Chương 20. Hắc Bạch Bảo Hạp
- Ân! Ngươi đã tỉnh lại?
- Ta đã để vài bộ đồ trên lầu, ngươi không thấy sao, lại còn t·rần t·ruồng xuống đây???
Tiểu Thánh thơ thửng ngồi tại quầy, đang buồn rầu chống càm thì nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi xuống, hắn không cần suy đoán nhiều liền biết là Chử Đồng Tử.
Tiểu Thánh xã giao cười cười nói, nhưng khi ngước nhìn lên thì thấy Chử Đồng Tử không một mãnh vải che thân, một ngàn dấu chấm hỏi chạy trong đầu, sau vài giây thất thần liền tức giận quát lên.
- Nhóc là?
- Nhóc cái gì mà nhóc, đi lên mặc đồ!!!
Thấy Chử Đồng Tử muốn hỏi gì, Tiểu Thánh bực bội cắt ngang đuổi đi lên.
- Ai có thể nói cho tôi biết “Thuần phong mỹ tục ở đâu, ngàn năm văn hiến ở đâu”!!!
Tiểu Thánh phiền muộn không thôi, lúc Chử Đồng Tử bị trọng thương b·ất t·ỉnh, nằm t·rần t·ruồng trong cửa hàng thì hắn không thèm để ý, đằng này, đã tỉnh táo rồi, còn không mặc quần áo, treo lủng lẳng thả rong đi nhong nhong trong cửa hàng, cái này là muốn cho ai xem, cho hắn xem sao.
- Quá biến thái!
Tiểu Thánh tức giận thầm nghĩ.
Chử Đồng Tử nhìn lại mình, liền ngượng cười quay ngược đi lên.
Từ trong đau thương hồi tỉnh lại, mơ mơ màng màn không hiểu chuyện gì xảy ra, lại bất ngờ trong thức hải xuất hiện bảo hạp, mặc khác, hắn quá quen thuộc với cảnh t·rần t·ruồng trong nhiều năm, nên không để ý đến, liền đi xuống lầu tìm hiểu sự việc.
Sau khi thay đồ xong, Chử Đồng Tử liền vội vàng đi xuống.
- Nhóc...
- Đừng hỏi, xuống đây, đọc hết những cái này rồi hãy hỏi.
Chử Đồng Tử cười cười, mở miệng định hỏi, thì bị Tiểu Thánh chặn lại.
Tiểu Thánh biết Chử Đồng Tử sẽ hỏi cái gì, ví dụ như, nhóc là ai, cha mẹ đâu, lão bản là ai, chuyện gì xảy ra,... quá phiền phức.
Dạo gần đây cửa hàng cũng đang ế, hắn cũng đang rãnh không có việc gì làm, nên những gì cần nói, hắn đều viết lên quyển trục, đưa cho Chử Đồng Tử đọc là xong, miễn giải thích dài dòng, mặc khác Tiểu Thánh cũng muốn tìm gì đó g·iết thời gian cho qua ngày.
Chử Đồng Tử tuy là nghi hoặc nhưng vẫn đi xuống làm theo, hắn cầm quyển trục lên đọc.
Nội dung kể đến từ lúc bọn Hoằng Chân đem hắn tới cửa hàng, quá trình dung hợp bảo hạp, kèm theo là nguyên pháp Chử Đạo Nguyên Pháp - Hoàng Kim cấp, Thần pháp tu luyện tinh thần lực - Tử Vi Thần Tinh Thức.
Chử Đồng Tử đọc xong, đọc tới đoạn cha hắn hóa thành căn nguyên khảm vào bảo hạp, nước mắt không chủ liền rơi lã tả.
Được một lúc lâu, hắn cố gắng lấy lại bình tỉnh, tiếp tục đọc.
Chử Đồng Tử vừa đọc xong, hắn hai tay siết chặt quyển trục, cố nén lại cảm xúc bi thương, liền quỳ xuống nhìn về phía Tiểu Thánh, dập đầu ba lạy, cơ thể hắn run rẫy, nước mắt rơi như mưa kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiểu Thánh giật mình, liền nhanh chóng nhảy qua một bên tránh ba lạy của Chử Đồng Tử, tính ra hắn mới mười tám tuổi mà thôi, không thể nào nhận lễ lớn như vậy với bạn cùng trang lứa.
- Lão bản!c\Công ơn tái tạo của ngài, ta không biết lấy gì đền đáp, chỉ có thể lạy ba lạy, lấy thân báo đáp, làm trâu làm ngựa cho ngài để trả ơn!
- Cái quỷ gì lấy thân báo đáp?
