Phần lãnh thổ này vẫn thuộc về bộ tộc Khương thị.
Một khi để bọn họ biết trên lãnh địa của mình có một quặng mỏ như vậy, bộ tộc Khương thị sẽ chiếm được khối tài phú không thể tưởng tượng nổi này, chuyện này sẽ dẫn đến tai họa cho bộ tộc Thân Đồ!
Thân Đồ Mẫn rời đi như được ân xá.
“Cha, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Thân Đồ Ngọc nhìn về phía phụ thân của mình.
...
Thổ Thành của bộ tộc Khương thị, phía sau núi.
Bầu trời đã tối sầm.
Ở sâu trong rừng rậm, Khương Huyền dựa vào một tảng đá lớn, khoanh chân trên mặt đất, ngũ tâm hướng lên trời, trước mặt là mấy vũng máu.
Phụt!
Khương Huyền lại hộc máu.
“Cho dù Bán Bộ Tiên Thiên có mạnh đến đâu, muốn giết được Tiên Thiên chân chính cũng vô cùng khó khăn. Ta có thể cường sát Thân Đồ Dũng, thứ nhất là nhờ vào công pháp mà Kỳ thạch tiền bối truyền lại, thứ hai là vì ta đã sử dụng quá mức Tiên Thiên Linh Lực, đối với người không có Tiên Thiên Thể, kinh mạch sẽ bị tổn thương nghiêm trọng...” Khương Huyền mở mắt, lau miệng rồi đứng dậy.
Sắc mặt hắn trông đã khá hơn nhiều so với lần đầu đến sau núi.
Vết thương đã ổn định hơn.
Sau khi trận chiến sinh tử của bộ tộc hôm nay kết thúc, Khương Huyền một mình đến sau núi để chữa thương, cũng dặn dò không ai được phép quấy rầy, hắn là nam nhân cuối cùng của bộ tộc Khương thị, đồng thời danh vọng trong tộc cũng từ bình thường trực tiếp dâng lên đỉnh cao khi chiến thắng trận chiến sinh tử, thậm chí còn đòi được nhẫn hắc ngọc của tộc trưởng từ tay Khương Cảnh Thịnh, trực tiếp đeo vào tay.
Hắn nói không ai được phép quấy rầy, sẽ có không có dám đến quấy rầy hắn.
Vệ Bạch Quân có hàng ngàn hàng vạn lời muốn hỏi con trai, nhưng tạm thời chỉ có thể nhịn xuống.
Chữa thương quan trọng hơn.
“Kỳ thạch tiền bối, người có ở đó không?”
Khương Huyền quay đầu lại nhìn tảng đá lớn phủ đầy rêu, tảng đá cao khoảng nửa thước, phía trên hẹp, phía dưới rộng, trông giống như một ngọn núi đã bị thu nhỏ lại vô số lần, loại “Kỳ thạch” có hình dạng tự nhiên này không thể coi là hiếm thấy ở lãnh địa bộc tộc.
Suy cho cùng, khắp nơi trên núi đều là những tảng đá, có rất nhiều tảng có hình dạng độc đáo.
Nhưng tảng đá này của Khương Huyền thì khác.
Không biết tảng đá này đã ở dãy núi phía sau Thổ Thành của bộ tộc Khương thị bao nhiêu năm, ông nội của Khương Huyền khi còn sống đã nói, tảng đá này đã ở đây khi ông còn nhỏ, bởi vì có hình dạng độc đáo nên được đặc biệt nhắc đến.
Tám năm trước.
Khương Huyền bảy tuổi vì luyện khí lực đã di chuyển rất nhiều vật nặng, một ngày nọ, hắn cố gắng di chuyển tảng “Kỳ thạch” ở trên núi này, lòng bàn tay bị cắt đứt, máu tươi bắn lên tảng “Kỳ thạch”, từ đó Khương Huyền sinh ra mối liên hệ kỳ diệu với tảng đá này, chỉ mình Khương Huyền có thể cảm nhận được.
Ban đầu hắn cũng không biết loại liên hệ này là gì.
Tảng đá cũng không có gì biến hóa.
Nhưng không lâu sau đó, hắn luyện công xong trước tảng “Kỳ thạch”, đang tự lẩm bẩm điều gì đó, thì chợt nghe thấy “Kỳ thạch” đáp lại hắn, đó là một giọng nói mờ mịt không thể phân biệt được nam nữ.
Tám năm.
Bây giờ Khương Huyền đã biết, tảng “Kỳ thạch” trên núi này thực ra là một loại “đá truyền âm thượng cổ”, có thể dùng để nói chuyện với người ở rất xa.
“Kỳ thạch tiền bối, người có ở đó không?”
