Loạn Thần

Chương 18




۰ ???? + ????: ????? ۰

۰┈┈۰

Trong phòng, kể từ khi Cố thị lang vừa hạ lệnh tiễn khách với Tống Dục trở về là gương mặt chàng bình tĩnh, ngồi sau án thư một tay cầm quyển sách, nhìn chằm chằm trang giấy kia suốt một canh giờ.

Hoa Dương ngồi trên giường La Hán cách chàng không xa, giả vờ luyện thư pháp nhưng trộm nhìn chàng đã lâu. Cứ cảm thấy tên mặt kiểng hôm nay hình như hơi trầm trầm, có gì đó khác lạ.Chàng bảo Lâm đại nhân, chứ không phải là các vị đại nhân.

Nếu như bình thường thì chắc hẳn thỉnh thoảng chàng lại đây xem nàng luyện chữ, rồi góp ý hướng dẫn nàng một phen. Mà hôm nay chàng cứ như hoá thạch, ngồi im một chỗ như lão tăng đang nhập thiền…Rùa đen.Hoa Dương ngồi trên giường La Hán cách chàng không xa, giả vờ luyện thư pháp nhưng trộm nhìn chàng đã lâu. Cứ cảm thấy tên mặt kiểng hôm nay hình như hơi trầm trầm, có gì đó khác lạ.

Hoa Dương nhìn chằm chằm chàng trong chốc lát rồi thoáng thấy có vẻ chàng đang lẳng lặng giận dỗi.Người bên cạnh khó hiểu kéo tay áo chàng, còn muốn nói gì đó thì lại nghe tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa.

Ầy…Cố Hạnh Chi nhìn nàng không thể tin được, trong đầu bỗng trống rỗng.*

Hoa Dương thở dài trong lòng, không biết tại sao chàng lại như vậy nhưng cũng thấy dáng vẻ chàng lạnh mặt nhíu mày cũng vô cùng đẹp mắt.Hoa Dương vốn khó hiểu lại càng khó hiểu hơn bởi lần gặp mắt nhau này, nàng quay đầu bĩu môi, dứt khoát cúi đầu vẽ: Một cái vòng tròn nhỏ nối với cái vòng tròn lớn, hai cái que nhỏ là cánh tay, hai cái que bự là chân.Đêm càng ngày càng tối, theo lý thuyết thì các quan viên nên sớm hạ chức, nhưng Hình Bộ tối nay náo nhiệt lạ thường.

Ví dụ như đường cong sắc bén ở cằm, cánh môi với độ cong vừa phải, cái mũi cao thẳng, lông mày đậm…“Khụ khụ…”Nói xong hắn vui mừng khi chứng kiến người khác gặp hoạ, nhìn Cố Hạnh Chi chậm rãi hỏi, “Cố thị lang, ngươi có nhớ rõ việc này không?”Hoa Dương không nghe, tiếp tục nhíu mày lại lắc đầu, dùng khẩu hình nói: Yểu Yểu không gả chồng.

“Ưm…”Cố Hạnh Chi cười nhạt, vén áo lên ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh, bình thản hỏi: “Không biết Lâm đại nhân muốn gặp Cố mỗ trong đêm thế này là có chuyện gì?”

Bỗng bốn mắt nhìn nhau, không kịp phòng ngừa. Bút cầm trong tay run lên, để lại một nét mực dài trên giấy Tuyên Thành.“Vẽ cái gì thế?”Nàng nhìn hình vẽ người nhỏ đơn giản trên giấy Tuyên Thành, nhớ lại dáng vẻ lịch lãm, công tử nhẹ nhàng của Cố Hạnh Chi, nàng cứ thấy thiếu thiếu gì đó.Thoáng chốc, nàng nháy mắt làm khẩu hình với người đối diện, nói chắc nịch:

Thấy không thể trốn được, Hoa Dương chỉ phải cong mắt, cười cười với Cố Hạnh Chi.Cố Hạnh Chi nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, cứ thấy không đúng nhưng không hỏi thêm nữa, chỉ trầm mặc một lát rồi vén áo lên ngồi xuống bên người nàng nói nhỏ nhẹ: “Từ hôm nay trở đi ta không thể ngủ cùng một phòng với muội nữa.”Hoa Dương đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, nàng nghẹn lời với phương pháp “Nghiêm với luật người, càng nhiêm khắc kiềm chế bản thân” của Cố Hạnh Chi. Nhưng nhất thời nàng không biết nói gì, chỉ có thể nắm lấy một tay áo chàng lắc đầu mạnh, vừa hoảng loạn vừa viết loạn trên ngực chàng.