Tiểu Thánh toát mồ hôi hột, thầm nghĩ.
- Không cần, không cần!
Vừa nghĩ đến điều gì đáng sợ, Tiểu Thánh giật mình, liên tục khoát tay nói.
- Ngươi đứng dậy rồi hãy nói chuyện, nếu không ta, ta...
Tiểu Thánh thấy Chử Đồng Tử lại muốn lạy hắn, liền tức giận lên nói, nhưng tới nữa câu sau, lại không biết nói gì cho phải.
- Vâng lão bản!
Chử Đồng Tử thấy Tiêủ Thánh kiên quyết không nhận, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy khó xử của Tiểu Thánh, liền bình tâm không muốn làm khó hắn.
- Ta giúp ngươi là từ tâm không cần hồi báo.
Thấy Chử Đồng Tử đứng lên, Tiểu Thánh liền thở phào nhẹ nhõm, nói.
- Nhưng!
- Không nhưng nhị gì hết, sau này ngươi giàu, thường xuyên tới ủng hộ cửa hàng của ta là được.
Thấy Chử Đồng Tử muốn nói gì, Tiểu Thánh liền bực mình cắt ngang, hắn rất ghét phiền phức và dài dòng.
- Đa tạ lão bản! Bảo hạp của ta là Hậu Thiên Dị Bảo Hạp, vẫn chưa có tên, nhờ ngài đặt tên giúp.
Chử Đồng Tử thấy Tiểu Thánh khó chịu ra mặt, liền lùi bước khom người xem như là cảm tạ, không quá tiếp tục dong dài.
Tiểu Thánh nhíu mày suy nghĩ, bệnh đặt của hắn lại tái phát.
Sau một lúc đau đầu suy nghĩ, hắn liền nói.
- Cứ gọi là Hắc Bạch Bảo Hạp đi, ngươi thấy thế nào.
Ầm!!!
Tiểu Thánh vừa dứt lời, một tiếng sấm khủng bố vang vọng cả Đại La Thành, làm cho Thanh Linh đại trận, nhà cửa rung lắc dữ dội như muốn sụp đổ, khiến cho mọi người giật mình kinh hô.
Tiếng sấm như một hồi chuông thông báo cho mọi người biết, Thiên Đạo đã đồng ý sự xuất hiện của một Hậu Thiên Dị Bảo Hạp.
Trong lúc đó, cơ thể của Tiểu Thánh cũng xảy ra một chút xíu biến hóa không rõ ràng.
Dẫn đến Tiểu Thánh và Chử Đồng Tử đều không cảm nhận được hay phát hiện ra.
- Hắc Bạch Bảo Hạp?????
Đến phiên Chử Đồng Tử ngẩn người, một ngàn dấu chấm hỏi chạy qua đầu hắn, bảo hạp màu đen trắng, quân vương ngồi bảo tạo, thiếu nữ cẩm y đang khiêu vũ trên mây, ổ khóa bạch cốt có lam ngân hỏa, rất nhiều chi tiết để có thể đặt tên bá đạo cho bảo hạp nhưng, nhưng lão bản, suy nghĩ gần một canh giờ cho một cái tên quá đơn giản.
Nhìn thấy khuôn mặt của Chử Đồng Tử có chút cứng đờ, miệng giật giật, Tiểu Thánh ngại ngùng bất đắc dĩ, bệnh đặt tên của hắn là bệnh nan ý rất khó trị, hắn cũng đành bó tay.
- Lão bản đặt tên cũng quá qua loa đi.
Chử Đồng Tử hơi nhẹ lắc đầu thầm nghĩ, không dám nói ra.
- Hay là...
Tiểu Thánh chưa kịp nói liền bị Chử Đồng Tử cắt ngang.
- Đa tạ lão bản ban tên!
Chử Đổng Tử không nề hà quá nhiều, liền khom người lần nữa cảm ơn. Ơn tái tạo của Tiểu Thánh vượt qua cái tên của một bảo hạp.
- Cơ thể của ngươi còn suy nhược, ra sau bếp dùng cơm đi, tịnh dưỡng thêm vài ngày.
- Đa tạ lão bản!
Chử Đồng Tử không nói nhiều liền khom người một cái cảm tạ Tiểu Thánh lần nữa, xoay người đi vào nhà bếp rất dứt khoát.
Tuy hắn tiếp xúc với lão bản không lâu, nhưng cũng đã hiểu rõ tính tình của lão bản được phần nào. Lão bản không thích nói nhiều, dài dòng, ghét phiền phức, cứ nghe theo lão bản phân phó là được.
----------------------------
Cầu để cử, cầu tương tác...