Loạn Thần

Chương 22




۰ ????: ?? ۰

۰ ????: ????? ۰Cố Hạnh Chi bị nàng chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu, trở tay khép cửa.Nói xong, lắc thánh chỉ một cái, từ từ mở ra, cao giọng tuyên đọc.

۰┈┈۰“Được, ” Lâm Hoài Cảnh vỗ bàn, đôi lông mày nhíu lại nói: “Vậy Lâm mỗ sẽ hỏi Cố Thị lang có phải vì thoát tội hay không mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, ngay cả loại người bêu xấu gia phong Cố thị đều có thể làm như không thấy?”

Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường ngơ ngác.Cho nên chuyện như vậy đối với phái nữ thật sự là một vết nhơ, trong khi với phái nam mà nói, cùng lắm cũng chỉ là chuyện phong nguyệt nào đó mà thôi.Tên công tử bột hắn…

Mặc dù Nam Kỳ không cấm đi lại ban đêm, dân phong tương đối cởi mở, nhưng đối với nữ tử chưa chồng, danh tiết và danh dự luôn luôn quan trọng nhất.Không đợi Cố Hạnh Chi từ chối, Hoa Dương đã cắm đầu đâm vào phòng ngủ của người ta. Gian phòng của chàng bày biện đơn giản, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, Hoa Dương đành phải ngồi trên giường, vỗ vỗ bên trong hòm thuốc nhỏ, lấy can đảm, tỏ vẻ hung ác nhìn về phía Cố Hạnh Chi vẫn ngây người ở cửa.Đó là mùi vị từng có mà nàng sắp quên được, giống như quả hồng chưa chín đắng chát.

Cho nên chuyện như vậy đối với phái nữ thật sự là một vết nhơ, trong khi với phái nam mà nói, cùng lắm cũng chỉ là chuyện phong nguyệt nào đó mà thôi.“Ta thật sự không…” Không đợi Cố Hạnh Chi nói xong, tay áo của chàng lại bị Hoa Dương xụ mặt kéo lại.Phúc bá đi vào đốt đèn. Cố Hạnh Chi tạm biệt nàng tại cửa ra vào, mà mắt tiểu cô nương ướt sũng, bộ dáng lưu luyến không rời, muốn nói lại thôi.Chỉ hi vọng tên công tử bột này thật có tình có nghĩa, đừng để nàng bỗng nhiên bị đánh oan.

Vậy nên với lời chứng đó, về đêm khuya, tĩnh thất, cô nam, quả nữ, tất cả những nhân tố hương diễm như vậy gần như đã đủ để cho người khác muốn hồi tưởng ra cái gì thì hồi tưởng. Bất kể hai người coi như an phận thủ thường, không có phát sinh cái gì, nhưng chỉ cần thân là con gái chốn khuê các, cũng đủ để người ta dán lên mặt Hoa Dương cái nhãn hiệu “Không biết liêm sỉ”.Đêm ở Cố phủ lạnh lẽo và yên tĩnh hơn bất cứ nơi nào khác, trên hành lang trống trải, chỉ có tiếng bước chân lẻ loi của Cố Hạnh Chi.Không đợi Hoa Dương lắc đầu phủ nhận, Lâm Hoài Cảnh bỗng phẫn nộ quát: “Người dưới đường không chỉ có tự ý làm chứng giả, còn có hiềm nghi nói xấu Thị Lang Tam phẩm đương triều, người đâu! Mang xuống quất ba mươi trượng!”Đường đi yên tĩnh, chỉ có tiếng xe ngựa lộc cộc.

Đám người nhất thời yên tĩnh, lo sợ không yên nhìn về phía Cố Hạnh Chi ngồi im ở đó.۰┈┈۰

Nhưng chàng chỉ là khẽ chau mày, trầm mặc nhìn chăm chú cô gái quỳ gối dưới đường. Thần sắc không thấy tức giận mà ngược lại có vẻ lo lắng và áy náy.Nói xong, hắn ra lệnh một tiếng, đối với hai bên nha dịch quát: “Đánh!”Người đối diện giờ phút này đang nhíu mày, nhếch môi, vừa tức mà vừa tủi nhìn xem chàng. Sau đó, nàng chỉ chỉ phía sau lưng Cố Hạnh Chi, ý là bảo chàng cởi áo ngủ.Người luôn bức bách – Lâm Hoài Cảnh thấy thế cũng sững sờ, im lặng giao hội ánh mắt với Cố Hạnh Chi ở giữa không trung, nhưng bị sát ý ngút trời nổi lên trong cặp mắt kia doạ sợ mà đổ mồ hôi, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào tiếp theo.