Cố Hạnh Chi ngây người, rồi lại rối rắm dời ánh mắt đi chỗ khác.“…” Muốn cất nó đi nhưng không kịp rồi, trong nháy mắt đầu óc Hoa Dương trống rỗng, sợ Cố Hạnh Chi hỏi nàng vẽ cái gì.

Hoa Dương vốn khó hiểu lại càng khó hiểu hơn bởi lần gặp mắt nhau này, nàng quay đầu bĩu môi, dứt khoát cúi đầu vẽ: Một cái vòng tròn nhỏ nối với cái vòng tròn lớn, hai cái que nhỏ là cánh tay, hai cái que bự là chân.“Cạch cạch—”Lúc đó mỗi khi đi ngang qua gian Phật đường nhỏ này là Cố Hạnh Chi thấy bóng dáng gầy yếu của mẹ bị gông cùm xiềng xích lại bên trong làn khói nhẹ lượn lờ, đó giống như là lá chắn với nhân gian.

Nàng nhìn hình vẽ người nhỏ đơn giản trên giấy Tuyên Thành, nhớ lại dáng vẻ lịch lãm, công tử nhẹ nhàng của Cố Hạnh Chi, nàng cứ thấy thiếu thiếu gì đó.Nhưng ông trời không thuận theo lòng người, Huy đế ngã bệnh ngay thời khắc mấu chốt. Phái chủ hoà đương nhiên muốn nhân cơ hội hiếm có này để diệt trừ Cố Hạnh Chi – người có khả năng kế vị Trần tướng nhất.“Buổi chiều hôm nay Thái Tử nhận được công văn của Quần Mục ti, bảo rằng quân mã được sử dụng cho săn xuân đã bị điều vào phía Nam Sóc Châu từ hai ngày trước. Mà mệnh lệnh điều ngựa là xuất phát từ tay Cố thị lang Trung Thư Tỉnh.”

Vì thế, nàng nhớ lại đêm đó tận mắt thấy cái thứ giữa cơ bụng khe rãnh sâu cạn với hông bụng của chàng.

Tay cầm bút dừng một chút, Hoa Dương mím môi, lại vẽ vài đường cắt ngang vòng tròn lớn, giữa hai chân người nhỏ cắm thêm một cây gậy nhỏ thật dày.Thấy không thể trốn được, Hoa Dương chỉ phải cong mắt, cười cười với Cố Hạnh Chi.

Vẽ xong, nàng nhìn “Cố Hạnh Chi” phiên bản đơn giản rồi cười lên, giống như một đứa nhỏ đắc ý khi làm chuyện xấu.Ầy…Nếu muốn cho Hoa Dương bảo trì khoảng cách với những người đàn ông khác thì chàng cũng thế, nên phải giữ khoảng cách với Hoa Dương.

“Cạch cạch—”Một ý nghĩ chập chờn làm xáo trộn sự bình yên bấy lâu nay của chàng. Cả chính Cố Hạnh Chi cũng đã quên mất rằng đã có những lúc chàng nghĩ đến chuyện như thế, thỉnh thoảng có người nhắc đến chàng cũng cười cười cho qua chuyện.

Hai tiếng vang nhẹ, một bàn tay như ngọc xuất hiện trong tầm mắt của Hoa Dương.Chàng nhớ đến người mẹ biết lễ nghi phép tắc, cư xử đúng mực của chàng.

Nàng ngơ ngẩn ngước đầu dậy, thấy gương mặt tuấn tú của Cố Hạnh Chi vẫn âm trầm như cũ, nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm nghị, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Thật lâu sau, lại nhìn lên bức hoạ mà nàng vừa mới vẽ.Phát biểu của chàng trong cuộc họp đại triều sáng nay, một mặt muốn việc nào ra việc đó, vì trách nhiệm với người dân, mặt khác, chàng thực sự đang thuận nước đẩy thuyền, đáp lại thái độ của Huy đế muốn đẩy chàng thượng vị.