“Còn chưa trở về sao?”
Khương Huyền không ngừng nói chuyện với Kỳ thạch, hy vọng nhận được phản hồi.
…
Cách xa đó hàng trăm triệu dặm.
Thành Kiền Kinh – trung tâm của hoàng triều Đại Kiền.
Tòa thành tráng lệ này chiếm diện tích trong phạm vị mười vạn dặm, được bao bọc trong những bức tường thành cao tới vạn trượng, giống như một thiên cung vươn thẳng lên bầu trời, bên trong có khoảng trên triệu dân sinh sống, cửa thành ở bốn hướng do những con rối hình người khổng lồ canh giữ, mỗi con rối màu vàng khổng lồ đều cao hơn tường thành, giống như một ngọn núi, bọn chúng mặc giáp hạng nặng, tay cầm búa lớn, được gọi là thần ma trước mặt đều có thể tùy ý giết chóc.
Trong mắt của những con rối khổng lồ cao hơn vạn trượng này là những bóng người ra ra vào vào cổng thành, nhỏ như hạt bụi, giống như người phàm đang nhìn một con kiến.
Bọn họ chẳng khác nào Thần Minh, nhưng cũng chỉ là những kẻ canh giữ cổng thành Kiền Kinh.
Bên trong thành Kiền Kinh, hoàng cung.
“Tiên Lộ Điện” là tẩm điện được xây dựng trên những đám mây trên đỉnh núi, “cá” được nuôi trong tiên trì là “hư không dị chủng” bắt được từ thế giới bên ngoài, một con “chó xù” đang ghé vào cửa sổ ngủ gà ngủ gật, đây chính là thần thú cấp diệt thế cuối cùng còn tồn tại ở thế giới này.
Bên trong tẩm điện có rất nhiều đồ trang trí.
Có một tấm bình phong được chạm khắc từ tinh thể thời không, quyền trượng của thiên ma đại đế ngoại vực, đầu lâu giống như pha lê của thần thú cấp diệt thế trước đó, một cái cây nhỏ được kết tinh từ những vì sao, một thanh đoạn đao mang phong cách cổ xưa được đặt trên giá...
Ngoài ra, trong góc tường còn đặt một tảng Kỳ thạch cao như một ngọn núi.
“Kỳ thạch tiền bối, người có ở đó không?”
“Còn chưa trở về sao?”
Giọng nói của thiếu niên không ngừng vang lên từ tảng Kỳ thạch, nhưng thị nữ mặc váy tím đang canh giữ cửa đại điện dường như không nghe thấy, vẫn đứng đó bất động.
Cho đến khi, một bóng người chợt xuất hiện trong đại điện.
“Nhóc con này đã gọi bao lâu rồi?”
Một bóng người đội mũ phượng xuất hiện từ không trung, giọng nói không thể phân biệt được nam nữ, thậm chí còn không thể nhìn rõ được mặt, bất kỳ ai nhìn về phía bà ấy, đều giống như đang nhìn vào khoảng không gian hỗn loạn.
Càng cố gắng nhìn rõ thì lại càng không thể nhìn rõ.
“Hồi bẩm bệ hạ, hắn đã tìm người từ một canh giờ trước.” Thị nữ váy tím đi tới, cung kính nói, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn người nọ.
Bởi vì bà ấy là một trong những sinh mệnh cổ xưa nhất tồn tại trên lục địa này, là chúa tể cai trị tối cao của lãnh thổ này! Đã sớm trở thành biểu tượng như thần minh, là đế vương đã thống trị hoàng triều Đại Kiền này hơn vạn năm! Bà ấy sống lâu đến mức thế nhân đã quên mất dung mạo của bà ấy, tên của bà ấy, thậm chí là giới tính của bà ấy.
Thế nhân gọi bà ấy là – Kiền Hoàng!
“Đã một canh giờ trôi qua, còn đang trông chừng, xem ra nhóc con này đã gặp chuyện gì phiền phức rồi.” Kiền Hoàng nói: “Hắn có nói trận chiến sinh tử của bộ tộc hắn ngày hôm nay thế nào không?”
“Không nhắc tới.” Thị nữ váy tím cúi đầu nói, mặc dù đã ở cùng Kiền Hoàng hơn ngàn năm, được coi là người thân cận nhất của Kiền Hoàng, nhưng nàng ấy vẫn không dám nhìn Kiền Hoàng để nói chuyện.
Uy nghiêm của Kiền Hoàng chính là số mệnh của cả hoàng triều.
“Nói không chừng là đã thua trận thứ mười rồi, mẹ hắn muốn đưa hắn và muội muội cùng chạy trốn.” Kiền Hoàng đi đến trước đá truyền âm.