Lăn lộn chốn quan trường lâu năm, từng người đều làngười trong chốn, làm sao không nhìn ra ý nghĩa của sự trầm mặc và biểu lộ đó là như thế nào.Chàng tự giễu mà khẽ cười, đốt nến trong phòng.Vậy nên với lời chứng đó, về đêm khuya, tĩnh thất, cô nam, quả nữ, tất cả những nhân tố hương diễm như vậy gần như đã đủ để cho người khác muốn hồi tưởng ra cái gì thì hồi tưởng. Bất kể hai người coi như an phận thủ thường, không có phát sinh cái gì, nhưng chỉ cần thân là con gái chốn khuê các, cũng đủ để người ta dán lên mặt Hoa Dương cái nhãn hiệu “Không biết liêm sỉ”.

Nhưng đó là Cố thị, trăm năm gia phong nghiêm cẩn. Không nói đến các phu nhân dòng chính mỗi đời đều xuất thân danh môn quý tộc, chỉ nói đến cái dạng con gái không có danh phận, cũng chưa định thân mà vẫn dây dưa vào nam giới thì dù hai bên có thật sự là tình nguyện, Cố thị cũng sẽ vì gia môn mà nhất định không để cho người con gái đó vào cửa làm chủ mẫu.“Ưm…”

Cho nên, việc Hoa Dương đã quỳ để làm chứng cho Cố Hạnh Chi, đồng thời cũng là làm mình quỳ ra khỏi cửa lớn Cố thị mãi mãi.Mặc dù Nam Kỳ không cấm đi lại ban đêm, dân phong tương đối cởi mở, nhưng đối với nữ tử chưa chồng, danh tiết và danh dự luôn luôn quan trọng nhất.Tuy lúc đi ra ngoài hôm nay, Hoa Dương đã chuẩn bị xong “Khổ nhục kế”, nhưng bây giờ cũng khó tránh khỏi cảm thấy uất ức.

Lâm Hoài Cảnh ngồi ở vị trí đầu, nở nụ cười không hề có ý tốt gì, giọng châm biếm, liếc xéo lấy Cố Hạnh Chi nói: “Ngươi nói ngươi và Cố thị lang cả đêm đều ở cùng nhau, bản quan không có nghe lầm chứ?”Chuyện tối nay e là doạ nàng sợ rồi.

Hoa Dương gật đầu, đầu cúi thấp hơn.“Đại nhân!” Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của thị vệ, phá vỡ sự yên lặng trong sảnh đường.

“Nhưng nếu bản quan nhớ không lầm, Cố thị lang làm người luôn luôn quang minh lỗi lạc, đức hạnh trong trắng, chuyện bôi nhọ danh tiếng Cố thị như thế, e là ngươi không phải vì thay Cố thị lang thoát tội, mà hẳn là tuỳ ý bịa ra?”Tiểu cô nương này không biết là thế nào, tính tình càng lúc càng quá. Hoàn toàn không giống với sợ hãi rụt rè trước đó, mà là càng thêm tùy hứng, tùy ý.“Bêu xấu?” Cố Hạnh Chi thấp giọng cười, rõ ràng là tiếng trong trẻo nhưng thứ đám người nghe thấy lại là lạnh lẽo đáng sợ. Con ngươi đen như vực thẳm lẳng lặng nhìn về phía Lâm Hoài Cảnh, mặt trầm như nước hồ sâu không có một gợn sóng, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nếu là bêu xấu, thì cũng là Cố mỗ làm bẩn Cố thị, Lâm đại nhân muốn phạt, cứ việc phạt Cố mỗ là được.”

Không đợi Hoa Dương lắc đầu phủ nhận, Lâm Hoài Cảnh bỗng phẫn nộ quát: “Người dưới đường không chỉ có tự ý làm chứng giả, còn có hiềm nghi nói xấu Thị Lang Tam phẩm đương triều, người đâu! Mang xuống quất ba mươi trượng!”Con đường này chàng đã đi một mình hai mươi sáu năm, sau khi chứng kiến bi kịch của mẫu thân, chàng cho là mình sẽ tiếp tục như thế này, nhưng tới bây giờ chàng mới phát hiện, nếu như có người đi cùng, dường như, cũng không tệ.Lâm Hoài Cảnh ngồi ở vị trí đầu, nở nụ cười không hề có ý tốt gì, giọng châm biếm, liếc xéo lấy Cố Hạnh Chi nói: “Ngươi nói ngươi và Cố thị lang cả đêm đều ở cùng nhau, bản quan không có nghe lầm chứ?”