“…” Muốn cất nó đi nhưng không kịp rồi, trong nháy mắt đầu óc Hoa Dương trống rỗng, sợ Cố Hạnh Chi hỏi nàng vẽ cái gì.Từ sau khi ngày hôm đó nàng cố ý giao ra cây hoa trâm dùng để giết người thì Cố Hạnh Chi canh giữ nàng mỗi ngày. Cho dù là buổi tối đi ngủ thì hai người cùng cùng chung một phòng. Nàng ngủ trên giường, chàng ngủ trên giường cho nên Cố mặt kiểng bảo “Không thể ngủ vùng một phòng” là có ý gì…Lâm Hoài Cảnh bên cạnh nghe vậy thì lông mày nhíu lại, nhưng cũng không dám tỏ vẻ dị nghị.

“Vẽ cái gì thế?”Quả nhiên! Hoa Dương ho khan với câu hỏi trí mạng này của chàng.

“Khụ khụ…”“Đại nhân.” Phúc bá gõ cửa, giọng điệu lo âu, “Tần thị lang Hình Bộ mang theo người tới, hiện giờ đang chờ ở chính đường ạ.”

Quả nhiên! Hoa Dương ho khan với câu hỏi trí mạng này của chàng.Người trước mắt suy nghĩ một lát, ánh mắt còn kiên định, sờ bụng mình nói: Còn có cả sinh con nữa.

Thoáng chốc, nàng nháy mắt làm khẩu hình với người đối diện, nói chắc nịch:

Rùa đen.“Ta nhận được lệnh từ Hình Bộ mới đến đây,” Hắn làm như không biết mở miệng thế nào, do dự một lúc mới nói: “Ngựa dùng để săn xuân đã xảy ra vấn đến, bên Quần mục ti bảo là ý của ngươi. Cho nên…”

Phải, nàng vẽ rùa đen.Sai vì quá tuỳ ý khi thường ở chung với Hoa Dương.Phải, nàng vẽ rùa đen.

Cố Hạnh Chi nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, cứ thấy không đúng nhưng không hỏi thêm nữa, chỉ trầm mặc một lát rồi vén áo lên ngồi xuống bên người nàng nói nhỏ nhẹ: “Từ hôm nay trở đi ta không thể ngủ cùng một phòng với muội nữa.”Nghe thấy tiểu cô nương nói, Cố Hạnh Chi cười nhẹ. Bàn tay to ấm áp giơ lên, muốn xoa đầu nàng nhưng lại dừng trước một tấc.Vụ án hôm nay là do hắn đề nghị, nhưng pháp luật Nam Kỳ qui định bắt người thì phải thông qua Hình Bộ trước, trừ khi nhận định tính chất vụ án là một vụ án nghiêm trọng thì mới giao cho Đại Lý Tự xử lí.

Hoa Dương nghiêng đầu, nghe không hiểu.Ánh nến xung quanh mờ ảo, từ từ ngưng tụ thành một khung cảnh khác. Người phụ nữ trong gian Phật đường nhỏ mặc thường phục, thường bầu bạn với ánh đèn xanh như khói lập lờ, chậm rãi hiện lên trước mắt.

Từ sau khi ngày hôm đó nàng cố ý giao ra cây hoa trâm dùng để giết người thì Cố Hạnh Chi canh giữ nàng mỗi ngày. Cho dù là buổi tối đi ngủ thì hai người cùng cùng chung một phòng. Nàng ngủ trên giường, chàng ngủ trên giường cho nên Cố mặt kiểng bảo “Không thể ngủ vùng một phòng” là có ý gì…

Cố Hạnh Chi thấy nàng không nói, bàn tay dưới tay áo rộng nắm lại thật chặt, chàng trầm giọng giải thích: “Muội là nữ tử chưa lấy chồng, theo lý thuyết thì không nên gần gũi với nam tử như vậy. Có lẽ chúng ta quen ở bên nhau nên ta đã quên mất điều này. Việc hôm nay là do ta sai, sau này ta sẽ hết sức chú ý.”“Muội có biết gả cho ta có nghĩa là gì không?” Cố Hạnh Chi cụp mắt, yên lặng nhìn nàng.

