát ra đó, trông nàng ta càng thần bí xa xôi. Hơn nữa, trong lời ca hùng hồn khí thế to lớn ấy lại có bi thương, làm cho những thiếu nam thiếu nữ đã quen thuộc với những cuộc tình phong lưu rất thích thú.
"Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết!(2)" " Giọng nói dần dần thấp xuống, trong tiếng ca thanh nhã, mơ hồ lộ ra một hồi thế sự xoay vần. Mà kiếm quang cũng dần dần chậm lại, trong lúc vừa vạch vừa vẽ, kiếm quang lốm đa lốm đốm, hiện ra trước mặt mọi người một cảnh tượng một hồng nhan trong nháy mắt biến thành đầu bạc.
Mọi người nhìn như say như mê nhìn bóng dáng thon dài áo trắng còn hơn cả tuyết, nghe tiếng ca thê lương có một không hai này. Những điều dâng trào trong lòng, giờ phút này đã lặng xuống. Chu Diễn khẽ lẩm bẩm: " Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết."
Vừa mới đọc xong, bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng tĩnh mịch cùng bất đắc dĩ. Giơ chén rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch. Sau đó bỗng nhiên đập thật mạnh chén rượu xuống mặt bàn, quát lớn: "Hay! Hát thật sự rất hay!"
Tiếng "hay" của hắn vừa nói ra, lập tức mấy giọng nói hưởng ứng đều vang lên đồng thời! Tiếng trầm trồ khen ngợi đinh tai nhức óc, xé tan cả bầu trời, liên tục truyền đi rất xa ra bên ngoài.
Hà Doanh bị bọn họ gào rú như vậy, lại càng bùng phát hào hùng. Sau khi mũi kiếm của nàng múa ra một hồi âm thanh rồng ngâm, kiếm hoa như mưa, chẳng qua trong lúc múa bước chân của nàng cũng liên tục đan xen vào nhau. Trong lúc thu vào, kiếm quang như tuyết, mỹ nhân như ngọc. Khung cảnh này làm cho tất cả mọi người đều như si như say.
Tiếng ca nhẹ nhàng trầm bổng của Hà Doanh lại truyền vào tai: "Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử (khiến cho) kim tôn đối không tháng. Trời sinh ta tài tất hữu dụng, thiên kim tan hết còn phục đến(3)." Ca từ ẩn chứa muôn vàn hào khí, lập tức làm cho mọi người lại liên tục trầm trồ khen ngợi. Bọn Chu Diễn càng nghe, cảm xúc càng dâng trào, bỗng đứng lên, cầm phối kiếm trong tay bắt đầu múa theo nàng. Trong chốc lát, âm thanh hát phụ họa "Trời sinh ta tài tất hữu dụng, thiên kim tan hết còn phục đến." không ngừng truyền vào tai.
Cả một đám nam tử đang ngồi đều bị Hà Doanh làm dâng lên lòng nhiệt huyết cùng cảm xúc mãnh liệt, lúc đầu đã bị rượu làm kích thích đầu óc, giờ phút này đều bắt đầu cuồng nhiệt. Trong một khoảng thời gian ngắn, một bầu âm thanh gào khóc inh ỏi.
Nhưng bởi vì bọn họ quá thoải mái như vậy, ở chỗ ngồi của đám thiếu nữ, mỗi người đều khẽ cau mày, nét mặt không vui. Lúc đầu, biểu diễn của Hà Doanh đẹp tới như vậy, làm cho người ta kích động, làm cho lòng người đều hướng về. Nhưng bị trộn lẫn với ngũ âm lộn xộn của đám người lỗ mãng, trong chốc lát lại hoàn toàn át hẳn tiếng hát của Hà Doanh, lọt vào tai các nàng chỉ có từng trận âm thanh ồn ào náo động.
Nhìn bóng người màu trắng xen lẫn trong đám kiếm quang xiêu vẹo kia, Bát công chúa cũng không nhịn nổi nữa, quát lớn lên: "Câm miệng! Tất cả câm miệng hết cho ta --------"