“Ngươi dám!”*۰ ????: ????? ۰

Cố Hạnh Chi một mực trầm mặc lúc này mở miệng.Chàng lạnh lùng đe dọa nhìn Lâm Hoài Cảnh, trầm giọng nói: “Lâm đại nhân có vấn đề gì cứ hỏi Cố mỗ, làm gì khó xử một tiểu cô nương bị câm.”

Chàng lạnh lùng đe dọa nhìn Lâm Hoài Cảnh, trầm giọng nói: “Lâm đại nhân có vấn đề gì cứ hỏi Cố mỗ, làm gì khó xử một tiểu cô nương bị câm.”Không ngờ người này cũng có lúc đáng tin cậy. Cố Hạnh Chi vuốt vuốt thái dương, nhẹ nhàng cười.

“Được, ” Lâm Hoài Cảnh vỗ bàn, đôi lông mày nhíu lại nói: “Vậy Lâm mỗ sẽ hỏi Cố Thị lang có phải vì thoát tội hay không mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, ngay cả loại người bêu xấu gia phong Cố thị đều có thể làm như không thấy?”Cố Hạnh Chi cứ như vậy mà nhốt cả người nàng lại trong ngực một cách không khoan nhượng.۰ ????: ?? ۰

“Bêu xấu?” Cố Hạnh Chi thấp giọng cười, rõ ràng là tiếng trong trẻo nhưng thứ đám người nghe thấy lại là lạnh lẽo đáng sợ. Con ngươi đen như vực thẳm lẳng lặng nhìn về phía Lâm Hoài Cảnh, mặt trầm như nước hồ sâu không có một gợn sóng, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nếu là bêu xấu, thì cũng là Cố mỗ làm bẩn Cố thị, Lâm đại nhân muốn phạt, cứ việc phạt Cố mỗ là được.”

“Ha ha…” Lâm Hoài Cảnh cũng cười theo, hỏi lại: “Luật pháp triều ta từ trước đến nay không phạt lên Đại Phu, Cố thị lang không cần đem điều đó uy hiếp ta. Nhưng thân là Đại Lý Tự khanh, quyền hạn vận dụng hình phạt để thẩm án, Lâm mỗ vẫn phải có.”Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường ngơ ngác.Tim Hoa Dương loạn nhịp, lần đầu tiên bởi vì kinh ngạc mà đầu óc trống không.Hoa Dương gật đầu, đầu cúi thấp hơn.

Nói xong, hắn ra lệnh một tiếng, đối với hai bên nha dịch quát: “Đánh!”Nhưng mà cơn đau trong dự liệu đã bị một tiếng kêu rên như có như không thay thế.

Nha dịch tuân lệnh vây tới, vung lên trường côn trong tay, đánh sau lưng Hoa Dương.Từ dùng cuối một chiếu chỉ của vua, tỏ ý kính cẩn

Tay nâng côn hạ xuống, gió mạnh trên cao đánh tới.Sau đó, đầu ngón tay hơi lạnh của nàng run rẩy phủ lên.

Tuy lúc đi ra ngoài hôm nay, Hoa Dương đã chuẩn bị xong “Khổ nhục kế”, nhưng bây giờ cũng khó tránh khỏi cảm thấy uất ức.

Nhớ lúc nàng còn lăn lộn chốn giang hồ vài chục năm, coi như cao thủ cũng khó có thể tiếp cận mà tổn thương đến nàng, bây giờ vì dụ dỗ một cái tên công tử bột mà không màng đến giá nào như vậy.

Đánh thì đánh đi, dù sao lúc còn làm thích khách, tổn thương gì, khổ đau nào mà nàng không bị rồi đâu.Tiếng bước chân hỗn loạn theo nhau mà đến, không quá một khắc, thị vệ đã đứng đầy trong tiểu viện, bên ngoài chính đường Hình Bộ. Bó đuốc lập loè trong đêm tối càng thêm loá mắt, cả Hình Bộ thoáng chốc ánh lửa đại thịnh.“Nhưng nếu bản quan nhớ không lầm, Cố thị lang làm người luôn luôn quang minh lỗi lạc, đức hạnh trong trắng, chuyện bôi nhọ danh tiếng Cố thị như thế, e là ngươi không phải vì thay Cố thị lang thoát tội, mà hẳn là tuỳ ý bịa ra?”