Nghe đến đó, Hoa Dương hiểu ra.Nghe đến đó, Hoa Dương hiểu ra.

Chuyện của nàng với Tống Dục hôm nay đã khiến Cố Hạnh Chi hiểu lầm ý đồ Tống Dục gây rối nàng. Thì vốn dĩ Tống Dục mang cái mặt nạ đùa giỡn bỡn cợt với dân nữ là chuyện thường. Nhưng Cố Hạnh Chi lại cảm thấy chàng cũng có trách nhiệm trong chuyện này.

Sai vì quá tuỳ ý khi thường ở chung với Hoa Dương.Lâm Hoài Cảnh vừa nghe xong thì sắc mặt khó coi.Chưa viết xong thì tay nhỏ làm loạn trên ngực đã bị chàng nắm lấy.

Nếu muốn cho Hoa Dương bảo trì khoảng cách với những người đàn ông khác thì chàng cũng thế, nên phải giữ khoảng cách với Hoa Dương.“Khụ khụ…” Cố Hạnh Chi bị một câu lạ thường này của nàng làm cho ngơ người, mơ hồ cảm thấy bên tai nóng lên, cuốn quít dời đi tầm mắt, nói: “Ý ta không phải cái này.”

Hoa Dương đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, nàng nghẹn lời với phương pháp “Nghiêm với luật người, càng nhiêm khắc kiềm chế bản thân” của Cố Hạnh Chi. Nhưng nhất thời nàng không biết nói gì, chỉ có thể nắm lấy một tay áo chàng lắc đầu mạnh, vừa hoảng loạn vừa viết loạn trên ngực chàng.

Cố Hạnh Chi không cho nàng viết xuống, nắm lấy cổ tay nàng, “Thanh danh của nữ tử khuê các rất quan trọng, nếu người khác biết muội ngủ chung một phòng với ta thì tương lai gả chồng, phu quân của muội sẽ để ý.”Bỗng bốn mắt nhìn nhau, không kịp phòng ngừa. Bút cầm trong tay run lên, để lại một nét mực dài trên giấy Tuyên Thành.Có lẽ là mẹ con tương thông, Cố Hạnh Chi có thể cảm nhận được những cảm xúc của bà mà người khác không thể nhìn thấy. Ví dụ như kể từ khi chàng biết chuyện, lần mà mẹ chàng cười nhiều nhất trong tháng đó chính là lúc Bạch đại phu đến khám bệnh.Gả cho chàng…

Hoa Dương không nghe, tiếp tục nhíu mày lại lắc đầu, dùng khẩu hình nói: Yểu Yểu không gả chồng.Chỉ cần Cố Hạnh Chi đứng ra thì trong triều đình sẽ hình thành một vòng mới gồm hai cục diện đối lập nhau.

Nghe thấy tiểu cô nương nói, Cố Hạnh Chi cười nhẹ. Bàn tay to ấm áp giơ lên, muốn xoa đầu nàng nhưng lại dừng trước một tấc.Cố Hạnh Chi không cho nàng viết xuống, nắm lấy cổ tay nàng, “Thanh danh của nữ tử khuê các rất quan trọng, nếu người khác biết muội ngủ chung một phòng với ta thì tương lai gả chồng, phu quân của muội sẽ để ý.”Vẽ xong, nàng nhìn “Cố Hạnh Chi” phiên bản đơn giản rồi cười lên, giống như một đứa nhỏ đắc ý khi làm chuyện xấu.

Chàng dừng lại chút rồi cuối cùng vẫn thu tay về, nắm tay đặt bên cạnh người, “Nhưng mà ở Kim Lăng hiếm có nữ tử nào không gả chồng cả.”

Hoa Dương ngửa đầu nhìn chàng, đôi mắt long lanh, ánh sáng nhợt nhạt. Nàng suy nghĩ một lát rồi nắm tay Cố Hạnh Chi, viết từng nét: Vậy Yểu Yểu có thể gả cho Trường Uyên ca ca không?Hai tiếng vang nhẹ, một bàn tay như ngọc xuất hiện trong tầm mắt của Hoa Dương.

Chưa viết xong thì tay nhỏ làm loạn trên ngực đã bị chàng nắm lấy.Tay cầm bút dừng một chút, Hoa Dương mím môi, lại vẽ vài đường cắt ngang vòng tròn lớn, giữa hai chân người nhỏ cắm thêm một cây gậy nhỏ thật dày.

Cố Hạnh Chi nhìn nàng không thể tin được, trong đầu bỗng trống rỗng.Chuyện của nàng với Tống Dục hôm nay đã khiến Cố Hạnh Chi hiểu lầm ý đồ Tống Dục gây rối nàng. Thì vốn dĩ Tống Dục mang cái mặt nạ đùa giỡn bỡn cợt với dân nữ là chuyện thường. Nhưng Cố Hạnh Chi lại cảm thấy chàng cũng có trách nhiệm trong chuyện này.

Gả cho chàng…Nàng ngơ ngẩn ngước đầu dậy, thấy gương mặt tuấn tú của Cố Hạnh Chi vẫn âm trầm như cũ, nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm nghị, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Thật lâu sau, lại nhìn lên bức hoạ mà nàng vừa mới vẽ.

Một ý nghĩ chập chờn làm xáo trộn sự bình yên bấy lâu nay của chàng. Cả chính Cố Hạnh Chi cũng đã quên mất rằng đã có những lúc chàng nghĩ đến chuyện như thế, thỉnh thoảng có người nhắc đến chàng cũng cười cười cho qua chuyện.“Cố thị lang.” Hình Bộ Thượng thư Tả Dịch thấy chàng bước vào, ôn tồn nói: “Hôm nay mời ngươi tới để hỏi một chuyện thôi, nếu có hiểu lầm gì thì cũng nên làm sáng tỏ.”

Nhưng hôm nay nàng nói vậy thì trong lòng chàng ầm ầm, thế nên bàn tay nắm lấy tay nàng không khỏi run run.Trong phòng, kể từ khi Cố thị lang vừa hạ lệnh tiễn khách với Tống Dục trở về là gương mặt chàng bình tĩnh, ngồi sau án thư một tay cầm quyển sách, nhìn chằm chằm trang giấy kia suốt một canh giờ.

Ánh nến xung quanh mờ ảo, từ từ ngưng tụ thành một khung cảnh khác. Người phụ nữ trong gian Phật đường nhỏ mặc thường phục, thường bầu bạn với ánh đèn xanh như khói lập lờ, chậm rãi hiện lên trước mắt.Cố Hạnh Chi nghe thấy vậy thì ngẩn ra.Cố Hạnh Chi thấy nàng không nói, bàn tay dưới tay áo rộng nắm lại thật chặt, chàng trầm giọng giải thích: “Muội là nữ tử chưa lấy chồng, theo lý thuyết thì không nên gần gũi với nam tử như vậy. Có lẽ chúng ta quen ở bên nhau nên ta đã quên mất điều này. Việc hôm nay là do ta sai, sau này ta sẽ hết sức chú ý.”Lâm Hoài Cảnh trắng mặt, môi run run, con ngươi nhìn Cố Hạnh Chi như thể muốn phi đao ra.

Chàng nhớ đến người mẹ biết lễ nghi phép tắc, cư xử đúng mực của chàng.Một câu vốn không có gì lạ nhưng lại ẩn chứa quá nhiều bí ẩn. Trong lòng Cố Hạnh Chi hiểu rõ.Vì thế, nàng nhớ lại đêm đó tận mắt thấy cái thứ giữa cơ bụng khe rãnh sâu cạn với hông bụng của chàng.

Cho dù cha chàng qua đời trước khi chàng được sinh ra, mười mấy năm trôi qua bà vẫn hiếu thảo với cha mẹ chồng, và bà ấy chưa bao giờ vượt qua quy tắc.Cố Hạnh Chi cười nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Còn hơn cả thế nữa.”