Chỉ hi vọng tên công tử bột này thật có tình có nghĩa, đừng để nàng bỗng nhiên bị đánh oan.

Nghĩ đến đây, Hoa Dương âm thầm cắn răng, gồng người, chuẩn bị tiếp nhận cái côn thế đến rào rạt kia.Đám người đứng dậy đưa tiễn. Khi đại hoàng môn đi qua bên cạnh Cố Hạnh Chi, thì nghiêng đầu nhẹ giọng nói với chàng: “Hoàng Thượng còn mang bệnh, nghe thấy chuyện của Cố Thị lang, ngài đã không để ý đến long thể, lập tức hạ đạo thánh chỉ này, để lão nô tranh thủ thời gian đưa tới. Thiên ân rộng lớn như thế, Cố Thị lang đừng làm cho Hoàng Thượng thất vọng đấy.”

“Ưm…”

Nhưng mà cơn đau trong dự liệu đã bị một tiếng kêu rên như có như không thay thế.Suy nghĩ thoáng chốc hỗn loạn.

Hoa Dương nhào tới phía trước một chút, sau đó chỉ cảm thấy rơi vào cái ôm ấm áp với lồng ngực rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ, và hơi thở ấm ấm mang hương gỗ, là loại mùi chỉ có sau khi được ánh mặt trời sưởi ấm mới có.

Hơi thở ấm ấm đó làm phe phẩy tóc mai rối loạn của nàng, hơi nhột nhột.

Cố Hạnh Chi cứ như vậy mà nhốt cả người nàng lại trong ngực một cách không khoan nhượng.Hơi thở ấm ấm đó làm phe phẩy tóc mai rối loạn của nàng, hơi nhột nhột.Huy Đế tỉnh lại rồi.

Tên công tử bột hắn…Lăn lộn chốn quan trường lâu năm, từng người đều làngười trong chốn, làm sao không nhìn ra ý nghĩa của sự trầm mặc và biểu lộ đó là như thế nào.

Tim Hoa Dương loạn nhịp, lần đầu tiên bởi vì kinh ngạc mà đầu óc trống không.Mới náo loạn ra chuyện như thế, Cố Hạnh Chi nào dám liên lụy nàng nữa, nên lần này Cố Thị lang nói một không hai rốt cục nhẫn tâm một lần, tiếp nhận áo lông cừu nàng đưa tới xong quay người bỏ đi.

Vì nàng biết, đối với một người có nề nếp, đâu ra đó như Cố Hạnh Chi, trước mặt mọi người làm ra hành động không hợp khuôn phép như thế có ý nghĩa gì.Cố Hạnh Chi giật mình.Theo âm giọng đại hoàng môn kéo dài ở sau cùng, chuyện đêm nay cuối cùng cũng kết thúc.

Suy nghĩ thoáng chốc hỗn loạn.

Có “hết thảy đều kết thúc”, “chiếm được hồi báo”, “dương dương đắc ý”, “quỷ kế được như ý”, và nơi nào đó trong lòng sắp bị nàng lãng quên, chua xót, êm dịu, từng rung động dâng lên từng chút một.

Đó là mùi vị từng có mà nàng sắp quên được, giống như quả hồng chưa chín đắng chát.

Nha dịch phụ trách hành hình thấy thế, sợ đến buông lỏng trường côn, vội vã quỳ xuống, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ.Thế nhưng Hoa Dương không cho chàng thời gian suy nghĩ sâu xa, thấy Cố Hạnh Chi ngơ ngác không động đậy, thẳng tay tự làm, xoay Cố Hạnh Chi một vòng.

Người luôn bức bách – Lâm Hoài Cảnh thấy thế cũng sững sờ, im lặng giao hội ánh mắt với Cố Hạnh Chi ở giữa không trung, nhưng bị sát ý ngút trời nổi lên trong cặp mắt kia doạ sợ mà đổ mồ hôi, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào tiếp theo.

“Đại nhân!” Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của thị vệ, phá vỡ sự yên lặng trong sảnh đường.