Có lẽ là mẹ con tương thông, Cố Hạnh Chi có thể cảm nhận được những cảm xúc của bà mà người khác không thể nhìn thấy. Ví dụ như kể từ khi chàng biết chuyện, lần mà mẹ chàng cười nhiều nhất trong tháng đó chính là lúc Bạch đại phu đến khám bệnh.

Ngay từ đầu chàng không biết đó có ý nghĩa gì, cho đến khi ông nội đưa bà vào gian Phật đường nhỏ.Ngay từ đầu chàng không biết đó có ý nghĩa gì, cho đến khi ông nội đưa bà vào gian Phật đường nhỏ.

Lúc đó mỗi khi đi ngang qua gian Phật đường nhỏ này là Cố Hạnh Chi thấy bóng dáng gầy yếu của mẹ bị gông cùm xiềng xích lại bên trong làn khói nhẹ lượn lờ, đó giống như là lá chắn với nhân gian.Chàng dừng lại chút rồi cuối cùng vẫn thu tay về, nắm tay đặt bên cạnh người, “Nhưng mà ở Kim Lăng hiếm có nữ tử nào không gả chồng cả.”Lúc Cố Hạnh Chi theo Tần Chú vào chính đường Hình Bộ thì mọi người đã ngồi ngay ngắn bên trong. Thượng thư Hình Bộ, Ngự sử Trung Thừa, còn có Đại Lý Tự Khanh Lâm Hoài Cảnh.

Khi đó chàng biết, danh nghĩa Cố thị giống như là tấm gấm đẹp đẽ nhất Kim Vân. Ai cũng muốn mình trở thành người muôn màu, muôn vẻ trên đây. Nhưng một khi đã thêu thì đó là tù cả đời.“Ưm…”

Mục nát, hỏng hóc, thối rữa, cũng mãi mãi ở trên đó.

“Muội có biết gả cho ta có nghĩa là gì không?” Cố Hạnh Chi cụp mắt, yên lặng nhìn nàng.Bên trong chính đường, Tần Chú mặc quan bào đứng đó, bên người là mấy thị vệ ở Hình Bộ, nhìn chàng với vẻ mặt lo lắng.

Hoa Dương gật đầu mạnh, khoa tay múa chân: Ở bên Trường Uyên ca ca mãi mãi.

Cố Hạnh Chi cười nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Còn hơn cả thế nữa.”Nói rồi duỗi tay mời bên cạnh, “Ngươi không phải là người khả nghi nên ngồi xuống nói chuyện đi.”

Người trước mắt suy nghĩ một lát, ánh mắt còn kiên định, sờ bụng mình nói: Còn có cả sinh con nữa.Vốn dĩ khi thụ lý vụ án của Trần tướng chàng đã dự đoán được sẽ có kết quả như vậy. Tuy Huy đế ốm yếu không để ý tới triều chính nhưng thân là đế vương ông không thể nào không biết Trần tướng hoăng thệ vì điều gì.

“Khụ khụ…” Cố Hạnh Chi bị một câu lạ thường này của nàng làm cho ngơ người, mơ hồ cảm thấy bên tai nóng lên, cuốn quít dời đi tầm mắt, nói: “Ý ta không phải cái này.”Ví dụ như đường cong sắc bén ở cằm, cánh môi với độ cong vừa phải, cái mũi cao thẳng, lông mày đậm…

Người bên cạnh khó hiểu kéo tay áo chàng, còn muốn nói gì đó thì lại nghe tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa.Đến Hình Bộ với ta một chuyến.

“Đại nhân.” Phúc bá gõ cửa, giọng điệu lo âu, “Tần thị lang Hình Bộ mang theo người tới, hiện giờ đang chờ ở chính đường ạ.”Hoa Dương nghiêng đầu, nghe không hiểu.

Cố Hạnh Chi nghe thấy vậy thì ngẩn ra.

Tần Chú vừa mới rời khỏi Cố phủ một canh giờ trước, ngoại trừ có chuyện gì đó quan trọng thì hắn sẽ không quay lại vào lúc nửa đêm, lại còn mang theo người như thế này.