Thị vệ cúi người ở bên ngoài chính đường, nghiêm nghị nói: “N-người trong cung đến rồi ạ.”Đám người nhất thời yên tĩnh, lo sợ không yên nhìn về phía Cố Hạnh Chi ngồi im ở đó.

“Trong cung?” Lâm Hoài Cảnh sững sờ, không thể tin vào tai của mình.

Tiếng bước chân hỗn loạn theo nhau mà đến, không quá một khắc, thị vệ đã đứng đầy trong tiểu viện, bên ngoài chính đường Hình Bộ. Bó đuốc lập loè trong đêm tối càng thêm loá mắt, cả Hình Bộ thoáng chốc ánh lửa đại thịnh.

“Chư vị đại nhân,” phía sau đám thị vệ xa xa truyền tới giọng nói quen thuộc, là đại hoàng môn phục vụ bên cạnh Huy Đế.

Dọc theo con đường thị vệ dành ra, hắn giơ lên thánh chỉ màu vàng sáng, nghiêm mặt nói: “Quỳ xuống nghe chỉ đi.”

Nói xong, lắc thánh chỉ một cái, từ từ mở ra, cao giọng tuyên đọc.

Huy Đế tỉnh lại rồi.“Đại nhân, ” Phúc bá giơ đèn lồng từ phía sau đi tới; Hoa Dương cúi đầu rất thấp, cũng ngoan ngoãn theo sau.

Không chỉ như thế, ngài không biết từ chỗ nào nghe được việc Cố Hạnh Chi tự vận quân mã, bây giờ hạ thánh chỉ, đem chuyện vận ngựa tất cả vơ vào mình.

Kể từ đó, Cố Hạnh Chi không còn là vượt quyền vận ngựa, mà là được Huy Đế mệnh lệnh làm việc. Bởi vậy có thể thấy, Huy Đế quyết tâm muốn bao che Cố Hạnh Chi, nâng đỡ chàng thượng vị.Chàng chịu thua, ngồi mép giường bên cạnh.

Lâm Hoài Cảnh quỳ gối ở phía dưới mà mặt xám như tro, vì chuyện mà hắn tự cho là một chiêu đánh đòn phủ đầu, tiên phát chế nhân, vậy mà lúc này đã hoàn toàn biến thành chuyện cười.Cố Hạnh Chi vuốt vuốt thái dương căng đau, đứng dậy khoác nước mà ra.

“Khâm thử(*) —— “Trong bóng đêm, giữa hành lang, Hoa Dương mặc bạch y đứng yên, không biết là lạnh hay hồi hộp mà cả người cũng hơi co rúm lại. Trong tay nàng bưng lấy một hòm thuốc nhỏ, thấy Cố Hạnh Chi mở cửa cũng không dám nhìn, chỉ cúi thấp đầu, tay run run đưa đồ.

(*):Không chỉ như thế, ngài không biết từ chỗ nào nghe được việc Cố Hạnh Chi tự vận quân mã, bây giờ hạ thánh chỉ, đem chuyện vận ngựa tất cả vơ vào mình.Nhớ lúc nàng còn lăn lộn chốn giang hồ vài chục năm, coi như cao thủ cũng khó có thể tiếp cận mà tổn thương đến nàng, bây giờ vì dụ dỗ một cái tên công tử bột mà không màng đến giá nào như vậy.Từ dùng cuối một chiếu chỉ của vua, tỏ ý kính cẩnĐánh thì đánh đi, dù sao lúc còn làm thích khách, tổn thương gì, khổ đau nào mà nàng không bị rồi đâu.

Theo âm giọng đại hoàng môn kéo dài ở sau cùng, chuyện đêm nay cuối cùng cũng kết thúc.

Đám người đứng dậy đưa tiễn. Khi đại hoàng môn đi qua bên cạnh Cố Hạnh Chi, thì nghiêng đầu nhẹ giọng nói với chàng: “Hoàng Thượng còn mang bệnh, nghe thấy chuyện của Cố Thị lang, ngài đã không để ý đến long thể, lập tức hạ đạo thánh chỉ này, để lão nô tranh thủ thời gian đưa tới. Thiên ân rộng lớn như thế, Cố Thị lang đừng làm cho Hoàng Thượng thất vọng đấy.”Nhưng chàng chỉ là khẽ chau mày, trầm mặc nhìn chăm chú cô gái quỳ gối dưới đường. Thần sắc không thấy tức giận mà ngược lại có vẻ lo lắng và áy náy.

Cố Hạnh Chi nghe vậy trầm mặc, cúi người, lại xá một cái đối với đại hoàng môn.

Trò cười tàn, đám người tốp năm tốp ba rời khỏi Hình Bộ. Lâm Hoài Cảnh khi rời đi đối mặt với Cố Hạnh Chi, hừ lạnh một tiếng và để lại ánh mắt mang tên “Hãy đợi đấy”, rồi mặt xám xịt bước lên xe ngựa.Trò cười tàn, đám người tốp năm tốp ba rời khỏi Hình Bộ. Lâm Hoài Cảnh khi rời đi đối mặt với Cố Hạnh Chi, hừ lạnh một tiếng và để lại ánh mắt mang tên “Hãy đợi đấy”, rồi mặt xám xịt bước lên xe ngựa.

Người đi sảnh đường trống, Cố Hạnh Chi lúc này mới phát hiện từ lúc mới đường thẩm, vẫn luôn không nhìn thấy Tần Chú. Có lẽ sau khi mang Cố Hạnh Chi đến Hình Bộ, hắn đã lặng lẽ đi hoàng cung.

Không ngờ người này cũng có lúc đáng tin cậy. Cố Hạnh Chi vuốt vuốt thái dương, nhẹ nhàng cười.Cố Hạnh Chi một mực trầm mặc lúc này mở miệng.

“Đại nhân, ” Phúc bá giơ đèn lồng từ phía sau đi tới; Hoa Dương cúi đầu rất thấp, cũng ngoan ngoãn theo sau.Tay nâng côn hạ xuống, gió mạnh trên cao đánh tới.

Chuyện tối nay e là doạ nàng sợ rồi.Vốn là vạt áo hơi mở bị kéo ra, Cố Hạnh Chi cảm thấy sau lưng mát lạnh.

Cố Hạnh Chi thấy nàng có vẻ suy sụp, trong lòng nhất thời càng tăng thêm áy náy và chàng đưa tay cởi áo lông cừu trên người mình, khoác cho nàng, rồi nói thật nhỏ rằng: “Về thôi.”Nhưng so với yếu đuối khiếp đảm trước đó, Cố Hạnh Chi càng ưa thích nàng hiện tại.

*

Đường đi yên tĩnh, chỉ có tiếng xe ngựa lộc cộc.

Trở lại Cố phủ đã là nửa đêm về sáng. Sau khi xuống xe, Cố Hạnh Chi không yên lòng tiểu cô nương trầm mặc suốt đoạn đường nên tự mình đưa nàng về phòng.

Phúc bá đi vào đốt đèn. Cố Hạnh Chi tạm biệt nàng tại cửa ra vào, mà mắt tiểu cô nương ướt sũng, bộ dáng lưu luyến không rời, muốn nói lại thôi.

Mới náo loạn ra chuyện như thế, Cố Hạnh Chi nào dám liên lụy nàng nữa, nên lần này Cố Thị lang nói một không hai rốt cục nhẫn tâm một lần, tiếp nhận áo lông cừu nàng đưa tới xong quay người bỏ đi.“Ha ha…” Lâm Hoài Cảnh cũng cười theo, hỏi lại: “Luật pháp triều ta từ trước đến nay không phạt lên Đại Phu, Cố thị lang không cần đem điều đó uy hiếp ta. Nhưng thân là Đại Lý Tự khanh, quyền hạn vận dụng hình phạt để thẩm án, Lâm mỗ vẫn phải có.”

Đêm ở Cố phủ lạnh lẽo và yên tĩnh hơn bất cứ nơi nào khác, trên hành lang trống trải, chỉ có tiếng bước chân lẻ loi của Cố Hạnh Chi.

Con đường này chàng đã đi một mình hai mươi sáu năm, sau khi chứng kiến bi kịch của mẫu thân, chàng cho là mình sẽ tiếp tục như thế này, nhưng tới bây giờ chàng mới phát hiện, nếu như có người đi cùng, dường như, cũng không tệ.

Chàng tự giễu mà khẽ cười, đốt nến trong phòng.

Phúc bá đã chuẩn bị xong nước tắm, hơi nóng mờ mịt cả căn phòng làm tâm tình vẫn luôn căng thẳng của chàng dần dần hoà hoãn lại. Cố Hạnh Chi nhắm mắt, dựa vào thùng tắm trong chốc lát, cho đến khi tiếng tiếng đập cửa nhẹ nhàng từ tốn đánh thức chàng.