Trong lòng thấy hụt hẫng, Cố Hạnh Chi quay đầu nhìn Hoa Dương, không dám bộc lộ cảm xúc ra, chỉ dịu dàng trấn an nàng vài câu rồi chuẩn bị đi theo Phúc bá.

Bên trong chính đường, Tần Chú mặc quan bào đứng đó, bên người là mấy thị vệ ở Hình Bộ, nhìn chàng với vẻ mặt lo lắng.

“Ta nhận được lệnh từ Hình Bộ mới đến đây,” Hắn làm như không biết mở miệng thế nào, do dự một lúc mới nói: “Ngựa dùng để săn xuân đã xảy ra vấn đến, bên Quần mục ti bảo là ý của ngươi. Cho nên…”Nhưng trong triều đình ai mà không biết Tả Dịch là người của Trần tướng, ông không yên tâm giao toàn bộ chuyện này cho Hình Bộ xét xử trước nên lấy danh Tam ti hội thẩm để thẩm định suốt đêm. Vốn Cố Hạnh Chi là quan to tam phẩm của triều đình, kể từ đó cũng hợp quy củ, và tránh rủi ro rằng chàng có ý định vượt quá quyền hạn của mình trong việc thẩm vấn.

Tần Chú dừng một lúc, thật sự khó xử, “Ngươi đến Hình Bộ với ta một chuyến.”Xe ngựa của hai người nhanh chóng đến Hình Bộ.

Đến Hình Bộ với ta một chuyến.

Một câu vốn không có gì lạ nhưng lại ẩn chứa quá nhiều bí ẩn. Trong lòng Cố Hạnh Chi hiểu rõ.

Gió đêm thăm thẳm, chàng ngẩng đầu nhìn gương mặt nhíu chặt của Tần Chú, trầm mặc gật đầu.Tần Chú vừa mới rời khỏi Cố phủ một canh giờ trước, ngoại trừ có chuyện gì đó quan trọng thì hắn sẽ không quay lại vào lúc nửa đêm, lại còn mang theo người như thế này.

*Hoa Dương thở dài trong lòng, không biết tại sao chàng lại như vậy nhưng cũng thấy dáng vẻ chàng lạnh mặt nhíu mày cũng vô cùng đẹp mắt.

Xe ngựa của hai người nhanh chóng đến Hình Bộ.

Đêm càng ngày càng tối, theo lý thuyết thì các quan viên nên sớm hạ chức, nhưng Hình Bộ tối nay náo nhiệt lạ thường.Cố Hạnh Chi ngây người, rồi lại rối rắm dời ánh mắt đi chỗ khác.

Lúc Cố Hạnh Chi theo Tần Chú vào chính đường Hình Bộ thì mọi người đã ngồi ngay ngắn bên trong. Thượng thư Hình Bộ, Ngự sử Trung Thừa, còn có Đại Lý Tự Khanh Lâm Hoài Cảnh.Hoa Dương ngửa đầu nhìn chàng, đôi mắt long lanh, ánh sáng nhợt nhạt. Nàng suy nghĩ một lát rồi nắm tay Cố Hạnh Chi, viết từng nét: Vậy Yểu Yểu có thể gả cho Trường Uyên ca ca không?

Thấy tình hình này chàng không khỏi rên nhẹ, là Ngô Cấp muốn cướp thời gian trước khi Huy đế tỉnh lại để kết tội chàng bằng Tam ti hội thẩm rồi.

“Cố thị lang.” Hình Bộ Thượng thư Tả Dịch thấy chàng bước vào, ôn tồn nói: “Hôm nay mời ngươi tới để hỏi một chuyện thôi, nếu có hiểu lầm gì thì cũng nên làm sáng tỏ.”

Nói rồi duỗi tay mời bên cạnh, “Ngươi không phải là người khả nghi nên ngồi xuống nói chuyện đi.”

Lâm Hoài Cảnh bên cạnh nghe vậy thì lông mày nhíu lại, nhưng cũng không dám tỏ vẻ dị nghị.

Vụ án hôm nay là do hắn đề nghị, nhưng pháp luật Nam Kỳ qui định bắt người thì phải thông qua Hình Bộ trước, trừ khi nhận định tính chất vụ án là một vụ án nghiêm trọng thì mới giao cho Đại Lý Tự xử lí.