Là Phúc bá lấy thuốc tới cho chàng.

Cố Hạnh Chi vuốt vuốt thái dương căng đau, đứng dậy khoác nước mà ra.

Trong bóng đêm, giữa hành lang, Hoa Dương mặc bạch y đứng yên, không biết là lạnh hay hồi hộp mà cả người cũng hơi co rúm lại. Trong tay nàng bưng lấy một hòm thuốc nhỏ, thấy Cố Hạnh Chi mở cửa cũng không dám nhìn, chỉ cúi thấp đầu, tay run run đưa đồ.

“Ta không có sao…”Hoa Dương nhào tới phía trước một chút, sau đó chỉ cảm thấy rơi vào cái ôm ấm áp với lồng ngực rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ, và hơi thở ấm ấm mang hương gỗ, là loại mùi chỉ có sau khi được ánh mặt trời sưởi ấm mới có.

Không đợi Cố Hạnh Chi từ chối, Hoa Dương đã cắm đầu đâm vào phòng ngủ của người ta. Gian phòng của chàng bày biện đơn giản, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, Hoa Dương đành phải ngồi trên giường, vỗ vỗ bên trong hòm thuốc nhỏ, lấy can đảm, tỏ vẻ hung ác nhìn về phía Cố Hạnh Chi vẫn ngây người ở cửa.Nha dịch phụ trách hành hình thấy thế, sợ đến buông lỏng trường côn, vội vã quỳ xuống, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ.

Cố Hạnh Chi bị nàng chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu, trở tay khép cửa.Người đi sảnh đường trống, Cố Hạnh Chi lúc này mới phát hiện từ lúc mới đường thẩm, vẫn luôn không nhìn thấy Tần Chú. Có lẽ sau khi mang Cố Hạnh Chi đến Hình Bộ, hắn đã lặng lẽ đi hoàng cung.

“Ta thật sự không…” Không đợi Cố Hạnh Chi nói xong, tay áo của chàng lại bị Hoa Dương xụ mặt kéo lại.

Tiểu cô nương này không biết là thế nào, tính tình càng lúc càng quá. Hoàn toàn không giống với sợ hãi rụt rè trước đó, mà là càng thêm tùy hứng, tùy ý.“Khâm thử(*) —— “

Nhưng so với yếu đuối khiếp đảm trước đó, Cố Hạnh Chi càng ưa thích nàng hiện tại.

Chàng chịu thua, ngồi mép giường bên cạnh.

Người đối diện giờ phút này đang nhíu mày, nhếch môi, vừa tức mà vừa tủi nhìn xem chàng. Sau đó, nàng chỉ chỉ phía sau lưng Cố Hạnh Chi, ý là bảo chàng cởi áo ngủ.

Cố Hạnh Chi giật mình.“Ta không có sao…”Kể từ đó, Cố Hạnh Chi không còn là vượt quyền vận ngựa, mà là được Huy Đế mệnh lệnh làm việc. Bởi vậy có thể thấy, Huy Đế quyết tâm muốn bao che Cố Hạnh Chi, nâng đỡ chàng thượng vị.

Trong lòng giống như là có ánh lửa xuyên qua, kích động tâm tư chàng dập dờn, chỉ cảm thấy vọng niệm mới bị hơi nước áp chế bắt đầu ồn ào, bên tai cũng chỉ nghe được nhịp tim của mình.Vì nàng biết, đối với một người có nề nếp, đâu ra đó như Cố Hạnh Chi, trước mặt mọi người làm ra hành động không hợp khuôn phép như thế có ý nghĩa gì.Có “hết thảy đều kết thúc”, “chiếm được hồi báo”, “dương dương đắc ý”, “quỷ kế được như ý”, và nơi nào đó trong lòng sắp bị nàng lãng quên, chua xót, êm dịu, từng rung động dâng lên từng chút một.

Thế nhưng Hoa Dương không cho chàng thời gian suy nghĩ sâu xa, thấy Cố Hạnh Chi ngơ ngác không động đậy, thẳng tay tự làm, xoay Cố Hạnh Chi một vòng.

Vốn là vạt áo hơi mở bị kéo ra, Cố Hạnh Chi cảm thấy sau lưng mát lạnh.“Trong cung?” Lâm Hoài Cảnh sững sờ, không thể tin vào tai của mình.

Sau đó, đầu ngón tay hơi lạnh của nàng run rẩy phủ lên.