Nhưng trong triều đình ai mà không biết Tả Dịch là người của Trần tướng, ông không yên tâm giao toàn bộ chuyện này cho Hình Bộ xét xử trước nên lấy danh Tam ti hội thẩm để thẩm định suốt đêm. Vốn Cố Hạnh Chi là quan to tam phẩm của triều đình, kể từ đó cũng hợp quy củ, và tránh rủi ro rằng chàng có ý định vượt quá quyền hạn của mình trong việc thẩm vấn.

Cố Hạnh Chi cười nhạt, vén áo lên ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh, bình thản hỏi: “Không biết Lâm đại nhân muốn gặp Cố mỗ trong đêm thế này là có chuyện gì?”

Chàng bảo Lâm đại nhân, chứ không phải là các vị đại nhân.Cho dù cha chàng qua đời trước khi chàng được sinh ra, mười mấy năm trôi qua bà vẫn hiếu thảo với cha mẹ chồng, và bà ấy chưa bao giờ vượt qua quy tắc.

Lâm Hoài Cảnh vừa nghe xong thì sắc mặt khó coi.

Cố Hạnh Chi thấy rõ thế cục hiện giờ.

Vốn dĩ khi thụ lý vụ án của Trần tướng chàng đã dự đoán được sẽ có kết quả như vậy. Tuy Huy đế ốm yếu không để ý tới triều chính nhưng thân là đế vương ông không thể nào không biết Trần tướng hoăng thệ vì điều gì.

Phát biểu của chàng trong cuộc họp đại triều sáng nay, một mặt muốn việc nào ra việc đó, vì trách nhiệm với người dân, mặt khác, chàng thực sự đang thuận nước đẩy thuyền, đáp lại thái độ của Huy đế muốn đẩy chàng thượng vị.

Săn xuân là một chuyện, nếu Huy đế có tâm muốn bãi bỏ thì không thể được bàn bạc trong cuộc họp của triều hội. Chàng làm như vậy là vì biết tuyên bố “Vì nhân dân lập mệnh, vì thiên địa lập tâm” của hậu duệ Cố thị không thể nào mặc kệ việc này được.

Chỉ cần Cố Hạnh Chi đứng ra thì trong triều đình sẽ hình thành một vòng mới gồm hai cục diện đối lập nhau.

Nhưng ông trời không thuận theo lòng người, Huy đế ngã bệnh ngay thời khắc mấu chốt. Phái chủ hoà đương nhiên muốn nhân cơ hội hiếm có này để diệt trừ Cố Hạnh Chi – người có khả năng kế vị Trần tướng nhất.Săn xuân là một chuyện, nếu Huy đế có tâm muốn bãi bỏ thì không thể được bàn bạc trong cuộc họp của triều hội. Chàng làm như vậy là vì biết tuyên bố “Vì nhân dân lập mệnh, vì thiên địa lập tâm” của hậu nhân Cố thị không thể nào mặc kệ việc này được.

Chàng nghĩ đến bước này nhưng không ngờ đối phương lại hành động nhanh như thế. Chuyện đầu tiên Ngô tướng phụ quốc làm chính làm đối phó chàng.

Lâm Hoài Cảnh trắng mặt, môi run run, con ngươi nhìn Cố Hạnh Chi như thể muốn phi đao ra.Khi đó chàng biết, danh nghĩa Cố thị giống như là tấm gấm đẹp đẽ nhất Kim Vân. Ai cũng muốn mình trở thành người muôn màu, muôn vẻ trên đây. Nhưng một khi đã thêu thì đó là tù cả đời.

“Buổi chiều hôm nay Thái Tử nhận được công văn của Quần Mục ti, bảo rằng quân mã được sử dụng cho săn xuân đã bị điều vào phía Nam Sóc Châu từ hai ngày trước. Mà mệnh lệnh điều ngựa là xuất phát từ tay Cố thị lang Trung Thư Tỉnh.”

Nói xong hắn vui mừng khi chứng kiến người khác gặp hoạ, nhìn Cố Hạnh Chi chậm rãi hỏi, “Cố thị lang, ngươi có nhớ rõ việc này không?”